Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân đứng dậy, mặc quần áo vào, sửa sang dáng vẻ xong thì ra ngoài cùng Kỷ Trường Hoài.
Mới bước ra, hắn lập tức kinh hãi.
Khách điếm trống không, chưởng quầy và tiểu nhị cũng không thấy, nhưng có thể cảm nhận được sát khí bên ngoài.
Trình Mộc Quân liếc nhìn Kỷ Trường Hoài bên cạnh, nói: "Không chỉ có Đường Hi?"
Đây là điều đương nhiên, với tính cách ích kỷ lại còn tham sống sợ chết của Đường Hi, biết Kỷ Trường Hoài tìm mình thì chắc chắn sẽ không một mình tới cửa chịu chết.
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng người tới sẽ là Yêu tộc, dùng một cách nào đó để thay mặt Đường Hi thôi. Hắn thật không ngờ Đường Hi lại trực tiếp xuất hiện.
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Ừm, cậu ta mang theo vài tên yêu để bảo vệ mình."
Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Cũng tiết kiệm thời gian."
Vừa dứt câu, hai người xuống đến lầu một, Trình Mộc Quân cũng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Trên con đường bên ngoài khách điếm đầy rẫy yêu hình thù kỳ quái, dày đặc, chiếm cứ toàn bộ Thành Hắc Phong.
Tuy nhiên, cách lối vào khách điếm chừng hai ba mét lại trống trơn không một yêu, mặt đất đầy máu, có vẻ vừa có một trận chiến đổ máu diễn ra.
Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn Kỷ Trường Hoài: "Đây là..."
Kỷ Trường Hoài bình tĩnh nói: "Bọn họ muốn xông tới, ta lo sẽ làm ngươi thức giấc nên giết mấy con yêu làm bọn họ giữ an tĩnh."
Trình Mộc Quân: "..."
Nhìn dáng vẻ im re như ve sầu mùa đông của những tên yêu bên ngoài, có vẻ không phải chỉ đơn giản là giết mấy con.
Kỷ Trường Hoài bản ma hóa quả nhiên đáng sợ.
Kỷ Trường Hoài xoa nắn vành tai hắn, thản nhiên nói: "Ngươi thế nào? Nghỉ chưa đủ thì trở lên ngủ thêm một lát, để cho bọn họ chờ."
Trình Mộc Quân: "Nghỉ xong rồi."
Nếu hắn lại trở về ngủ một giấc, phỏng chừng Kỷ Trường Hoài sẽ giết hết mấy tên yêu trên phố. Rồi sau này nếu gặp thiên lôi, có lẽ không phải tăng nhân Tịch Minh chịu trận, mà sẽ là chính Trình Mộc Quân.
Kỷ Trường Hoài rũ tay xuống, ống tay áo to rộng của hai người đan vào nhau.
Khi nhìn thấy bóng dáng màu xanh lá bước ra khỏi khách điếm, chúng yêu vây quanh lập tức lui lại một bước, thậm chí mấy tiểu yêu đứng đằng trước còn sợ hãi run lẩy bẩy.
Kỷ Trường Hoài không nhìn bọn họ, chỉ lạnh giọng nói: "Đường Hi, đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn không hề có một chút tiến bộ nào. Ngươi đang chờ ta giết hết toàn bộ thủ hạ của ngươi rồi mới xuất hiện sao?"
Trình Mộc Quân có chút kinh ngạc, xoay mặt nhìn Kỷ Trường Hoài. Nói thật, mấy ngày nay ở chung, Kỷ Trường Hoài cho hắn cảm giác hệt như đại sư huynh trước đây, trừ lúc ở trên giường sẽ khá bạo thì hết thảy đều giống nhiều năm trước.
Không ngờ khi y đối diện với Đường Hi lại không lưu tình chút nào, chế giễu cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn một hồi, hắn lại cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy.
Kỷ Trường Hoài ghé qua, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi đúng thật là không còn chút tình đồng môn nào với Đường Hi nhỉ."
Sắc mặt Kỷ Trường Hoài hơi âm trầm: "Đồng môn cái gì, cũng chỉ là một con yêu mà thôi."
Hai người ngang nhiên thì thầm, không coi ai ra gì, cuối cùng đã chọc giận Đường Hi.
Những cánh hoa trắng bồng bềnh trong không trung, vài dải lụa bắn ra từ rừng cây, lan tràn đến mái nhà của tửu lâu ở xa xa.
Sau đó, một chiếc kiệu bọc màn trắng vô cùng lộng lẫy xuất hiện, gió thổi màn che bay lên, lộ ra Đường Hi ngồi ngay ngắn trong đó.
Cỗ kiệu đáp xuống nóc nhà của tửu lâu ở bên kia con đường, nhìn cứ như nữ thần giáng thế, cũng có vẻ phù hợp với thân phận Thánh Tử Yêu tộc của Đường Hi hiện giờ.
Cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện, quần áo hoa lệ, đôi mắt loé sáng, nhìn có vẻ là một vị đại yêu thân phận bất phàm.
Những tiểu yêu vây quanh trên đường ngửa đầu nhìn, thần sắc si mê.
Trình Mộc Quân nhìn đến tê hết da đầu, nói: "... Hệ thống, tên Đường Hi này có bị cái gì không vậy, đang làm gì thế? Xấu hổ quá."
Bên ngoài khách điếm, tiểu yêu đã chết đầy đất, mà bây giờ Đường Hi lên sân khấu còn tung hoa, múa lụa, ngồi kiệu hoa lệ, giờ chỉ còn thiếu mỗi nhạc nền mà thôi.
Tình huống này có vẻ hơi buồn cười.
Hệ thống nói: "Thiết lập của Đường Hi vốn là như thế, dù cho bên ngoài có đánh nhau đến chết đi sống lại, thì cậu ta vẫn chỉ quan tâm đến cảm xúc và tình yêu của bản thân."
Trong kịch bản cũng thật là như thế. Yêu tộc và Nhân tộc vốn có mâu thuẫn không thể điều hòa, đặc biệt là giữa đạo môn như Lư Sơn Phái và Yêu tộc, quả thực là huyết hải thâm thù.
Trong kịch bản, bởi vì Đường Hi cố chấp lao tới tình yêu mà làm cả hai bên khó xử, hại chết không ít người. Dù là yêu của Yêu tộc hay là người của Lư Sơn Phái thì cũng đều đã chết không ít.
Trình Mộc Quân nhớ tới một ít chi tiết, trong phần sau của kịch bản, đệ tử đồng lứa của Kỷ Trường Hoài gần như chết hết, chỉ còn lại mình y.
Vi Diệu, Thường Thanh,.. đều chết bởi Đường Hi.
Mà kết cục lại càng trớ trêu hơn, có lẽ là biên kịch cũng không biết nên kết thúc như thế nào. Hắn tạo ra một đống yêu hận tình thù giữa Kỷ Trường Hoài và Đường Hi, hơn nữa còn có tính mạng của các sư huynh đệ, với tính cách chính trực của Kỷ Trường Hoài, tuyệt đối không thể buông khúc mắc mà ở bên cạnh Đường Hi.
Cuối cùng, biên kịch không còn cách nào khác, chỉ đành vung bút làm Kỷ Trường Hoài mất trí nhớ.
Kỷ Trường Hoài mất trí nhớ tất nhiên là thuận lợi quy ẩn ở Lư Sơn Phái cùng Đường Hi, từ đây không quan tâm thế sự.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, hỏi: "Cuối cùng là kịch bản này muốn biểu đạt ý gì?"
Hệ thống: "Đại khái là, chân ái có thể chiến thắng hết thảy?"
"À."
Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, khinh thường biểu hiện hết lên trên mặt.
Đường Hi vốn đang hưởng thụ ánh mắt của mọi người chịu kích thích. Sau tấm màn lụa, cậu nhìn thấy gương mặt thờ ơ của Trường Hoài, nhìn thấy nụ cười trào phúng của Trình Mộc Quân.
Hơn nữa, còn có ống tay áo đang đan xen của hai người, cùng với vệt đỏ ái muội trên cổ Trình Mộc Quân.
Đường Hi cắn chặt răng, gương mặt trắng nõn giận đến đỏ bừng. Lần duy nhất phải nếm trải cảm giác thất bại của cậu là ở trên người Kỷ Trường Hoài, dù cậu có làm gì, Kỷ Trường Hoài cũng luôn không thèm nhìn cậu một cái.
Dù là khi cậu ngây thơ cho rằng mình là đứa bé chuyển thế được cứu về làm tiểu sư đệ ở Lư Sơn Phái, Kỷ Trường Hoài cũng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy.
Ai cũng nói Kỷ Trường Hoài rất tốt với cậu, đối xử đặc biệt với cậu, không cần cậu khổ tu đạo pháp, để tiểu viện của chưởng môn tiền nhiệm lại cho cậu ở, đồ cậu dùng cũng là đồ tốt nhất, ăn cũng là thứ tốt nhất.
Nhưng mà, Kỷ Trường Hoài luôn luôn giữ một khoảng cách, y là một chưởng môn hoàn hảo, một sư huynh hoàn hảo, nhưng chỉ không giống một người.
Khi Đường Hi ở cùng y, trừ cảm xúc của thân phận chưởng môn và sư huynh, cậu không thể chiếm được bất cứ thứ gì. Rõ ràng cậu có thể dễ dàng làm mọi người thích mình, chỉ duy nhất không thể làm Kỷ Trường Hoài thích.
Tâm lý vặn vẹo này làm Đường Hi hận Trình Mộc Quân, người duy nhất có thể làm Kỷ Trường Hoài có chút tư tâm. Cậu cố ý nói muốn đi tìm thuốc cho y khi Kỷ Trường Hoài bế quan, làm bản thân bị thương tâm mạch.
Cậu biết, những sư huynh sư tỷ đã điên đảo vì cậu sẽ giải quyết hết thảy, bao gồm Trình Mộc Quân.
Chỉ là không ngờ, Trình Mộc Quân lại có vận may đáng chết, biến thành người ma, thực lực bạo trướng, phế tất cả mọi người rồi chạy.
Sau đó, Đường Hi vốn định nhân cơ hội này ở bên cạnh Kỷ Trường Hoài, cậu biết Kỷ Trường Hoài ghét cái ác như thù, có thể làm Kỷ Trường Hoài tự tay giết Trình Mộc Quân là kết quả tốt nhất.
Không ngờ Kỷ Trường Hoài căn bản không để ý tới cậu, Đường Hi chỉ đành trở về Yêu tộc, lộ ra việc mình là bán yêu.
Trình Mộc Quân đã chết, thi cốt vô tồn, Đường Hi rất vừa lòng.
Mặc dù Kỷ Trường Hoài xâm nhập lãnh địa Yêu tộc, mổ tim cậu, nhưng Đường Hi vẫn rất hài lòng, ít nhất đây là lần đầu tiên cậu thấy một cảm xúc khác của Kỷ Trường Hoài, không còn vỏ bọc đại sư huynh hoàn hảo.
Cho dù đó có là thù hận và sát ý mãnh liệt.
Thật ra trong thân thể cậu vẫn còn nửa quả trường sinh, không có tim cũng sẽ không chết, cùng lắm là hoàn toàn biến thành yêu mà thôi.
Đường Hi cảm thấy, chỉ cần Kỷ Trường Hoài có hận cậu, có cảm xúc khác, thì một ngày nào đó cậu sẽ có thể mê hoặc Kỷ Trường Hoài.
Đáng tiếc là, từ ngày đó Kỷ Trường Hoài bắt đầu biến mất không thấy tăm hơi, cậu cũng bị trọng thương tạm thời không thể rời khỏi lãnh địa Yêu tộc. Vất vả lắm mới khôi phục, lần này nghe nói Kỷ Trường Hoài tới, Đường Hi kích động chạy đến.
Nhưng mà, cậu lại nhìn thấy Trình Mộc Quân.
Tại sao? Tại sao Trình Mộc Quân lại ở chỗ này?
Đường Hi tức run cả người, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại. Cậu khẽ nói với lang yêu bên cạnh: "Người áo trắng bên cạnh Kỷ Trường Hoài, ngươi còn nhớ không?"
Lang yêu này là tộc trưởng Lang tộc, một tộc được xem như là mạnh nhất trong Yêu tộc. Năm đó gã tham gia dự cuộc bao vây và trấn áp người ma, vất vả lắm mới nhặt được mạng trở về.
Lang yêu vừa thấy lập tức cả kinh: "Sao lại thế này? Đó không phải người ma sao? Sao hắn lại xuất hiện, rõ ràng ta đã nhìn thấy hắn tan thành tro bụi, ngay cả thi cốt cũng bị hỏa táng."
Đường Hi lo lắng nói: "Không biết, lúc ấy hắn đã thi cốt vô tồn, hiện tại hẳn là quỷ vật, không đáng sợ. Bây giờ sợ là sợ hắn mang hận, tìm tới Yêu tộc chúng ta trả thù."
Lang yêu nhíu mày, nói: "Đúng vậy, nhưng có tên Kỷ Trường Hoài kia ở đây, những tiểu yêu phía dưới sẽ không muốn đi chịu chết, ta, ta cũng không đánh lại Kỷ Trường Hoài."
Đường Hi ngoắc ngón tay với gã, cười nói: "Ngươi nghe ta nói, dù Trình Mộc Quân có sống lại, nhưng chắc chắn thực lực đã không mạnh như trước, chỉ cần bám sát Kỷ Trường Hoài, nhân cơ hội bắt Trình Mộc Quân lại thì tất cả sẽ ổn."
Lang yêu không nhìn thấy cậu cười, tức khắc bối rối đến gần, sau đó liên tục gật đầu: "Có lý, thủ hạ của ta có một ảnh yêu, thích hợp làm việc này, chờ đến khi mặt trời lặn hoàn toàn..."
Đường Hi nhẹ gật đầu: "Ta còn cần ngươi cho ta mượn một chút yêu lực, ta sẽ dùng mị thuật kích thích những tên tiểu yêu vô dụng đó."
**
Bỗng nhiên, ánh mắt của những tiểu yêu vây quanh khách điếm thay đổi, trước đây là sợ hãi, hiện tại lại là táo bạo khát máu.
Một đám như thức tỉnh thú tính nguyên thủy, dũng mãnh không sợ chết.
Kỷ Trường Hoài tiến lên một bước, bảo vệ Trình Mộc Quân ở sau người, tay cầm kiếm gỗ đào, một kiếm đâm thủng đầu tiểu yêu xông đến.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, xác của đám tiểu yêu chất đống trên đường.
Nhưng những tiểu yêu đó lại như phát điên rồi, vẫn xông lên như thủy triều. Dù Kỷ Trường Hoài có mạnh thế nào, dưới sự vây công của một đám tiểu yêu dũng mãnh không sợ chết này cũng hơi không xuể.
Ngay lúc này, lang yêu thực lực mạnh nhất cũng nhảy xuống từ nóc nhà, tham gia trận vây công.
Kỷ Trường Hoài nâng tay, đẩy Trình Mộc Quân ra khỏi vòng chiến, rồi quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trình Mộc Quân hiểu ý, lui vào trong khách điếm, như muốn nhường không gian, tránh ảnh hưởng đến Kỷ Trường Hoài.
Nhưng vào lúc này, bóng ma dưới mái hiên khách điếm bắt đầu vặn vẹo, rồi lập tức hóa thành một tiểu yêu, vũ khí sắc bén trong tay kề sát cần cổ Trình Mộc Quân.
Kỷ Trường Hoài quay đầu lại, muốn chạy đến cứu, nhưng đã muộn.
Trình Mộc Quân đã bị ảnh yêu kia bắt tới bên cạnh Đường Hi.
Đường Hi thấy thế, bước xuống cỗ kiệu, đứng trên nóc, từ trên cao nhìn xuống Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài vẻ mặt dữ tợn.
Cảm giác thỏa mãn trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt, nếu có thể giết Trình Mộc Quân ngay trước mặt Kỷ Trường Hoài, vậy sẽ càng thú vị hơn.
Đường Hi ngoắc tay với ảnh yêu, nói: "Kéo người lại đây."
Ảnh yêu cảm thấy có chút không ổn, nói: "Vẫn nên để thuộc hạ khống chế..."
Tính tình Đường Hi vốn ương ngạnh thích khoe khoang, thấy thế tức giận mắng: "Kêu ngươi kéo lại thì cứ kéo lại đây! Hắn cũng chỉ là một con chó nhà có tang! Sợ cái gì."
Lời còn chưa dứt, Đường Hi liền thấy Trình Mộc Quân hạ bả vai, sau đó trong tay bỗng xuất hiện một thanh đoản kiếm, ở một góc độ không thể tưởng tượng được đâm vào ngực ảnh yêu.
Đường Hi còn chưa kịp chớp mắt đã thấy thanh đoản kiếm dính máu ảnh yêu dừng ngay cần cổ mình.
Trình Mộc Quân nhẹ mỉm cười, nói: "Nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi vẫn nát bét như thế."
Mà Kỷ Trường Hoài bên kia cũng không còn thu liễm thực lực, giơ tay chém xuống đầu lang yêu.
Lang yêu tử vong làm những tiểu yêu bị mị thuật của Đường Hi mê hoặc tỉnh táo lại, bọn họ hoảng sợ thét chói tai, lui lại như thủy triều.
Trong chốc lát, Thành Hắc Phong chỉ còn lại Kỷ Trường Hoài, Trình Mộc Quân và Đường Hi bị bắt cóc.
Đường Hi run lên, lẩm bẩm: "Sao có thể, sao có thể, Trình Mộc Quân, ngươi không thể giết ta, ngươi..."
Trình Mộc Quân lại mỉm cười: "Ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, dù sao thì vẫn còn có người muốn gặp ngươi, muốn rất nhiều năm."
Ngữ điệu mềm nhẹ, lại làm lòng Đường Hi dâng lên cảm giác sợ hãi vô tận.
Tựa như, thứ chờ đợi cậu ở phía trước chính là vực sâu không đáy.