Editor: Diệp Hạ
Lục Thượng không hề ghét chuyện đứng phạt ở phía sau, ngược lại cảm thấy vị trí này không tồi.
Dù sao bên cạnh cũng có bạn cùng bàn, y không thể nhìn Trình Mộc Quân một cách thoải mái được. Hơn nữa Tô Kiểu và Trình Mộc Quân có vẻ rất thân, lỡ như bị Trình Mộc Quân biết, chắc chắn hắn sẽ nghĩ y đang toan tính gì đó.
Lục Thượng không muốn bản thân có bất kỳ hình ảnh tiêu cực nào trong lòng Trình Mộc Quân, vì vậy y phải cố gắng làm mọi thứ tốt nhất.
Sau nửa ngày quan sát, Lục Thượng phát hiện Trình Mộc Quân đúng thật là vô cùng bài xích việc tiếp xúc với người khác. Kể cả khi đưa sổ ghi chép cho Tô Kiểu hắn cũng không tự tay đưa qua, mà là đặt lên bàn Tô Kiểu.
Khi đi đến sân thể dục, Trình Mộc Quân cũng thà đi đường vòng để xuống bằng cầu thang ở tít bên kia.
Hừm, hắn không thích chạm vào người khác, vậy mà ngày hôm qua lại chủ động muốn sờ cơ bụng của mình, nếu không phải vì mình không biết cố gắng, không khống chế được phản ứng thì có lẽ Trình Mộc Quân sẽ sờ lâu hơn nữa.
Quá đáng tiếc.
Lục Thượng rất uể oải, chắc chắn là vì thứ bỗng nhiên ngóc đầu dậy của mình đã doạ Trình Mộc Quân, thế nên hôm nay hắn mới lạnh lùng với y như cũ, giống như mọi chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Tim Lục Thượng như bị hàng trăm móng vuốt cào, nếu không có Tô Kiểu chuyển trường đến, có lẽ y sẽ có thể cố thủ ở vị trí bạn học bình thường, chỉ cần nhìn thấy mỗi ngày là mãn nguyện.
Nhưng hiện tại, y đã thấy sự đối xử khác biệt của Trình Mộc Quân dành cho Tô Kiểu, y không cam lòng.
Lục Thượng lấy điện thoại ra, đăng một bài ẩn danh trên diễn đàn trường học.
【Cách tốt nhất để được học thần chú ý là gì?】
Nhận được sự hưởng ứng rất nhiệt liệt.
【Học thần á, đương nhiên là đánh bại cậu ấy trong học tập rồi】
【Chắc là đang nói Trình Mộc Quân lớp 11/1 nhỉ, tôi cũng muốn cậu ấy chú ý đây】
【Vậy thì khó rồi, đánh bại cậu ta trong học tập không khả thi lắm, nếu không hay là làm luôn đi?】
【Lầu trên, cẩn thận cảnh sát tới nhà nha】
【Là học sinh, vẫn nên dùng bài tập để phân thắng bại.】
【Tôi cảm thấy nên đánh bại cậu ta trong lĩnh vực cậu ta không giỏi】
【Cậu bị ngốc à, học thần không có chỗ nào không giỏi hết, đánh bại cái mông, chấp nhận sự thật đi】
Lục Thượng cẩn thận đọc kỹ các câu trả lời, cảm thấy cách khả thi nhất chính là dùng thành tích làm Trình Mộc Quân lau mắt mà nhìn.
Y gãi đầu, tìm trong điện thoại tấm ảnh chụp bảng vàng danh dự, so sánh khoảng cách giữa mình và Trình Mộc Quân.
Sau đó y phát hiện, khoảng cách giữa hai người là một vực thẳm.
Lục Thượng không phải người dễ dàng nản chí, trước giờ y chỉ làm bài cho có lệ đó thôi, chỉ vì y hay bị chuyện trong nhà ảnh hưởng cho nên điểm số mới vật vã trụ trong top 50.
Hồi lớp 9, y cắm đầu phấn đấu nửa năm, sau đó giành được học bổng vào trường cấp ba này với kết quả năm người đứng đầu.
Lục Thượng chưa bao giờ khát vọng học tập như vậy, y lo lắng sốt ruột suốt buổi, ngay cả ăn trưa cũng không có sức, ăn đại hai miếng rồi chạy về phòng học.
Đi được một nửa thì bị thầy Lâm gọi lại: "Lục Thượng, lại đây, có việc nói với em."
Hôm nay Trình Mộc Quân vẫn ăn sandwich ở phòng học như cũ, cảm thấy có chút nhàm chán.
Thật ra hắn không thích ăn sandwich, nhưng khi nghĩ đến việc phải đến nơi đáng sợ như nhà ăn, hắn lập tức cam chịu. Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua đã làm hắn một lần nữa ý thức được chứng khao khát da thịt đáng sợ cỡ nào.
Lúc ấy, phản ứng của Lục Thượng rất lớn, mà chính hắn cũng có phản ứng không nhỏ, cũng may cảnh báo của hệ thống vẫn có tác dụng, nếu không Trình Mộc Quân thật sự lo là mình sẽ làm ra chuyện gì đó ở trên xe.
Trình Mộc Quân thở dài nói: "Hệ thống, tôi cảm thấy tôi phải làm gì đó để phân tán sự chú ý."
Hệ thống: "Hả? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Tôi không quên được xúc cảm ngày hôm qua, ưm, cảm giác đó thật sự..."
Hệ thống: "Ngưng ngưng ngưng! Đừng nói nữa, tôi sắp bị tắt tiếng rồi. Cậu yên tâm, phần tiếp theo của cốt truyện sắp bắt đầu rồi, rất kích thích luôn, bảo đảm cậu có thể dời đi lực chú ý."
Từ khi quyết định một lòng đi theo cốt truyện, không OOC nữa, Trình Mộc Quân đã giao nhiệm vụ điều khiển cốt truyện cho hệ thống AI, để hệ thống luôn nhắc nhở hắn làm theo kịch bản.
"Ồ? Cốt truyện tiếp theo là gì, cho tôi xem xem?"
Kịch bản theo đó mở ra.
Cốt truyện kế tiếp như là một bùng binh ba người.
Thành tích môn vật lý của Lục Thượng rất tốt, vì thế thầy Lâm sắp xếp cho y và Trình Mộc Quân cùng nhau tham gia cuộc thi vật lý. Muốn thi đua nhất định phải ôn luyện, vậy nên trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày sau khi tan học, Lục Thượng và Trình Mộc Quân đều sẽ ở lại phụ đạo.
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Đây là tin tốt mà cậu nói? Bây giờ tôi đang cố gắng khống chế chế bản thân không nhìn Lục Thượng, vừa thấy y tôi sẽ nhớ tới cảm giác ngày hôm qua, thế mà giờ còn hai người một chỗ cùng nhau làm bài, muốn tôi chết có phải không!"
Hệ thống: "Cậu bình tĩnh, bình tĩnh, đây là cốt truyện trong nguyên tác, Tô Kiểu tới rồi đương nhiên mọi chuyện sẽ khác. Vì muốn làm thân với Lục Thượng, cậu ta sẽ nghĩ cách ở lại."
"Đúng rồi, chủ tiệm cơm kia khi còn trẻ là một tên lưu manh, lần này lấy được tiền thì chắc chắn gã sẽ nghĩ cách tiếp tục moi tiền, trong hỗn chiến, Tô Kiểu chắn dao cho Lục Thượng, Lục Thượng vì cứu cậu ta mà tay cũng bị gãy."
Trình Mộc Quân chống cằm, rũ mắt: "Ừm, rất kích thích, sau đoạn cốt truyện này, Lục Thượng sẽ không thể nào lắc lư trước mặt tôi được nữa."
Hệ thống gật đầu: "Đúng rồi, tay y bị gãy, không thể tham gia cuộc thi, sau đó cậu phải đi tập huấn hai tuần, đủ để cậu quên việc này."
Rất tốt, Trình Mộc Quân rất hài lòng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Bả vai Trình Mộc Quân bị vỗ nhẹ: "Trình Mộc Quân."
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thượng.
"Chuyện gì?"
Lục Thượng thấy Trình Mộc Quân hơi rụt vào trong vách tường, kháng cự sự đụng chạm của mình, vì thế gượng gạo thu tay về. Y suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ là hôm qua mình đã dọa người ta rồi, bị thế này cũng là đương nhiên.
"Thầy Lâm gọi cậu."
Trình Mộc Quân gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Lục Thượng nhìn thấy khóe miệng hắn dính một chút tương salad, y nhắc nhở: "Khóe miệng cậu có dính tương."
"Cảm ơn." Trình Mộc Quân tìm giấy ăn, nhưng hôm nay không biết là quên mang theo hay là thế nào, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy.
Lục Thượng thấy thế, nhớ ra trong túi mình hình như có nửa bịch, luống cuống tìm kiếm.
"Cho cậu."
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, đang định lấy lại thấy một thứ gì đó rơi xuống chân Lục Thượng, có lẽ là do lúc nãy tìm giấy.
Đó là... một cái túi đựng thẻ cơm?
Trình Mộc Quân vô thức muốn cúi xuống nhặt, lại thấy Lục Thượng như bị dẫm phải đuôi, cũng ngồi xổm xuống bối rối nhặt lên.
Động tác của Lục Thượng rất nhanh, giống như huy động toàn bộ kinh nghiệm bê gạch và chơi bóng rổ, nhặt lên trước khi Trình Mộc Quân kịp chạm vào.
Trình Mộc Quân không phản ứng kịp, tay chộp trúng tay Lục Thượng.
"....."
Tay Trình Mộc Quân run lên, vội rụt lại như bị điện giật.
Vẫn ổn, vẫn ổn, chỉ chạm đầu ngón tay thôi.
Lục Thượng cảm thấy hơi không vui vì phản ứng của Trình Mộc Quân khá lớn, giống như ghét y lắm vậy. Nhưng khi y nhấc đầu lên lại thấy đôi mắt mờ mịt cùng với khoé mắt ửng đỏ của Trình Mộc Quân, giống hệt ngày hôm qua.
Y ngớ người, sửng sốt hỏi: "Cậu... làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân trừng y một cái, tức giận nói: "Liên quan gì đến cậu!" Nói xong cũng không đợi Lục Thượng đáp lại, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Thượng sửng sốt, lơ ngơ vò đầu, nhưng y không hề thấy tức giận, ngược lại còn nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên y thấy Trình Mộc Quân nổi giận, hơn hết là nổi giận với mình.
Đó có phải là đại biểu Trình Mộc Quân đã bắt đầu đối xử với y khác những người khác không?
Trình Mộc Quân không hề biết suy nghĩ của thiếu niên phía sau, hắn tới cửa văn phòng, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, lẩm bẩm trong lòng.
"Học sinh cấp ba, học sinh cấp ba, ở đây là trường học, trường học."
Lúc này trái tim đang đập mạnh kinh hoàng mới ngoan ngoãn một chút.
Trình Mộc Quân gõ cửa: "Thầy Lâm."
"Vào đi."
Quả nhiên thầy Lâm tìm cậu là vì cuộc thi vật lý, giống như cốt truyện mà hệ thống nhắc nhở. Thầy Lâm kêu Trình Mộc Quân đưa Lục Thượng đi giải đề trước, đến tối thì sẽ mở cho họ một phòng tự học riêng ở thư viện.
Từ 6 giờ đến 9 giờ sẽ có giáo viên ngồi ở đó, nếu có câu nào không hiểu thì có thể hỏi ngay. Đương nhiên, mỗi lớp đều chọn ra những học sinh có thành tích tốt để ở lại giải đề, có thể hỗ trợ lẫn nhau là tốt nhất, nhưng nếu thật sự gặp câu không thể giải quyết được thì cứ đi tìm giáo viên.
Trình Mộc Quân gật đầu đồng ý.
Mọi thứ đều đang phát triển theo cốt truyện, còn chỗ Tô Kiểu, là một người xuyên thư biết rõ cốt truyện, tự cậu ta sẽ nghĩ cách ở lại, Trình Mộc Quân không lo lắng chút nào.
Đến giờ tan học buổi chiều, Trình Mộc Quân ngồi tại chỗ đọc sách, định đợi mọi người đi gần hết rồi mới đi ăn cơm.
Mới đọc được vài trang, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có người ngồi xuống chỗ trước mặt.
"Trình Mộc Quân, đi ăn cơm, giờ lớp 12 đã ăn xong gần hết rồi, xuống trễ thêm tí nữa thì chỉ có nước ăn cơm thừa căn cặn thôi."
Người ăn tối ở nhà ăn không nhiều lắm, trừ những học sinh lớp 12 muốn ở lại tự học, phần lớn học sinh lớp 10 11 đều chọn về nhà ăn cơm.
Trình Mộc Quân chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn, tất nhiên là không rõ quy luật. Hắn gật đầu, dọn dẹp sách vở rồi đứng dậy.
Lục Thượng lại hỏi: "Cậu nhớ mang thẻ cơm theo, à nhỉ, trong thẻ cơm của cậu không có tiền, dùng của tôi đi."
Trình Mộc Quân: "Cảm ơn, có gì tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."
Hai mắt Lục Thượng sáng lên, lập tức móc điện thoại ra, nói: "Vậy thêm wechat đi."
Trình Mộc Quân: "Được."
Hai người mới ra khỏi khu dạy học, bỗng nhiên có một người từ chỗ ngoặt phi tới, suýt nữa đâm sầm vào người Mộc Quân.
Lục Thượng lanh lẹ kéo hắn qua bảo vệ đằng sau người mình, rồi giơ tay đẩy một cái.
"Á!"
Người nọ lao tới rất nhanh, lại bị Lục Thượng đẩy một cái, lập tức ngã dập mông trên mặt đất. Khi cậu ta ngẩng đầu Trình Mộc Quân mới biết, thì ra là Tô Kiểu.
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"
Biểu cảm Tô Kiểu hơi méo mó, đợi bình tĩnh một hồi rồi mới đứng dậy, vỗ quần áo, nói: "Em tưởng anh đi rồi."
"Tìm anh có việc?" Trình Mộc Quân phối hợp với cậu làm theo kịch bản.
Có vẻ như Tô Kiểu đã nghĩ ra lý do để ở lại, đồng đội tốt như thế, tất nhiên Trình Mộc Quân phải phối hợp theo.
Tô Kiểu gật đầu: "Ừm, anh quên rồi hả, sáng nay lúc đi học ba em nói em phải về với anh, nếu không ông ấy sẽ đá em về trường cũ."
Trình Mộc Quân: "Xin lỗi, suýt nữa anh quên mất, nhưng thầy Lâm kêu mấy ngày nay anh ở lại trường làm bài."
"A, vậy em làm sao đây?" Tô Kiểu buồn rầu: "Nếu không hay là em ở lại tự học với anh..."
"Không được." Một giọng nói chen vào, ngắt ngang lời Tô Kiểu.
Trình Mộc Quân xoay mặt qua, thấy Lục Thượng có vẻ khó chịu, cảm thấy hơi khó hiểu: "Tại sao?"
Lục Thượng nhíu mày: "Cái cậu này lúc nào cũng ríu rít, ồn ào vậy sao mà làm bài."
Gương mặt trắng nõn của Tô Kiểu đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi đợi ở ngoài, sẽ không vào phòng tự học làm phiền hai người."
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn điện thoại: "Ừm, cứ vậy đi."
Hắn không thèm để ý đến việc Tô Kiểu dùng cách gì để ở lại, cũng không thèm để ý thái độ của Lục Thượng với Tô Kiểu.
Dù sao dựa theo hướng phát triển của kịch bản, Lục Thượng vốn có lòng phòng bị rất nặng, Tô Kiểu tốn không ít công sức mới trở thành người bạn mà đối phương thừa nhận, giờ cậu ta chỉ mới chuyển trường đến đây hai ngày, Lục Thượng không thích cũng bình thường.
Nói xong, Trình Mộc Quân xoay người đi đến nhà ăn, Lục Thượng cũng hoàn hồn, bước nhanh theo sau, sóng vai cùng hắn.
Tô Kiểu ngơ ngác đứng đằng sau nhìn một hồi, bóng dáng hai người dưới hoàng hôn bị kéo dài ra, cuối cùng dính vào nhau.
Cậu chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn chưa thể hòa nhập với thế giới này.
Dường như, mặc dù biết quyển tiểu thuyết này sẽ phát triển như thế nào, thế nhưng cậu vẫn không thể thay đổi bất cứ điều gì, bao gồm kết cục của bản thân. Tô Kiểu run lập cập, gạt cảm xúc sợ hãi này đi, vội vàng đuổi theo.
____
Khát vọng của tui là làm xong TG này trong tháng 4 để còn nghỉ ôn thi tốt nghiệp, nhưng mà tình hình không khả quan lắm hiuhiu ( ; ; )