Editor: Diệp Hạ
Quà va lung tung cho tất cả những bạn độc thân, có bồ ko tặng
Bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa trước cửa.
Một cánh tay thon dài trắng nõn vươn ra khỏi tấm rèm đang rũ xuống, vén lên vắt sang một bên. Trình Mộc Quân ngồi dậy, khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất mặc lên người.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, hắn đứng dậy, đi tới mở cửa, nhìn tình huống bên ngoài.
Không mây, ánh trăng sáng ngời.
Trình Mộc Quân yên tâm, có lẽ đã vượt qua bài kiểm tra này rồi.
Hắn xoay người, đốt nến, sau đó quay trở lại bên giường. Hiện giờ có thực thể, thị lực của hắn bắt đầu giống như người thường, cũng bị ánh sáng ảnh hưởng, đây là điều bất tiện nhất.
Lúc đang song tu, Trình Mộc Quân mơ màng nhìn thấy Phạn văn ở ngực Tịch Minh sáng lên.
Hắn vốn tưởng rằng Phạn văn này cùng loại với thanh tâm chú của Phật môn tâm kinh, bởi vì lần ở trong rừng hoa đào, khi Tịch Minh suýt bị hắn dụ dỗ phá giới thì chính Phạn văn này đã ngăn y lại.
Trình Mộc Quân khá khẩn trương, khi đó là thời điểm song tu mấu chốt, nếu như bị ngắt ngang thì những cố gắng trước đây đều sẽ uổng phí. Cũng may Phạn văn chỉ sáng một cái chớp mắt, sau đó tắt ngúm.
Sau khi kết thúc, Trình Mộc Quân lại có chút tò mò.
Tâm trạng hắn lúc này không còn giống như lúc mới tới đây, thờ ơ với quá khứ cửa Tịch Minh, chỉ nghĩ cách sửa chữa thanh tiến độ. Những hành động dụ hoặc ban đầu đều là xuất phát từ mục đích này.
Giờ không thể như vậy được nữa.
Hắn cầm ngọn nến ngồi ở mép giường, ánh nến chiếu sáng người trên giường.
Tịch Minh nhắm mắt nằm ngửa, nửa người trên trần trụi, chăn đắp ngang hông, làn da đã khôi phục trạng thái nguyên bản, không còn đỏ nữa.
Ngực trơn nhẵn, chỉ có chút hoa văn mờ nhạt.
Trình Mộc Quân nhíu mày, cầm ngọn nến ghé sát vào, muốn xem đến tột cùng hoa văn đó là cái gì.
Tiến đến gần hắn mới phát hiện, quả nhiên là Phạn văn từng phát sáng trước đây, nhưng hoa văn lúc này lại mang màu đỏ đen nhạt, nhìn như đã mất đi hiệu lực.
Híp mắt nhìn một lát, Trình Mộc Quân cũng không thể biết Phạn văn này dùng để làm gì, đây thực sự không phải lĩnh vực mà hắn biết.
Dù là Trình Mộc Quân ở thế giới này hay là Trình Mộc Quân ở Thần giới cũng vậy, vừa nghe kinh Phật là buồn ngủ, tất nhiên không có khả năng biết được.
Hắn từ bỏ, đang định rời khỏi, đột nhiên tay bị nắm lấy.
"!"
Trình Mộc Quân nhìn lên, đối mắt với Tịch Minh.
Dưới ánh nến tối tăm, không thể nói rõ đó là ánh mắt như thế nào, cảm giác duy nhất Trình Mộc Quân có là... rất xa lạ.
Ánh mắt này không thuộc về Tịch Minh, cũng không thuộc về Kỷ Trường Hoài.
"Ngươi tỉnh rồi." Trình Mộc Quân hơi dùng sức, muốn tránh khỏi cái tay đang kéo mình.
Không hề lay động.
Đối phương khống chế sức lực rất tốt, không làm Trình Mộc Quân cảm thấy đau, nhưng cũng khiến hắn không thể tránh thoát.
"Ngươi làm gì vậy?" Trình Mộc Quân nhíu mày, có chút không vui.
Nếu là người quen biết khi nghe hắn nói chuyện bằng giọng điệu này, dù là Kỷ Trường Hoài hay là Tịch Minh thì đều sẽ ngừng tay, không kiên trì, cùng lắm là sau này đổi cách thử lại.
Nhưng mà, người trước mặt lại không hề có ý định buông tay, môi cong lên, sau đó...
Y khống chế tay Trình Mộc Quân, hơi trút giá cắm nến xuống, sáp lỏng cứ như vậy từng giọt từng giọt nhỏ xuống Phạn văn ở ngực.
"......"
Trình Mộc Quân chớp mắt, cơ thể cứng đờ.
Đây... đây mà là chuyện người xuất gia Tịch Minh vô dục vô cầu làm à? Thấy thế nào cũng hơi quái quái?
Tay Trình Mộc Quân run lên, hắn hít sâu một hơi, đợi bình tĩnh một chút rồi hỏi: "Ngươi làm gì vậy, muốn xoá Phạn văn này thì có cách khác."
Từ đầu tới đuôi, Tịch Minh luôn dùng khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, cho đến lúc này y mới cười nhẹ, mở miệng.
Có lẽ là vì bị thiên lôi làm tổn thương, giọng y lúc này hơi khàn, trầm thấp đến nỗi có thể biến mất, hòa vào bóng đêm vô biên: "Kích thích không?"
Ba chữ ngắn ngủi lại mang đến cho Trình Mộc Quân chấn động cực đại, tay hắn run lên, giá cắm nến sắp rơi xuống.
Tịch Minh lại bình tĩnh dùng ngón tay vân vê tâm nến, nến tắt, sau đó cầm lấy giá cắm nến, trở tay ném xuống đất.
Tiếp đó, y xoay người ngồi dậy, đè Trình Mộc Quân xuống.
Bấy giờ Trình Mộc Quân mới hoàn hồn.
Không bình thường, chắc chắn là có chỗ nào đó sai sai, rốt cuộc Phạn văn đó là cái gì!?
Hắn giơ tay chống ngực Tịch Minh đang áp xuống, nói: "Rốt cuộc Phạn văn này là gì!"
Tịch Minh lại mỉm cười: "Nếu không ngươi tự xem đi?"
Y thả lỏng, hơi nâng người lên, dáng vẻ thản nhiên mặc cho Trình Mộc Quân muốn làm gì thì làm.
Trình Mộc Quân tất nhiên là không khách sáo, giơ tay gỡ sáp nến dính trên Phạn văn ra, lại phát hiện những hoa văn mờ nhạt đó đã biến mất.
Hắn không cam lòng, lấy tay xoa mạnh vùng da nơi đó, xoa đến nỗi nó trở nên ửng đỏ, nhưng vẫn không hề thấy gì.
"Vậy tiếp theo... đến lượt ta?" Tịch Minh khàn giọng nói.
"Hả? Ưm..."
Trình Mộc Quân chưa kịp hiểu gì đã bị hôn. Cái lưỡi mềm mại cạy mở răng môi, luồn lách xông vào, kéo hắn vào trong mưa rền gió dữ.
Tấm rèm mới xốc lên không bao lâu lại buông xuống lần nữa, che khuất những chuyện không thể nói.
***
Hôm sau.
"Ưm —— shhh ——" Trình Mộc Quân vẫn chưa mở mắt đã cảm thấy cơ thể mình như mới bị xe nghiền qua, không có chỗ nào là không đau nhức.
Hắn chỉ cảm thấy mí mắt như nặng ngàn cân, căn bản là không thể mở ra được.
Sau một hồi cố gắng, Trình Mộc Quân từ bỏ, thở dài nói: "Hệ thống, tôi cảm thấy làm quỷ vẫn tốt hơn, xác sống kiểu này khó tiếp thu quá rồi, dùng dở tệ, giờ tôi không cảm giác được sự tồn tại của nửa người dưới luôn."
Lâu sau hệ thống mới nói: "Thân mến, tôi cho rằng chuyện cậu không cảm giác được nửa người dưới tồn tại và cơ thể xác sống này không có liên quan đâu."
Trình Mộc Quân: "... Không thì sao?"
"Cái này là do cậu túng dục quá độ, cậu biết hôm qua tôi phải nghe mấy tiếng *beep* *beep* trong bao lâu không, cậu biết hôm qua mỗi lần tôi giãy giụa muốn ra nhắc nhở thì lại bị mặt tường mosaic chặn lại có cảm giác gì không? Cậu biết thời gian đã kéo dài bao lâu không!!?"
Trình Mộc Quân: "... Bình tĩnh chút nào, lúc ở thế giới của Hách Viễn cũng có lần còn dài hơn mà."
"Cậu cũng biết thế giới của Hách Viễn là thế giới cấp cao, có lăn lộn như thế nào thì cơ thể cũng sẽ không bị gì. Thế giới này thì sao?" Hệ thống muốn điên mất: "Thế giới này là thế giới cấp thấp đó! Cậu với Tịch Minh, một bên vừa mới ngưng tụ thực thể, một bên trọng thương chưa lành, suốt ngày hôm qua tôi cứ lo hai người các cậu chết chùm ở trên giường đó!"
Trình Mộc Quân: "Bình tĩnh bình tĩnh, đúng rồi, Tịch Minh đâu?"
Hệ thống tức giận: "Tôi mới được thả ra từ trong phòng tối, sao biết được, nói không chừng là y không chấp nhận được việc mình là cầm thú nên chạy mất rồi."
"......" Giờ Trình Mộc Quân đã khôi phục được chút sức lực, ký ức về đêm qua cũng dần trở nên rõ ràng.
Hệ thống miêu tả cũng không sai, là rất cầm thú, cầm thú đến nỗi Trình Mộc Quân là diễm quỷ mà cũng thấy ăn không tiêu.
Hắn mở to mắt, chống thân thể đợi thích ứng một chút, sau đó miễn cưỡng tìm về nửa người dưới bị mất tích.
Đứng dậy, xuống giường.
Xốc màn che lên, mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Trong phòng trống rỗng, không có ai.
Chẳng lẽ bị dọa chạy thật?
Trình Mộc Quân trầm tư một lát, nghĩ thầm, nếu người chạy thì nên đi tìm người hay là đi xác nhận tình huống của Đường Hi đây.
Không chờ hắn suy nghĩ xong, cửa mở.
Trình Mộc Quân quay đầu qua, nhìn thấy tăng nhân đứng ở cửa.
Y mặc tăng bào màu trắng, chất vải có vẻ tốt, bộ này là quà đáp lễ mà hồi trước Hoàng lão gia tặng, vẫn luôn nhét trong xe ngựa.
"Ngươi đi đâu vậy?" Trình Mộc Quân nhíu mày hỏi.
Tay Tịch Minh đang bưng một cái khay, ánh mắt trốn tránh, khi nhìn thấy những dấu vết rậm rạp trên người Trình Mộc Quân, vành tai tức khắc đỏ bừng.
Y đi vào phòng, đặt khay lên bàn, nói: "Bây giờ ngươi phải ăn chút gì đó, bán thực thể vừa ngưng tụ vẫn có hơi khác với quỷ."
Trạng thái hiện tại của Trình Mộc Quân cũng giống như quỷ họa bì, chỉ là họa bì đoạt thân thể người khác, mà Trình Mộc Quân thì dùng thất khiếu linh lung quả để ngưng tụ thân thể.
Trình Mộc Quân gật đầu, đứng dậy ngồi vào cái bàn bên cạnh. Trên khay đặt một chén cháo, độ ấm vừa phải, rất thích hợp với hắn.
Hắn cầm muỗng múc cháo đưa vào miệng, mùi thơm nức mũi, đặc quánh, xem ra đã nấu rất lâu.
Tịch Minh lại nhẹ giọng nói: "Đêm qua dù song tu giúp ta khôi phục thương thế, nhưng ngươi cũng không nên làm mất kiểm soát như thế, chuyện này không tốt với thân thể mới ngưng tụ của ngươi."
Trình Mộc Quân suýt phun hết muỗng cháo mới cho vào miệng. Hắn trợn tròn mắt nuốt xuống, rồi hỏi với vẻ hoài nghi:
"Ngươi... nói ta... không nên làm mất kiểm soát như thế?"
Tịch Minh lại rất thản nhiên, tiếp tục nói: "Từ nay về sau nếu ngươi cần ta giúp tu hành thì ta sẽ giúp, chỉ là phải biết khống chế."
"......"
Quả nhiên có chỗ nào đó sai sai.
Trình Mộc Quân nói thẳng: "Cởi quần áo ra, cho ta xem ngực ngươi một chút."
Tịch Minh khó hiểu, thấy ánh mắt Trình Mộc Quân quá kiên định, cuối cùng vẫn cởi tăng bào, ngực lộ ra.
Da thịt trơn bóng, trắng nõn mịn màng.
Trình Mộc Quân chọt vài cái, hỏi: "Chỗ này của ngươi có một cái Phạn văn màu vàng, đến tột cùng là cái gì?"
Tịch Minh rũ mắt, nhìn nơi Trình Mộc Quân chỉ, nói: "Phạn văn màu vàng? Ta không biết việc này."
"......"
Y nói như vậy tất nhiên Trình Mộc Quân tin, xem ra y thật sự không biết Phạn văn có tồn tại.
Hắn suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta đã nhớ ra những chuyện trước kia rồi."
Tay Tịch Minh hơi run lên, thở dài nói: "Ta đoán được, ngươi bỗng nhiên ngưng tụ thực thể, đưa thiên lôi tới, tất nhiên là đã xảy ra biến cố gì đó. Thật ra cũng không phải chuyện xấu, có thực thể, dưới thiên lôi sẽ có chút khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng mà cách ngươi dùng để ngưng tụ thực thể có lây dính nhân quả khác?"
Tu hành kỵ nhất là lây dính nhân quả, đặc biệt là trạng thái của Trình Mộc Quân hiện giờ, không trong tam giới, ra ngoài lục đạo*, con đường tu hành tốt nhất là không nhiễm nhân quả, không hỏi trần duyên.
(*) Ba giới, sáu đường luân hồi (tam giới, lục đạo luân hồi). Đây là một cách diễn tả quan niệm về các hình thái hiện sinh của mọi loài luân hồi trong cõi Ta-bà (Samsāra, Sa-bà). Ba giới là Dục giới, Sắc giới, và Vô sắc giới. Sáu đường luân hồi là sáu loài chúng sinh: chư thiên, loài người, loài a-tu-la, loài ngạ quỷ, loài thú vật, loài đọa địa ngục. Câu này có thể hiểu nôm na là thoát khỏi khống chế, thoát khỏi luân hồi, tu thành chính quả.
Trình Mộc Quân nhìn hắn, chậm rãi nói: "Đêm qua ta đến phòng Đường Hi, tìm thấy một viên thất khiếu linh lung quả."
Tịch Minh sửng sốt, hỏi: "Sao lại vậy? Lúc trước ta đã cho Đường Hi dùng thất khiếu linh lung quả, xem như chấm dứt nhân quả chưởng môn nhận nuôi ta. Sao lại có thêm một viên thất khiếu linh lung quả khác nữa?"
Thất khiếu linh lung quả ngàn năm mới có một viên, trên đời này tất nhiên là không có viên thứ hai.
Trình Mộc Quân nâng tay, vỗ nhẹ vào tay Tịch Minh một cái, lại bị trở tay nắm lấy. Hắn không rút tay ra, mà tiếp tục nói: "Khi ta tìm thấy nó, bên trên có vết máu, chắc là lấy ra từ trong cơ thể Đường Hi."
Tịch Minh nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Ta không biết, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ, sau đó nói: "Vậy năm đó tại sao ngươi lại xuất gia?"
Khi nhắc tới việc này, Tịch Minh khẽ nhíu mày, tay nắm tay Trình Mộc Quân siết chặt, như nhớ lại một đoạn ký ức rất thống khổ.
Y im lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Lúc đó, ta mang thất khiếu linh lung quả trở về, nhìn thấy những người đó bị thương nặng, lại từ miệng Thường Thanh biết được mọi chuyện, lập tức ném trái cây xuống rời khỏi. Tìm mười năm, khi tìm được, ngươi đã thi cốt vô tồn, ta cũng không còn hy vọng gì......"
Nói tới đây, y ngừng lại, nói: "Chuyện sau đó ta không nhớ rõ, khi tỉnh táo lại thì đã ở trong một miếu nhỏ trong núi, trong miếu chỉ có một cao tăng không biết tên tuổi, hắn đã cứu ta, dẫn ta vào Phật môn."
"Vị cao tăng kia đâu?"
"Đã viên tịch."
Sau đó là những chuyện mà Trình Mộc Quân biết, Tịch Minh tu kiếp sau cho hắn, xây tháp ở khắp nơi, giúp hắn ngưng tụ hồn phách, cầu một kiếp sau.
Hiện giờ xem ra, chỗ nào cũng không thích hợp.
Thường Thanh nói mười năm sau đó Kỷ Trường Hoài có về Lư Sơn Phái một lần, bẻ bảng tên ném trước núi rồi bỏ đi, nhưng Tịch Minh lại không nhớ rõ chuyện này.
Hơn nữa còn có trạng huống dị thường hôm qua.
Trình Mộc Quân thở dài, lặng lẽ nói: "Hệ thống, tôi cho cậu biết một tin, cũng không biết là tốt hay xấu."
Hệ thống: "Hả? Cậu để tôi thở cái rồi hãy nói."
Đợi một lát, hệ thống nói: "Được, cậu nói đi."
Trình Mộc Quân: "Tôi nghi là Kỷ Trường Hoài bị những chuyện trong quá khứ kích thích làm... nhân cách phân liệt..."
Hệ thống: "???"