Editor: Diệp Hạ
Chương 227: Thế giới trừng phạt (19)
Chùa Xuất Vân.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tối nay Kỷ Trường Hoài ngủ rất sớm, nhưng vẫn không an ổn.
Y vốn tưởng rằng vào chùa rồi, hương khói và sự tĩnh lặng có thể gột rửa những ảo tưởng quá quắt trong lòng.
Nhưng dường như không thay đổi được gì.
Giấc mơ vẫn đúng hẹn mà tới.
Giấc mơ này càng tiến xa hơn, càng vô sỉ hơn...
Mới đầu, Kỷ Trường Hoài không thể nhúc nhích, không thể mở mắt. Y cảm thấy mình gần như một thi thể, hấp hối kéo hơi tàn.
Ngay sau đó, một hơi thở quen thuộc tới gần, da thịt ấm áp dán sát thân thể lạnh băng của y, một ngọn lửa nhỏ bắt nguồn từ đan điền cháy lan ra khắp cơ thể.
Y đã có thể nhúc nhích, vốn muốn đẩy người đang ngồi trên người mình ra, nhưng khi lòng bàn tay chạm đến mảng da mềm mại ấm áp lại biến thành nắm chặt vòng eo, ấn xuống thật mạnh.
Hỗn loạn.
Giấc mơ này triền miên, dài dằng dặc.
Rầm —— Một tiếng vang lớn làm Kỷ Trường Hoài tỉnh lại, khi mở mắt, ý thức của y vẫn còn chìm trong hơi ấm môi mềm.
Gió lạnh bên ngoài và mùi gỗ đàn hương quen thuộc của chùa tràn ngập căn phòng.
Thì ra là chưa đóng cửa sổ. Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đóng cửa sổ.
Khi đặt tay lên cửa sổ bằng gỗ, y khựng lại nhìn ánh trăng treo trên cao một lúc, cảm giác này cũng không biết là may mắn hay tiếc nuối.
Đóng cửa sổ xong, Kỷ Trường Hoài không còn thấy buồn ngủ nữa, ngồi trên giường xem điện thoại.
Y theo thói quen mở wechat, sau đó nhìn thấy tấm ảnh được chụp trong đêm.
Người trong ảnh không rõ ngũ quan, mặt vùi vào gối đầu, bên cạnh là ngực của một người khác.
Có lẽ mọi người chỉ cảm thấy đây là một tấm ảnh ngẫu nhiên.
Dù sao trong ký túc xá, mấy thằng con trai ngủ cùng nhau trên một chiếc giường cũng không phải chuyện gì quá khác lạ.
Cú đêm trong trường học rất nhiều, Hạ Sâm cũng có quan hệ rộng, ảnh vừa đăng lên, nháy mắt đã có không ít bình luận.
Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm có khá nhiều bạn chung, y nhìn thấy hầu hết bình luận là quan tâm đôi mắt Hạ Sâm, không ai nghĩ nhiều.
Chỉ có y là nhìn chằm chằm bức ảnh, ngón tay run nhè nhẹ.
Kỷ Trường Hoài nhận ra điều kỳ lạ, y với tay lấy quyển kinh Phật trên bàn, chuẩn bị niệm vài câu.
Nhưng động tác quá mạnh, tay run rẩy vô cùng.
Bạch —— kinh Phật rơi xuống đất.
Kỷ Trường Hoài cúi người nhặt lên, khi ngẩng đầu, trên gương mặt đã không còn cảm xúc.
Y ném quyển kinh Phật lên bàn, đứng dậy xuống giường, yên lặng rời khỏi phòng.
Đẩy cửa ra, ánh trăng chiếu vào mặt y, bóng tối và ánh sáng đan xen, gương mặt tao nhã như gió mát trăng thanh lộ ra vài phần âm u kỳ lạ.
***
Một giấc này Trình Mộc Quân ngủ rất sâu.
Hắn bị cảm giác không trọng lực làm bừng tỉnh, giống như bị ai đó đột nhiên ôm lên khỏi giường.
"!"
Trình Mộc Quân mở to mắt, dưới ánh sáng mông lung, chạm mắt với Kỷ Trường Hoài.
Hắn đang định lên tiếng, lại thấy Kỷ Trường Hoài mỉm cười, sau đó đặt một ngón tay lên môi.
Làm gì vậy?
Không phải Kỷ Trường Hoài đang ở chùa Xuất Vân à? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?
Không đúng, không thích hợp.
Người này không giống Kỷ Trường Hoài lắm, ngược lại...
Giống tên yêu tăng chỉ xuất hiện vào buổi tối kia.
Trình Mộc Quân cả kinh, theo bản năng giãy giụa. Yêu tăng rất biết chơi, chiêu trò gì cũng có, vừa nhớ tới Trình Mộc Quân là đã cảm thấy đau eo.
Không ngờ Kỷ Trường Hoài còn phản ứng nhanh hơn, y cong eo, xoay chân, đặt Trình Mộc Quân nằm xuống sàn nhà, cơ thể cũng theo đó đè lên.
Trình Mộc Quân vươn tay đẩy ra, lại bị nắm chặt kéo qua đỉnh đầu, sau đó là cổ tay siết chặt, bị thắt lưng cột vào chân giường.
Hắn không dám động đậy nữa, trong tình huống này, giãy giụa sẽ chỉ đánh thức Hạ Sâm.
Trình Mộc Quân nghiêng tai lắng nghe, hô hấp của Hạ Sâm vẫn đều đặn, chưa bị đánh thức, lúc này mới thều thào hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Kỷ Trường Hoài tiến đến bên tai Trình Mộc Quân, cũng thều thào trả lời: "Không thích? Không phải trước đây ngươi thích nhất là... kích thích sao?"
Đúng là tên yêu tăng kia!
Tên yêu tăng không có đạo đức không có ranh giới, tập hợp của tất cả những dục vọng.
Trình Mộc Quân không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng mấy tiếng trước, Kỷ Trường Hoài còn chạy đến chùa Xuất Vân tu thân dưỡng tính. Sao đột nhiên lại bị kích thích thức tỉnh nhân cách yêu tăng vậy?
Trước khi thế giới trừng phạt sụp đổ không hề có dấu hiệu nào như vậy.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao ngươi lại chạy ra?"
Kỷ Trường Hoài thấp giọng bật cười: "Nhớ ngươi, ta đã ngủ rất lâu, gặp được ngươi mới tỉnh lại."
Trong lúc nói chuyện, y hôn lên vành tai Trình Mộc Quân, sau đó ngậm nó vào trong miệng.
Động tác trêu chọc quen thuộc, cảm giác tê dại tức khắc chạy theo xương sống lên đến đỉnh đầu. Trình Mộc Quân nhắm mắt, cố gắng lấy lại lý trí, nâng tay đẩy ra: "Ngươi điên rồi, trong phòng có người khác."
"Không sao, chúng ta cái gì cũng làm rồi, nhưng vẫn chưa thử..."
Lời còn chưa dứt, một thanh đao mang theo gió lạnh xẹt qua sườn mặt Kỷ Trường Hoài, ma sát với sàn gạch tạo thành tiếng vang chói tai.
Vài sợi tóc rơi xuống mắt Trình Mộc Quân, hắn vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đã cảm thấy trên người mình nhẹ đi, người đè bên trên đã biến mất.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng đến từ khe hở bức màn để nhìn thấy không gian bên trong.
Rầm —— Cửa phòng bị mở ra một cách mạnh mẽ, hai bóng người đi ra phòng khách, chỉ còn lại cánh cửa lung lay sắp đổ.
"..."
Trình Mộc Quân nghiêng mặt, quả nhiên thanh đao Hạ Sâm treo trên tường để trang trí đã không còn.
Thanh đao vẫn chưa được mài bén, nếu không đã bị xem là vật phẩm nguy hiểm rồi.
Nhưng thế giới trừng phạt này vốn đã không hợp lý, lúc tái tạo cũng rất hấp tấp, mỗi mảnh vỡ linh hồn đều mang theo một ít đặc thù của bản thân ở thế giới kia.
Giống như hai nhân cách của Kỷ Trường Hoài, như đôi mắt và thanh đao của Hạ Sâm...
Trình Mộc Quân thở dài, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, bèn lật tay, kéo một cái, thoát khỏi thắt lưng.
Đây chỉ là trò tình thú mà Kỷ Trường Hoài và yêu tăng hay chơi thôi, họ đều tự ngầm hiểu, Trình Mộc Quân cũng biết rõ cách thoát khỏi nó như thế nào.
Hắn đứng lên, cũng không vội vã ra ngoài ngăn hai người kia lại, mà là bật đèn trong phòng, bắt đầu tìm đồ.
Trình Mộc Quân không gấp, hệ thống lại nóng nảy thay.
"Tiểu Trúc Tử, cậu không ra ngoài xem à, bên ngoài dùng tới đao rồi đó?"
Trình Mộc Quân thong thả nhấc gối đầu trên giường lên, tìm thấy điện thoại của Hạ Sâm: "Cậu không cảm thấy câu này của cậu rất quen sao?"
Hệ thống phản ứng lại: "A, đúng, lúc Cừu Tông và Mặc Sĩ Nghi đánh nhau tôi cũng nói vậy. Chẳng lẽ... hôm nay lại có thể tiễn hai người này đi?"
"Hạ Sâm phải đi, còn Kỷ Trường Hoài tạm thời không được. Mối quan hệ tứ giác không thể thiếu y."
Màn hình điện thoại sáng lên, nhắc nhở xác thực vân tay.
Trình Mộc Quân không dùng được, nhưng hắn biết mật khẩu của Hạ Sâm. Dù gì cũng sống cùng nhau lâu tới vậy rồi, mậu khẩu đối phương quen dùng cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái đó.
Thử hai lần đã mở được khóa.
Trình Mộc Quân mở wechat, quả nhiên tìm thấy nguyên nhân Kỷ Trường Hoài đột nhiên bị kích thích ra một nhân cách khác.
Hệ thống cũng sợ ngây ra: "Ặc, không ngờ Hạ Sâm mày rậm mắt to như vậy mà cũng là trà xanh? Khoan, không phải y không nhìn thấy à? Đang lừa cậu?"
"Không thấy là không thấy thật, chỉ là không nghiêm trọng tới mức như y diễn thôi." Trình Mộc Quân cười: "Còn chuyện trà xanh, đó là do dung hợp."
Hệ thống: "A?"
Trình Mộc Quân: "Dù cắt ra thành bao nhiêu miếng, tất cả sẽ luôn có một chút bóng dáng của bản thể. Dung hợp càng nhiều, bản chất càng lộ rõ."
Hắn nhét điện thoại vào túi quần, lát nữa làm bằng chứng.
Thật ra tiếng động bên ngoài phòng không lớn, hai người kia đều là cao thủ, biết cách không làm ồn người ở phòng bên cạnh.
Trình Mộc Quân đứng ở cửa, thờ ơ quan sát.
Ừm, thực lực ngang nhau.
Cứ đánh tiếp cũng không chết người.
Hắn nhìn ra ngoài, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, sắp hừng đông.
Phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Giờ phút này, Hạ Sâm bị áp chế, lưỡi đao trong tay đảo ngược, bị khống chế dí vào yết hầu y, càng lúc càng gần.
"Ưm ——" Trình Mộc Quân vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, một tay bổ vào gáy Kỷ Trường Hoài, một tay khác tiếp được thân thể y ngã xuống, đặt sang một bên.
Hạ Sâm xoay tay, gác thanh đao sang một bên. Cần cổ y bị cứa xuất hiện một vệt đỏ, chật vật ho khan vài tiếng: "Mắt tôi không nhìn thấy, quá yếu."
Trình Mộc Quân đứng lên, khoanh tay nhìn y: "Được rồi, đừng giả vờ nữa."
Hạ Sâm dời ánh mắt vô hồn qua: "Cái gì?"
Trình Mộc Quân lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở màn hình rồi quơ quơ trước mặt Hạ Sâm: "Một hai phải ép tôi kêu cậu một tiếng đội trưởng Hạ à?"
"..."
Hạ Sâm đứng dậy, bị vạch trần cũng không hề áy náy chút nào, nâng tay ôm lấy Trình Mộc Quân: "Tôi thật sự không thấy rõ, trừ cậu ra, tôi không thấy rõ ai cả."
"Cậu nhớ được bao nhiêu rồi?" Trình Mộc Quân đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Sâm cũng không gạt hắn: "Tất cả, ừm, y cũng rất lợi hại, vốn là một trong những trụ cột của thế giới này. Nếu không phải cậu ra tay kịp thời, vừa rồi tôi đã chết dưới lưỡi đao của y rồi."
Trình Mộc Quân thở dài: "Trời sắp sáng rồi, cậu có thể đi..."
Còn chưa nói hết câu, hắn bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau, đầu gối đập vào tay vịn ghế sô pha, ngã ngửa.
Hạ Sâm thuận thế chống một chân xuống đất, một chân khác cong lên đặt ở bên sô pha, bao phủ Trình Mộc Quân dưới thân.
Phòng khách không kéo rèm, ánh sáng rất tốt.
Trong mắt Hạ Sâm, giữa một mảng hỗn độn, y chỉ có thể thấy rõ Trình Mộc Quân trước mặt.
Y nhìn đến ngẩn ngơ, thấy Trình Mộc Quân nhíu mày nâng tay muốn đẩy lập tức hôn xuống.
"Cậu không thể bất công như vậy."
Một câu nói bật ra giữa môi răng.
Trình Mộc Quân sửng sốt: "Cái gì?"
"Lúc nãy tôi nghe thấy hết rồi, y nói cái gì hai người cũng đã từng chơi." Hạ Sâm nói rất hùng hồn.
Trình Mộc Quân: "Cậu đủ rồi đó, tự giết mình, tự ghen với mình, vui lắm à... Ưm."
Môi dưới của hắn bị cắn một cái.
"Cậu muốn tôi đi ngay bây giờ?"
"Ừm, thế giới trừng phạt này không ổn định..." Trình Mộc Quân vốn định giảng đạo lý để thuyết phục Hạ Sâm, không ngờ hắn còn chưa nói gì đã nghe thấy câu trả lời.
"Được."
Giờ thì Trình Mộc Quân lại ngạc nhiên: "Sao nghe lời vậy?"
Hạ Sâm nhéo vành tai hắn: "Tôi có không nghe lời cậu bao giờ, phàm là điều cậu muốn, tôi sẽ không có bất luận ý kiến gì."
Dứt câu, người Hạ Sâm phát sáng, thân thể chầm chậm mờ dần.
Y biến mất, trong không khí chỉ còn lại một câu nói.
"Tôi chờ cậu trở về."
____
Chương 228: Thế giới trừng phạt (20)
Phòng khách lại quay về yên tĩnh.
Trình Mộc Quân đứng dậy, ngồi lên sô pha ngẩn người.
Trong phòng khách cũng không có gì hư hại, Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm đều là cao thủ, đã cố tình không tạo ra tiếng động quá lớn thì tất nhiên sẽ không phá hủy bất kỳ món đồ nào.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao vậy? Nhưng mà Hạ Sâm được quá nhỉ, nói về là về, không giống Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân, "Không có gì, tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Mặc kệ như thế nào, đi rồi thì xem như là đi rồi, trước hết phải giải quyết hậu quả rồi nói tiếp.
Hắn xoay nhẫn, xoá đi dấu vết tồn tại của Hạ Sâm. Từ nay về sau, trong trí nhớ những người khác, ký túc xá này vốn chỉ có hai người.
Còn về Kỷ Trường Hoài...
Trình Mộc Quân đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Trường Hoài đang nằm dưới đất.
Hắn nhìn Kỷ Trường Hoài, có chút do dự.
Vừa rồi, khi thân thể quấn quýt, Hạ Sâm có nói một câu rất nhỏ.
"Trong cơ thể Kỷ Trường Hoài là một kẻ nguy hiểm, tốt nhất nên tiễn đi."
Dường như y đang lo lắng gì đó, nói nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy gì, Trình Mộc Quân chỉ dựa vào sự ăn ý của mình và Hạ Sâm trong trò chơi sinh tồn để đoán ra nội dung.
Hạ Sâm đã phát hiện ra điều gì?
Nếu không phải Hạ Sâm rời đi quá dứt khoát, có lẽ Trình Mộc Quân sẽ nghi ngờ đây là cách ghen tuông với bản thân kiểu mới.
Nhưng mà...
Hắn nâng tay, đặt đầu ngón tay lên giữa mày Kỷ Trường Hoài, vừa chạm đã thu lại.
Hệ thống không kìm được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Hiếm khi thấy cậu do dự như vậy, sao thế?"
"Tôi không biết có nên cưỡng chế đưa một nhân cách khác của Kỷ Trường Hoài về hay không, cứ cảm thấy không ổn lắm."
Đầu ngón tay hắn khựng lại một lát, sau đó sửa lại ký ức Kỷ Trường Hoài đến chùa Xuất Vân, đồng thời cũng thay đổi ký ức của những người có liên quan khác.
Từ khi vào ký túc xá, Kỷ Trường Hoài chưa từng rời đi, cũng không có chuyện đột nhiên quay về từ chùa Xuất Vân.
Còn về việc có nên tiễn nhân cách yêu tăng đi hay không...
Nhân cách yêu tăng hiển nhiên có ký ức. Hắn nhớ rõ những chuyện ở thế giới đó, dựa theo quy tắc, hắn thật sự có thể tiễn y đi.
Trình Mộc Quân hạ quyết tâm, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
"!"
Đột nhiên tay hắn bị nắm lấy, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất đảo lộn, người nằm xuống sàn nhà.
Kỷ Trường Hoài đè trên người hắn: "Ngươi muốn giết chết ta?"
Vẫn là yêu tăng kia.
Trình Mộc Quân nhíu mày, giải thích: "Ta không có ý đó, chỉ là muốn đưa ngươi đi... Shh ——" Vẫn là vị trí cũ, Kỷ Trường Hoài cắn một cái.
"Ngươi cắn ta làm gì!" Trình Mộc Quân cả giận nói.
"Dấu vết người nọ vừa để lại, ta nhìn không thoải mái."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, lười so đo với tên yêu tăng này.
Yêu tăng là tập hợp của tất cả dục vọng và những mặt âm u của Kỷ Trường Hoài, nói một cách đơn giản, y không có đạo đức và luân lý con người, muốn làm gì thì làm nấy.
Tức giận với y không đáng, chẳng bằng nhanh chóng tiễn y đi, nếu không nhân cách yêu tăng sớm hay muộn cũng có một ngày phiền phức như Mặc Sĩ Nghi.
"Nếu đã nhớ ra, hay là ta đưa ngươi về dung hợp với bản thể?"
"Được."
Trình Mộc Quân nhướng mày kinh ngạc. Hạ Sâm đồng ý dứt khoát thì còn hiểu được, mà yêu tăng này...
"Nhưng, ngươi phải đồng ý một chuyện."
"Cái gì?"
Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đi đến ban công rồi vẫy tay với Trình Mộc Quân: "Lại đây nói."
Trình Mộc Quân không nghi ngờ y, đi qua: "Nói đi... Ưm."
Hắn bị đè lên lan can ban công, lưng chạm vào thân thể ấm áp.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trình Mộc Quân: "Trước đây, ngươi và con lừa trọc kia đã từng màn trời chiếu đất, ta thấy rất bất công, ngươi rất bất công. Ngươi triền miên cùng ta dưới sự chứng kiến của thiên địa một lần, ta sẽ rời đi ngay."
Trình Mộc Quân sợ ngây ra, nghĩ sao cũng không nghĩ được yêu tăng có thể làm tới mức này.
Lúc này, hai người quấn quýt trên ban công, mặc dù đang là rạng sáng, toà nhà bên cạnh và dưới lầu ký túc xá đều không có người...
Nhưng việc này hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Ngươi điên rồi sao? Ở đây là trường học." Trình Mộc Quân mắng, rồi lại không dám quá lớn tiếng, sợ đánh thức người ở phòng bên cạnh.
Người phía sau lại chẳng thèm để ý, âu yếm hôn phía sau tai của hắn rồi dần dần đi xống cổ: "Không sao, giờ còn sớm, không ai thấy đâu."
"Vậy cũng không được." Trình Mộc Quân từ chối thẳng thừng, không đi thì không đi, hắn tuyệt đối không đồng ý yêu cầu vô sỉ như thế.
Nhưng ngay khi Trình Mộc Quân chuẩn bị xoay người phản kháng, cổ tay bị siết chặt, lần này không còn là nút thắt có thể rút được nữa.
Quá đáng hơn là tay hắn còn bị buộc chặt vào lan can, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Ngươi buông ta ra."
Kỷ Trường Hoài nâng tay, bàn tay vòng ra trước người Trình Mộc Quân, từng nút áo bị cởi bỏ.
Áo rơi xuống khuỷu tay, vùng da phía sau bị gió lạnh kích thích xuất hiện những nốt mụn nho nhỏ. Kỷ Trường Hoài cụp mắt, dán lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới.
Da thịt ấm áp dần dần ửng đỏ.
Lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, nhìn càng giống như một tác phẩm nghệ thuật, sáng ngời như ngọc.
Kỷ Trường Hoài cúi đầu đặt một nụ hôn lên lưng Trình Mộc Quân, sau đó lan ra, ngón cái cọ xát hõm eo.
"Ưm ——" Eo Trình Mộc Quân tức khắc mềm nhũn, không còn ý định phản kháng.
Kệ đi.
Dục vọng đầy đầu, hưởng thụ trước rồi nói sau, dù sao nhân cách Kỷ Trường Hoài kia cũng sẽ không nhớ rõ.
Dường như Kỷ Trường Hoài cũng phát hiện Trình Mộc Quân thay đổi thái độ, thấp giọng cười: "Sao, có cảm thấy, tình cảnh này, so với trên giường, càng... kích thích hơn không?"
"Bớt nói nhảm." Trình Mộc Quân nghiêng mặt liếc y.
Chỉ là lúc này vành mắt hắn ửng đỏ, cộng thêm quần áo xộc xệch, cái liếc mắt này không có chút sức uy hiếp nào, ngược lại chỉ làm người ta càng muốn làm gì đó thật hung hăng.
Yêu tăng vốn dĩ luôn để dục vọng chi phối hành động, lúc này lại càng thuận theo cảm giác trong lòng, cúi đầu hôn xuống. Bắt đầu từ gáy hắn, rải rác những nụ hôn nhỏ vụn.
Lúc này, chân trời bắt đầu xuất hiện vài tia nắng, màn đêm không thể ngăn cản được bình minh nữa.
Một tia nắng chiếu lên lưng Trình Mộc Quân, phất qua trán Kỷ Trường Hoài.
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn mặt trời đang lên.
Động tác phía sau bỗng nhiên ngừng lại.
"Rầm ——" Nguồn nhiệt đột ngột biến mất.
Trình Mộc Quân xoay mặt, miễn cưỡng quay đầu nhìn phía sau.
Hắn thấy mặt Kỷ Trường Hoài trắng bệch, kinh hoảng đụng vào một cái ghế.
A, chính chủ đã trở lại.
"Anh..."
Trình Mộc Quân há mồm, còn chưa kịp nói gì đã thấy Kỷ Trường Hoài ôm nét mặt kinh hoảng chạy ra ngoài.
"..."
Trình Mộc Quân nhìn cánh cửa chỉ được khép hờ do vội vàng, lại cúi đầu nhìn đôi tay bị trói chặt của mình.
Thật ra hắn chỉ định kêu Kỷ Trường Hoài thả mình ra, sau đó dùng chiếc nhẫn xoá đi ký ức của y.
Nhưng người chạy mất rồi, giờ nên làm gì đây? Chiếc nhẫn này dùng rất tốt, nhưng với những chuyện liên quan đến các mảnh vỡ linh hồn, nó chỉ có thể sửa chữa khi tiếp xúc.
Trừ Tiêu Ngật Xuyên, trong chiếc nhẫn này còn có một phần thuộc về Tiêu Minh Duệ, vì vậy Trình Mộc Quân có thể sửa chữa ký ức của Tiêu Ngật Xuyên theo ý muốn.
Nhưng bây giờ nên làm gì?
Trình Mộc Quân lâm vào trầm tư.
"Ủa sao nhanh vậy? Tên yêu tăng kia không được à?"
Hệ thống đột nhiên được thả ra khỏi phòng tối, vẫn đang ngơ ngác mờ mịt không biết gì.
Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, tôi cảm thấy lần này thật sự phải lật xe thật rồi, cốt truyện sắp lệch đến chân trời rồi."
"Gì chứ, không phải cậu nói cậu hiểu rõ sao!"
***
Kỷ Trường Hoài tới bãi đỗ xe, đến khi lên xe, ngón tay run rẩy mới bình tĩnh trở lại.
Y không dám trở về.
Dù chỉ nhìn thêm một cái, y cũng cảm thấy mình sẽ làm ra chuyện gì càng kỳ quái hơn.
Kỷ Trường Hoài không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi thoát khỏi bóng tối, y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là tấm lưng trắng nõn, vị trí luôn bị áo sơ mi che đậy.
Thế mà, phản ứng đầu tiên của Kỷ Trường Hoài lại là... muốn để lại trên đó nhiều dấu vết hơn, làm những chuyện xa vời mà ngay cả trong giấc mơ cũng không dám hy vọng.
Cho đến khi, y nhìn thấy đôi tay Trình Mộc Quân bị thắt lưng cột vào lan can.
Y đang ép buộc đối phương?
Kỷ Trường Hoài chạy trối chết, không dám nhìn thêm một lần. Chỉ cần nhìn, khát khao vô tận trong lòng y sẽ trào dâng.
Tuy nhiên, y không thể trở về, nhưng cũng không thể để Trình Mộc Quân ở trên ban công như vậy.
Kỷ Trường Hoài cầm điện thoại lên, gọi điện: "Ngật Xuyên, nhờ cậu giúp tôi một việc."
Bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng giọng nói của Tiêu Ngật Xuyên lại rất tỉnh táo: "Hửm? Cậu nói đi."
"Cậu tới ký túc xá của tôi một chuyến với, vừa nãy tôi và Trình Mộc Quân xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn."
Tiêu Ngật Xuyên đứng bật dậy, y còn đang ở trên giường, chỉ là vừa tỉnh dậy bởi cơn đau đầu kịch liệt.
Sau đó y không buồn ngủ nữa bèn ngồi trên giường đọc sách, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Kỷ Trường Hoài.
"Chuyện gì ngoài ý muốn? Cậu ở đâu?"
"Tôi... muốn vào chùa Xuất Vân ở vài ngày. Mộc Quân, Trình Mộc Quân nhờ cậu vậy."
Tiêu Ngật Xuyên và Kỷ Trường Hoài là bạn bè lâu năm, thấy đối phương không nói nên cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: "Được, bây giờ tôi qua đó."
Kỷ Trường Hoài im lặng một lát rồi nói tiếp: "Cảm ơn, sau khi trở về, tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi Trình Mộc Quân."
Nói mấy câu mập mờ xong, cuộc gọi bị cắt đứt.
Tay đang lấy quần áo của Tiêu Ngật Xuyên khựng lại, rõ ràng giọng điệu của Kỷ Trường Hoài không khác gì ngày thường, nhưng y lại nghe ra vài phần cảnh cáo.
Hơn nữa, tại sao cuộc đối thoại này hơi quen, giống như không phải lần đầu tiên nghe thấy.
Y phát hiện, mình không hề kinh ngạc trước chuyện Kỷ Trường Hoài bỗng nhiên động lòng muốn theo đuổi Trình Mộc Quân.
Bên kia.
Trình Mộc Quân vẫn còn ngồi trên ban công, hắn miễn cưỡng kéo áo về bả vai, đang suy nghĩ biện pháp cởi bỏ thắt lưng trên tay.
Hắn có thể hiểu tại sao Kỷ Trường Hoài hoảng sợ đến vậy. Trong trí nhớ của Kỷ Trường Hoài, hai người chỉ mới quen biết được mấy ngày. Ai vừa tỉnh dậy mà lại thấy mình và bạn cùng phòng xém lăn giường thì cũng sẽ hoảng sợ thôi.
Cái hắn không hiểu là, Kỷ Trường Hoài lại vội vàng bỏ chạy mà không thả hắn ra.
"Hệ thống, phải làm sao đây, tôi thế này không dọa người ở phòng bên cạnh chứ? Hay là tôi bịa chuyện nói hồi đêm có ăn trộm vào? Trong lúc đánh nhau áo tôi bị rách, sau đó đánh không lại nên bị trói ngoài ban công, nghe có vẻ rất hợp lý."
Hệ thống: "Thôi đi, với tính cách của Kỷ Trường Hoài, y sẽ không làm việc thiếu chu toàn đến vậy. Y không tới, nhưng sẽ tìm người tới cứu cậu."
Nghe đến đó, Trình Mộc Quân giật thót: "Kỷ Trường Hoài tìm người hỗ trợ, đừng nói là Tiêu Ngật Xuyên nhé?"
Vừa dứt câu, cánh cửa khép hờ bị mở ra, người đứng bên ngoài đúng là Tiêu Ngật Xuyên.
_____
V là lớp mình đủ hết k vắng bạn nào nha