Editor: Diệp Hạ

Hai ngày sau, Lâm Viễn Ngạn được chuyển sang phòng bệnh bình thường, vẫn không tỉnh lại.

Vẫn theo ý của mẹ Lâm, Nguyễn Miên phụ trách việc chăm sóc.

Nhưng khác lần trước ở chỗ, Trình Mộc Quân có thể đi thăm hỏi, không ai có thể ngăn cản hắn.

Nguyên nhân, tất nhiên là do chiếc nhẫn trên ngón giữa của hắn.

Hôm nay cũng vậy, Trình Mộc Quân tới bệnh viện, lại không vội đi đến phòng bệnh ngay, mà là ngồi ngẩn ngơ trong khuôn viên bệnh viện.

Trình Mộc Quân cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa.

Chiếc nhẫn có cấu tạo khá đặc biệt, hình như có cơ quan nào đó, vừa khít ôm chặt lấy ngón tay.

Nói dễ hiểu là dùng cách bình thường thì sẽ không tháo xuống được.

Người thể mang lên và tháo xuống, phỏng chừng chỉ có Lâm Viễn Ngạn. Cho nên ngày đó, lúc mẹ Lâm muốn đuổi hắn ra ngoài, mấy vệ sĩ nhìn thấy chiếc nhẫn này xong lập tức ngừng lại.

Có người dừng lại trước mặt Trình Mộc Quân, chào hỏi: "Anh Mộc Quân."

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Dật Hành đứng trước mặt mình, "Cậu đến rồi à? Phòng bệnh ở bên kia."

Hắn chỉ một hướng, Lâm Dật Hành lại không động đậy, mắt nhìn vào ngón tay Trình Mộc Quân.

"Đây là?"

"Hửm?"

Lâm Dật Hành ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ việc này không nên nói ra, nhưng mà chú nhỏ cũng đã đưa nhẫn cho anh rồi thì chắc không sao đâu. Đây là chiếc nhẫn đại biểu cho vị trí người khống chế Lâm gia, thường sẽ được đeo trên tay gia chủ...... Nếu gia chủ có vấn đề gì thì sẽ giao cho.... bạn lữ của mình, để người đó tạm thi hành quyền lực gia chủ."

Gia chủ, Lâm gia, là giả thiết quy tắc của thế giới này.

Trong quốc gia hư cấu này, Lâm gia khống chế nửa phương bắc của thế giới ngầm, hoạt động song song với trật tự.

Truyền thống này đã kéo dài mấy trăm năm. Bên trong Lâm gia khá cổ xưa, không hợp với quy tắc của thế giới hiện đại này lắm, nó giống phiên bản ngầm của đế chế phong kiến hơn.

Gia chủ Lâm gia, vị trí này chỉ truyền thừa trong huyết mạch.

Lúc trước, Trình Mộc Quân chọn Lâm Dật Hành làm đối tượng hợp tác cũng bởi vì cậu ta là người trong vòng, vậy sẽ ít rắc rối hơn việc hoàn toàn lật đổ cái quy tắc khắc nghiệt này nhiều.

Dù sao mục đích của hắn cũng chỉ là làm chết mấy người Trình gia, bớt chuyện thì tốt hơn. Dù là quyền thế hay tiền tài thì hắn cũng không hứng thú lắm.

Lâm Dật Hành nhìn vẻ mặt sâu xa của Trình Mộc Quân, bối rối đứng đó một hồi mới thấy hắn ngẩng đầu.

Hắn nở nụ cười dịu dàng, hoàn toàn giống với Trình Mộc Quân trong nhận thức của Lâm Dật Hành, cảm giác sợ hãi đột ngột xuất hiện lúc nãy đã biến mất tăm.

"Cảm ơn, tôi biết rồi, cậu đi vào xem chú nhỏ của cậu đi." Trình Mộc Quân nói.

Lâm Dật Hành thi hành mệnh lệnh ngay, đi được hai bước lại xoay người hỏi: "Anh Mộc Quân, anh không đi sao?"

Mặc dù sau khi Trình Mộc Quân bỏ đi, không biết đã có bao nhiêu người nói Trình Mộc Quân là người mê tiền, không thể đồng cam cộng khổ trước mặt Lâm Dật Hành.

Khi Lâm Viễn Ngạn thất bại, hắn vứt bỏ bạn trai mà đi, hiện giờ Lâm Viễn Ngạn đã khống chế Lâm gia, hắn lại quay trở về.

Tất nhiên người khinh thường Trình Mộc Quân càng nhiều hơn, nhưng Lâm Dật Hành lại cảm thấy không phải, mà hôm nay, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Mộc Quân.

Cậu mới phát hiện, thì ra chú nhỏ của mình vẫn chưa bị những lời đồn đãi vớ vẩn mê hoặc.

Bả vai Lâm Dật Hành hơi sụp xuống, tự nhiên thấy uể oải mà chính bản thân cũng không giải thích được.

Trình Mộc Quân híp mắt nhìn Lâm Dật Hành một lát, lúc này Lâm Dật Hành vẫn còn rất ngây ngô, vẫn sống rất tỉnh táo. Đây cũng là lý do lúc trước hắn chọn Lâm Dật Hành làm đối tượng hợp tác.

"Ở trong ồn lắm, không muốn vào." Hắn nhẹ giọng nói, sau đó lại cúi đầu, im lặng nhìn chiếc nhẫn của mình.

Lâm Dật Hành không còn cách nào, xoay người rời đi.

Rồi lại nghe Trình Mộc Quân nói:

"Nếu bên trong có xảy ra chuyện gì mà cậu không khống chế được, thì gọi điện thoại kêu tôi vào."

"A?"

Lâm Dật Hành không hiểu, nhưng cũng biết Trình Mộc Quân sẽ không giải thích lại, vì thế đành quay đầu đi đến phòng bệnh.

Trình Mộc Quân ngửa đầu dựa lưng lên ghế dài, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu xuống dưới. Hắn nâng tay, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đơn giản mà lại đặc biệt trên ngón tay.

"Hệ thống, quả nhiên Lâm Viễn Ngạn đã trùng sinh."

Một lúc lâu sau hệ thống mới trả lời: "Không thể nào, bài báo cáo của tôi được trả lời rồi, họ nói không phát hiện chỗ nào kỳ lạ trên người Lâm Viễn Ngạn cả."

Trình Mộc Quân nâng tay trái dán lên mắt, chiếc nhẫn lạnh lẽo mang đến cảm giác không thoải mái lắm.

"Khả năng soát lỗi của mấy người có cũng như không."

Hệ thống không phục, "Chúng tôi......"

Trình Mộc Quân dứt khoát ngắt ngang: "Trừ việc ném tôi tới trừng phạt, mấy người đã giúp ích được lần nào chưa? Thật ra, ngày đó lúc tỉnh lại trong bệnh viện, nếu không phải cậu đột nhiên xuất hiện thì tôi đã......"

Cái lưng không tồn tại của hệ thống chợt lạnh, cảm thấy hơi sợ, nó lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu cậu cậu, cậu như thế nào?"

Trình Mộc Quân: "Nếu cậu không xuất hiện, lúc ấy tôi đã giết Tiêu Ngật Xuyên, sau đó xé rách thế giới trừng phạt đó, trực tiếp rời đi. Dù sao tôi đã định là không thể vượt qua tình kiếp, đã định sẽ thất bại, tôi cũng chẳng cần băn khoăn điều gì."

Hệ thống lập tức quỳ rạp xuống, khóc lóc thảm thiết: "Đại lão, chúng tôi sai rồi, xin lỗi mà!"

Trình Mộc Quân cười khẽ: "Đùa cậu thôi, tôi cũng không phải thần hủy diệt, không cực đoan như vậy......"

Hắn nói rất nhẹ nhàng, mấy chữ cuối cùng gần như biến mất, nhưng hệ thống vẫn sợ.

Nó chọn nói sang chuyện khác: "Đại lão, cậu nhìn ra Lâm Viễn Ngạn không ổn ở chỗ nào vậy?"

"Rất nhiều, lười nói. Nói thẳng kết quả luôn, y biết những chuyện đời trước mà tôi không biết, ví dụ như, khẳng định người muốn hại y là người trong Lâm gia."

Hệ thống không theo kịp: "Hả?"

"Những người mà y để lại nhà cũ toàn là những người ở tầng cao, chú Hà, Lâm phu nhân, thậm chí là...... Nguyễn Miên."

Trình Mộc Quân khựng lại, "Khả năng của Nguyễn Miên không cao lắm, nhưng mà......"

Hệ thống gấp gáp hỏi: "Sao sao?"

"Thôi, vẫn chưa có đủ chứng cứ. Tóm lại, từ lần đầu tiên nhìn thấy y, cộng với sự kiện hỏa hoạn lần này, có thể thấy y cũng không biết là ai, đây hoàn toàn là một ván cờ." Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Lâm Viễn Ngạn không bị vầng sáng thiểu năng ảnh hưởng vẫn đáng để hợp tác."

Hắn đứng dậy, duỗi người, thoát khỏi trạng thái cá muối.

Có vẻ mọi chuyện tiếp theo sẽ rất mới mẻ, cũng rất đặc sắc.

Trình Mộc Quân tin vào phán đoán của mình, mà hệ thống lại vẫn đang mờ mịt chẳng biểu gì, hỏi: "Sao, sao y không nói thẳng với cậu, làm như vậy để làm gì?"

"Đương nhiên là bởi vì y cũng không tin tôi, dù gì lần trước tôi cũng hại y rất thảm, y không bị PTSD* mới là lạ." Trình Mộc Quân nói: "Hơn nữa, có lẽ y cũng đang phải chịu sự hạn chế nào đó."

(*) PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn

"A, y còn cho cậu chiếc nhẫn này nữa."

Chuông điện thoại chưa vang lên, Trình Mộc Quân cảm thấy vẫn còn thời gian nói chuyện, vì thế tiếp tục: "Bởi vì, y chỉ có thể tin tưởng tôi. So với những người không quen biết kia, tôi đã bị bại lộ, đã định sẽ lừa người của y trong tương lai, hiểu mục đích của tôi thì sẽ có thể hợp tác."

"Đời trước y bị cậu lừa đến thảm như vậy, chắc chắn là hận cậu vô cùng, thế mà còn tìm cậu hợp tác?"

"Vốn dĩ hợp tác là việc không cần quan tâm đến tình cảm, chỉ cần nhất trí về mục tiêu và lợi ích là có thể thành đối tượng hợp tác của nhau, đây là đạo lý rất đơn giản."

Hệ thống bị tính phức tạp của nhân loại làm trợn mắt há mồm, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm: "Tôi cảm thấy y không chỉ đơn giản là hận cậu......"

"Không sao cả, tôi nhận chiếc nhẫn này chính là đã đồng ý thỏa thuận hợp tác, đối với đồng minh, tôi luôn rất đáng tin cậy."

Tối hôm đó, Lâm Viễn Ngạn cố ý bị giá sách đập trúng, trong hỗn loạn, y nhéo ngón giữa của Trình Mộc Quân một cái thật mạnh, thêm cả câu nói khi đeo nhẫn lên.

Tất cả đều truyền đạt một ý tứ, ván cờ này, vốn đã có kết quả như vậy.

Thật ra, nếu lúc ấy không phải Nguyễn Miên vô tình dẫn phát hoả hoạn, thì chắc là Lâm Viễn Ngạn cũng sẽ làm gì đó để giá sách đập trúng mình.

Tàn nhẫn, liều lĩnh.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, giá sách bằng gỗ đặc đó vốn đã cố định sát bức tường, với sức lực của Nguyễn Miên cơ bản là không thể làm nó đổ xuống.

Trước đó, khi Lâm Viễn Ngạn mò mẫm phía sau cái giá để lấy chìa khóa, Trình Mộc Quân đã phát hiện một góc của giá sách hơi chếch lên, có lẽ là phía sau có lót thứ gì đó, chỉ cần kéo một cái sẽ đổ rạp.

Mà lúc đó, hắn và Lâm Viễn Ngạn hoảng loạn đi tìm chìa khóa trong hoả hoạn, vô tình làm đổ giá sách, đây là một lời giải thích rất hợp logic.

Lâm Viễn Ngạn phí nhiều tâm tư như vậy, mục đích của tất cả các hành động đều chỉ hướng về một phía.

Bệnh viện.

Lần trước, sau khi nhập viện, Lâm Viễn Ngạn đã trở nên giống y đúc trong tiểu thuyết, não tàn chỉ biết sủng, à không, đại lão tàn tật.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trình Mộc Quân nghe máy, bên trong truyền đến tiếng của Lâm Dật Hành.

"Anh Mộc Quân, anh vẫn nên vào đây xem thì tốt hơn."

Trình Mộc Quân cất điện thoại, đút tay vào túi áo khoác, đi thẳng về phía phòng bệnh, giống như không hề bất ngờ khi Lâm Dật Hành gọi điện.

Ở cửa có hai vệ sĩ canh giữ, đang định cản, lại thấy Trình Mộc Quân vươn tay trái, quơ quơ mấy cái.

Hai người buông tay, Trình Mộc Quân đẩy cửa vào.

Đây là một phòng bệnh rất xa hoa, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng bệnh.

Một loạt những tiếng hỗn loạn ầm ĩ truyền đến từ trong phòng bệnh, phòng khách không có ai, hẳn là mọi người đều đang ở phòng bệnh.

Tay Trình Mộc Quân vẫn ở trong túi áo khoác, khi đi ngang qua TV đối diện sô pha trong phòng khách, hắn ngừng lại, ngón tay lướt qua phía dưới.

Sau đó hắn mới đi vào phòng bệnh.

Mới đẩy cánh cửa khép hờ ra đã nhìn thấy Nguyễn Miên liên thanh hỏi bác sĩ: "Nhưng mà vừa nãy anh ấy tỉnh lại thật mà, anh ấy còn mở to mắt nhìn tôi một cái nữa, ông nhìn lại đi?"

Bác sĩ: "Người hôn mê cũng có khả năng mở mắt, nhưng chuyện mày không đại diện cho việc cậu ấy đã khôi phục ý thức, đây chỉ là một loại phản xạ có điều kiện......"

Nguyễn Miên vẫn đang hỏi, bác sĩ thì tiếp tục trả lời.

Trình Mộc Quân nghe vài câu xong cũng biết được ngọn nguồn. Đại khái là Nguyễn Miên bưng nước ấm đến, muốn dùng tăm bông thấm ướt môi Lâm Viễn Ngạn, rồi lại phát huy nghệ thuật truyền thống, chân trái đá chân phải, bổ nhào một cái, nguyên thau nước hắt hết lên mặt Lâm Viễn Ngạn.

Lúc ấy, Lâm Viễn Ngạn mở mắt ra nhìn một cái, sau đó lại nhắm mắt lần nữa.

Nguyễn Miên lập tức kích động gọi bác sĩ, dây dưa đến bây giờ.

Lâm Dật Hành ở bên cạnh trợn mắt há mồm không biết làm sao, muốn kéo Nguyễn Miên đi lại bị làm lơ hoàn toàn.

Mà mẹ Lâm ngồi ở mép giường lại không hề để ý đến trò hề này, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Viễn Ngạn.

Bảo sao Lâm Dật Hành lại tìm cứu binh, chắc là cậu ta vẫn chưa từng thấy trường hợp nào đáng sợ như thế.

Trình Mộc Quân đứng ở cửa mấy phút cũng không có ai phát hiện hắn đã đến. Cái hắn muốn chính là thời cơ này, có thể làm vài thứ.

"Được rồi." Trình Mộc Quân đi qua kéo Nguyễn Miên ra, "Câm miệng."

Nguyễn Miên ngạc nhiên, chạm mắt với Trình Mộc Quân, nhớ đến nỗi đau ngày đó như phản xạ có điều kiện.

Cậu buông tay áo của bác sĩ ra, lui về phía sau mấy bước, nước mắt lưng tròng.

Bác sĩ chạy trối chết.

Trình Mộc Quân liếc Nguyễn Miên một cái, thò lại gần, thấp giọng nói: "Nuốt nước mắt về hoặc là bị tôi đánh khóc, chọn một cái."

"Ưm ——" Nguyễn Miên che miệng lại, liên tục lắc đầu, sau đó lui đến góc sô pha, cúi đầu làm một cây nấm tự kỉ.

Cuối cùng phòng bệnh cũng an tĩnh lại.

Dường như đến bây giờ mẹ Lâm mới hoàn hồn, nhíu mày nhìn Trình Mộc Quân, nói: "Cậu tới làm gì?"

Trình Mộc Quân thong thả đi qua, hắn rút một tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau khô vệt nước trên mặt Lâm Viễn Ngạn.

Thế là chiếc nhẫn cứ lắc lư trước mặt mẹ Lâm.

"Tôi là vị hôn phu của Lâm Viễn Ngạn, sao lại không thể tới?"

Trình Mộc Quân nhướng mày, nở nụ cười.

Mẹ Lâm đột ngột đứng lên, một gương mặt cực kỳ quen thuộc bỗng hiện ra trước mắt. Trong ký ức, gương mặt đó cũng nở một nụ cười như thế, nói một câu tương tự.

"Tôi là bạn gái của anh ấy, tại sao không thể tới?"

______

Mọi chuyện đi hơi xa tưởng tượng kkkk

Klq nma vụ MH bị rap3 với Quần Mặc mất 2 chân làm t shock quá chắc phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng (*_*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play