Editor: Diệp Hạ
Chương 215: Thế giới trừng phạt (7)
Thế giới sụp đổ.
Điều duy nhất Trình Mộc Quân có thể làm là nắm chặt người bên cạnh, hỏi: "Trước khi tới đây ngươi còn làm gì nữa?"
Mặc Sĩ Nghi cong mắt ôm chặt eo Trình Mộc Quân: "Giết chết một người đáng ghét, tiền bối không cần lo lắng, người khiến ngài không hài lòng, ta sẽ giúp ngài giết chết... Sh ——" Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, nhéo tai Mặc Sĩ Nghi một cái thật mạnh: "Ngươi buông tay cho ta."
"Đừng mà, vất vả lắm mới tìm thấy ngài, bắt được ngài, ta không buông tay đâu."
Trong lúc hai người dây dưa, Trình Mộc Quân quét mắt sang Tiêu Ngật Xuyên trên giường, mặt y không cảm xúc, chỉ là tốc độ tan vỡ càng lúc càng nhanh hơn.
Ngay bây giờ.
Tất cả tựa như một miếng thủy tinh bị đập vỡ, nứt toạc.
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trình Mộc Quân là, khi trở lại thế giới trừng phạt, hắn chắc chắn sẽ tiễn Mặc Sĩ Nghi đầu tiên!
Oành —— Toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối.
Trình Mộc Quân đứng trong không gian tối tăm, trước mắt là một chùm sáng nho nhỏ đã nứt vỡ.
Hắn dùng lòng bàn tay bao phủ nó, giúp chùm sáng đã vỡ không biến thành bột phấn, không còn dấu vết.
Bên cạnh Trình Mộc Quân còn có một cục bột trắng.
Cục bột trắng trông có vẻ rất tức giận, vươn hai cái tay bé xíu không biết chui từ đâu ra, cố gắng ôm kín cái đầu to.
Miệng nó còn lầm bà lầm bầm: "Tiêu rồi tiêu rồi, thế giới trừng phạt hỏng rồi."
"Được rồi, hệ thống, vẫn cứu được."
Giọng nói bình tĩnh của Trình Mộc Quân khiến hệ thống tỉnh táo lại.
Nó buông đôi tay ngắn nhỏ, ngó nghiêng xung quanh: "Đây là chỗ nào?"
Trình Mộc Quân: "Cậu không cần biết, mau nghĩ cách sửa thế giới trừng phạt đi."
Hệ thống lượn quanh chùm sáng nhỏ hai vòng: "Tôi, tôi sửa làm sao? Tôi chỉ là một AI thiểu năng bình thường, a bậy, một AI thôi."
Trình Mộc Quân nhìn nó, không nói lời nào.
Nó run rẩy: "Để, để tôi thử xem."
Sau đó hệ thống an tĩnh lại, một cục nho nhỏ từ từ lớn lên.
Cục bột trắng như có sinh mệnh, bay đến chỗ Trình Mộc Quân, rồi chầm chậm bao bọc chùm sáng nho nhỏ trên tay hắn.
Cuối cùng, bao phủ cả người hắn.
Giọng nói cứng nhắc của hệ thống vang lên.
【Truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——】
***
Trình Mộc Quân mở mắt ra, khung cảnh trước mặt hắn tối om, ánh sáng rất yếu.
Mà nơi hắn nằm rất cứng, giống như đang ở trong túi ngủ?
Nhìn kỹ một vòng, hình như là bên trong lều một người, ngoài lều có ánh lửa đang nhảy múa, có vẻ ở ngoài rất lạnh.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, khi hắn định rời khỏi túi ngủ đi xem tình huống, hệ thống bỗng nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu, cậu muốn xem kịch bản không?"
Trình Mộc Quân không hiểu: "Kịch bản gì? Không phải thế giới trừng phạt không có kịch bản à?"
Giọng hệ thống càng nhỏ hơn: "Chuyện là, là gần đây mỗi khi thấy chán tôi lại lên web xanh đọc tiểu thuyết, thấy thích cái nào thì cho vào cơ sở dữ liệu của mình. Hồi nãy khi sửa chữa, vì Mạc An Lan đã chết, chết hoàn toàn, nên các số liệu đều bị tiêu hủy hết, mà thế giới này lại cần một điểm tựa."
"......" Trình Mộc Quân hít sâu: "Sau đó thì?"
Hệ thống: "Thế là tôi lấy đại vài từ khoá trong cơ sở dữ liệu, làm thành kịch bản cho thế giới một điểm tựa mới."
Trình Mộc Quân: "Đã được tôi dạy dỗ lâu như vậy, hy vọng kịch bản cậu làm sẽ có logic."
Hệ thống càng chột dạ hơn: "Lúc nãy gấp quá, tôi cũng không biết kịch bản thế nào, nhưng tôi đều dựa theo những chuyện đã xảy ra và thiết lập vốn có, chắc là... không ấy lắm đâu, ít nhất là không có mấy thứ không phù hợp với thế giới quan như lệ quỷ ngàn năm Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân: "Được rồi, xem kịch bản trước."
Thế giới hiện đại
Bối cảnh: Ngọt sủng, trung khuyển
Nhân vật: Thụ pháo hôi
Phân loại cốt truyện: Vai phụ thượng vị, nhiều năm chờ đợi thành chính quả
Xác suất độ kiếp thành công: Không
Trình Mộc Quân đọc sơ qua một lần, đúng thật là cốt truyện được xây dựng dựa trên những chuyện đã xảy ra ở thế giới trừng phạt. Người nên có đều có, thiết lập cũng tương tự.
Nói một cách đơn giản là khúc mắc máu chó của hội ba người bạn nối khố: Kỷ Trường Hoài, Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan.
Từ thời niên thiếu Mạc An Lan đã yêu thầm Kỷ Trường Hoài, Kỷ Trường Hoài lại không mặn mà gì với chuyện tình cảm, chỉ xem cậu là một người bạn. Tiêu Ngật Xuyên thì thích Mạc An Lan từ nhỏ, là bến đỗ vững chắc nhất khi Mạc An Lan bị tổn thương, luôn chờ đợi ở nơi đó.
Mạc An Lan si tình đuổi theo Kỷ Trường Hoài mấy năm, rốt cuộc cũng được Kỷ Trường Hoài đồng ý thử cùng cậu một lần.
Nhưng mà, trong tình yêu của hai người, Mạc An Lan luôn là bên cho đi. Kỷ Trường Hoài như một người ngoài cuộc, không nhiễm hồng trần.
Y không nhớ rõ ngày kỷ niệm, cũng không chủ động hẹn hò, càng không cố tình chuẩn bị quà cáp.
Còn Tiêu Ngật Xuyên, hắn là một cái lốp dự phòng.
Kỷ Trường Hoài không nhớ rõ ngày kỷ niệm, Mạc An Lan khóc lóc tới nhà Tiêu Ngật Xuyên tìm hắn. Cậu khóc một đêm, Tiêu Ngật Xuyên ở cạnh cậu một đêm.
Kỷ Trường Hoài đi du học trao đổi, Mạc An Lan đi theo nhưng lại bị lạnh nhạt. Chỉ cần một cuộc điện thoại, Tiêu Ngật Xuyên lập tức mua vé máy bay bay qua ở cạnh cậu.
Trình Mộc Quân đọc mà mắt chữ A mồm chữ O: "Hệ thống, cậu đúng là thiên tài mà, cốt truyện này còn máu chó hơn những chuyện đã xảy ra nữa."
Hệ thống: "Tôi trích xuất trong đống từ khoá thôi, trích xuất từ khoá thôi, không liên quan tới tôi."
Tất nhiên "Trình Mộc Quân" cũng có vai diễn trong xô máu chó này, hắn lớn lên ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp về nước thăm bạn thì yêu Tiêu Ngật Xuyên từ cái nhìn đầu tiên.
Sau này hắn quen Mạc An Lan, hai người trở thành bạn thân.
Mạc An Lan cảm thấy mình nên giúp Tiêu Ngật Xuyên có một kết thúc đẹp, vì vậy đã cổ vũ "Trình Mộc Quân" theo đuổi Tiêu Ngật Xuyên.
Dưới sự tác hợp không ngừng của cậu, Tiêu Ngật Xuyên cũng đồng ý thử với Trình Mộc Quân một lần. Thế nhưng mỗi khi Tiêu Ngật Xuyên định buông bỏ để chấp nhận tình cảm mới, y như rằng chỗ Mạc An Lan sẽ có vấn đề.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng Mạc An Lan phát hiện ở bên Kỷ Trường Hoài chỉ có đau lòng khổ sở; mà quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên luôn làm cậu vui vẻ.
Cậu buông tay Kỷ Trường Hoài, chấp nhận Tiêu Ngật Xuyên, the end.
Còn về "Trình Mộc Quân", hắn mang đau lòng đi xa, ra nước ngoài định cư không quay về nữa.
Xem đến đây, Trình Mộc Quân hỏi: "Không phải cậu nói Mạc An Lan đã chết hoàn toàn rồi à? Sao còn ở đây?"
Hệ thống: "Thì tại tiện mà, có sẵn thiết lập nên lấy ra dùng thôi."
Trình Mộc Quân chỉ nói năm chữ: "Thẳng thắn được khoan hồng."
"Ôi, không giấu được cậu cái gì hết." Hệ thống lựa chọn thành thật: "Khi tôi tái tạo thế giới có phát hiện một con trùng đen giống con lúc trước chạy ra ngoài, vừa lúc tôi không đủ năng lượng nên nuốt nó xuống, sau đó, ừm, vậy đó."
Trình Mộc Quân: "Hửm? Hết rồi?"
"Hết rồi, thật sự hết rồi. Tôi nuốt nó theo bản năng thôi, không ngờ lại ảnh hưởng tới kịch bản."
Trình Mộc Quân: "Không sao, kịch bản thôi mà. Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, tại sao tôi vẫn là pháo hôi?"
"A?"
"Nếu phải sửa chữa cốt truyện, chẳng phải làm nhân vật chính sẽ tiện hơn sao?"
Hệ thống: "Tại... quen tay?"
Trình Mộc Quân nhéo sống mũi: "Lúc trước làm pháo hôi trong thế giới độ kiếp là vì để yêu một người không thể yêu sau đó độ tình kiếp, nhưng sao bây giờ vẫn xếp cho tôi làm lốp dự phòng vậy..."
Hệ thống chột dạ không thôi, lí nhí nói: "Lỡ đâu... tiện thể độ luôn tình kiếp thì sao?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Xin nhận lời chúc tốt đẹp của ngài." Miệng hệ thống này xui như gì, lúc nào cũng chỉ linh cái xấu, hắn không tin có chuyện tốt gì đâu.
Nhưng mọi chuyện đã định rồi, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận nhân vật lốp dự phòng này.
Huống chi, trừ sửa chữa thế giới trừng phạt ra, chuyện quan trọng hơn mà Trình Mộc Quân phải làm là tìm thấy tất cả mảnh vỡ linh hồn của người ấy.
Thế giới trừng phạt sụp đổ, ngoài cái chết của Mạc An Lan, một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên bị Mặc Sĩ Nghi nuốt ra, còn có một nguyên nhân là do có quá nhiều mảnh vỡ linh hồn không thuộc về thế giới trừng phạt tràn vào.
Năng lượng quá mạnh mẽ, làm thế giới trừng phạt căng phồng, hơn nữa một loạt hành động của Mặc Sĩ Nghi đã khiến sức mạnh của Tiêu Ngật Xuyên suy yếu, làm sự tín nhiệm của y với thế giới trừng phạt bị lung lay.
Sụp đổ là chuyện không thể tránh khỏi.
Trình Mộc Quân ra tay giữ lại thế giới trừng phạt xém chia năm xẻ bảy, thuận tiện tạm thời phong ấn ký ức của những mảnh vỡ linh hồn, tránh cho năng lượng quá mạnh làm thế giới trừng phạt sụp đổ lần nữa.
Cũng bởi vậy mà Trình Mộc Quân không biết phải đi đâu để tìm những mảnh vỡ đó.
Hiện giờ có thể xác định, đã trở lại bản thể chỉ có Hách Viễn và Lâm Viễn Ngạn, các mảnh vỡ còn lại hẳn là vẫn còn ở thế giới trừng phạt.
Việc kêu hệ thống ra tay sửa chữa cũng là hắn cố ý.
Quả nhiên, những thế giới đã hỏng trước đó có thể vận hành một lần nữa không hề liên quan đến Tổ Kế Hoạch.
Tất cả đều do tên ngốc Quy Nhất này làm ra.
Nhưng tái tạo tiểu thế giới cần năng lượng quá lớn, chắc hẳn là Quy Nhất đã hiến tế tất cả mọi thứ của mình, bao gồm cả IQ mới miễn cưỡng hoàn thành.
Cũng vì vậy mà nó mới quên hết mọi chuyện, cho rằng mình chỉ là AI thôi.
Mà mục đích của Quy Nhất cũng rất dễ đoán, vì cứu chủ nhân nó; còn mục đích của người ấy, Trình Mộc Quân không rõ lắm.
Rõ ràng y là một vị thần có thể vĩnh sinh, vậy mà lại đem thần hồn của mình ra chia năm xẻ bảy, tan tác khắp nơi.
Có lẽ, hắn chỉ có thể đi dò hỏi sau khi mọi chuyện kết thúc.
Lúc này việc cần làm trước nhất là sửa chữa thế giới trừng phạt, đồng thời tìm ra... bảy mảnh vỡ linh hồn không biết đang nằm rải rác ở góc nào.
Hắn rời khỏi túi ngủ, kéo lều trại ra, sau đó nhìn thấy đống lửa bên ngoài.
Người ngồi bên đống lửa nhìn qua, một khuôn mặt quen thuộc.
"Cậu tỉnh rồi? Khoẻ hơn chưa?" Mặt mày tuấn tú, nụ cười ôn hòa, bên môi có lúm đồng tiền nhạt.
Là Tiêu Minh Duệ, không phải Tiêu Ngật Xuyên.
Nơi xa lạ, gió gào thét, tuyết buốt giá.
Đây là... lần đầu tiên gặp mặt mà Tiêu Minh Duệ đã nói?
Tiêu Minh Duệ thấy Trình Mộc Quân cứ ngẩn ngơ nhìn mình, không khỏi lo lắng: "Cậu ổn không? Bớt sốt chưa?"
Hắn đứng dậy, đặt tay lên trán Trình Mộc Quân.
Cảm giác ấm áp tới từ lòng bàn tay làm Trình Mộc Quân tỉnh táo lại, hắn cụp mắt, thấp giọng nói: "Không sao."
Nhưng mà, trong lòng Trình Mộc Quân lại suy nghĩ về chuyện khác.
Người này rốt cuộc là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên, hay là Mặc Sĩ Nghi?
Điều này ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của hắn.
____
Chương 216: Thế giới trừng phạt (8)
Lách tách —— Củi trong đống lửa phát ra những tiếng nổ giòn vang, Trình Mộc Quân cũng tỉnh táo lại.
Hắn thấy Tiêu Minh Duệ có vẻ lo lắng nên lắc đầu: "Ừm, tôi không sao đâu."
Tiêu Minh Duệ: "Cậu vẫn nên đi nằm đi, không có gì đâu, để tôi canh cho, tuyết ngừng tôi sẽ kêu cậu."
Trình Mộc Quân: "Không sao, tôi thấy khỏe rồi, để tôi ngồi với anh."
Hai người ngồi xuống bên đống lửa.
Tiêu Minh Duệ lấy từ trong ba lô ra một hộp thức ăn, mở bếp cồn dã ngoại, hâm nóng rồi đưa cho Trình Mộc Quân.
"Lúc nãy tôi ăn rồi, giờ cậu ăn đi."
Trình Mộc Quân gật đầu nhận lấy, lại cầm một cái bánh mì ở bên cạnh lên ngoạm một miếng to.
Thịt hươu đóng hộp, nhiều dầu mỡ, rất thích hợp để bổ sung calo trong môi trường khắc nghiệt như bão tuyết.
Lúc ở nước ngoài, Trình Mộc Quân thích nhất là đến những nơi hẻo lánh ít dấu chân người để vẽ vật thực, vì vậy hắn có kinh nghiệm sinh tồn khá phong phú.
Hiển nhiên Tiêu Minh Duệ cũng vậy.
Hai người đều đeo ba lô leo núi, mang theo đủ lương thực, hơn nữa ở đây còn có hang động tự nhiên để tránh gió, rất đảm bảo an toàn.
Tuy nhiên, ký ức này là do Tiêu Ngật Xuyên tự thêm diễn cho mình trước khi thế giới sụp đổ.
Trình Mộc Quân chỉ biết có chuyện này qua lời kể của Tiêu Minh Duệ, nhưng cụ thể là thoát ra thế nào, tại sao mình lại ngất xỉu thì hoàn toàn không biết.
Hắn ăn xong, uống thêm miếng nước rồi mới hỏi: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi... tên của anh."
Ánh lửa bập bùng để lại quang ảnh trên gương mặt Tiêu Minh Duệ, khiến đôi mắt hắn trông sâu hơn.
Hắn khẽ cười, hàm răng chỉnh tề, nhìn rất cuốn hút: "Tôi tên Tiêu Minh Duệ, đàn em Trình à."
Trình Mộc Quân hơi ngạc nhiên: "A, sao anh biết tên tôi?"
Tiêu Minh Duệ: "Cậu là người nổi tiếng trong trường mà, tất nhiên tôi phải biết."
Trình Mộc Quân chưa từng gặp Tiêu Minh Duệ lần nào, lúc này đang gấp gáp gọi hệ thống ở trong đầu: "Cậu cho tôi xem tóm tắt cái đoạn này nhanh nhanh."
Hệ thống: "Trừ vai chính ra thì không có tóm tắt đâu, nhân vật Trình Mộc Quân này chỉ có một câu: Tầm mười tuổi ra nước ngoài, hai mươi tuổi về nước, yêu Tiêu Ngật Xuyên từ cái nhìn đầu tiên."
Trình Mộc Quân: "..."
Nếu đã vậy, Trình Mộc Quân chỉ đành tùy cơ ứng biến: "Thật ra tôi chưa từng gặp..."
Tiêu Minh Duệ tinh ý tiếp lời: "Tôi họ Tiêu, Tiêu Minh Duệ."
"Ừm, tôi chưa gặp đàn anh Tiêu trong trường bao giờ."
Dù sao cũng là ở nước ngoài, mà người Hoa trong trường học vốn rất ít, vòng tròn cũng nhỏ, huống chi ngoại hình của Tiêu Minh Duệ xuất chúng như thế, nếu Trình Mộc Quân có gặp thì cũng không đến mức một chút ấn tượng cũng không có.
Tiêu Minh Duệ: "Ừm, tôi là nghiên cứu sinh, sắp tốt nghiệp nên năm nay rất ít khi tới trường."
"Vậy sao anh biết tôi?"
"Triển lãm tranh của tân sinh viên, tôi đã nhìn thấy cậu."
Hai người tiếp tục trò chuyện, cực kỳ hợp cạ, nói từ những việc thích làm đến những cuốn sách thích đọc, thậm chí cả cảm xúc khi nhìn thấy cảnh đẹp cũng giống nhau đến kinh ngạc.
Khoảng thời gian vốn khó khăn đã trôi qua một cách bình yên như thế.
Sáng hôm sau.
Tuyết ngừng rơi.
Trình Mộc Quân và Tiêu Minh Duệ cùng nhau xuống núi.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra vào lúc này, khi sắp tới chân núi, trên vách núi có một tảng đá lăn xuống.
"Cậu Trình!"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Duệ nhào tới ôm chặt lấy mình, hai người ôm nhau lăn xuống.
Trong lúc quay cuồng, Trình Mộc Quân bị va chạm dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
***
Khi tỉnh lại lần nữa, khoang mũi Trình Mộc Quân tràn ngập mùi hương đặc trưng của bệnh viện, đập vào mắt là khung cảnh trắng xoá.
Hắn giật tay, cảm thấy người mình giống như mới bị đập vỡ rồi ráp lại vậy.
"Đừng lộn xộn, toàn thân con chỗ nào cũng bị chấn thương, may là không gãy xương, nếu không sau này khỏi vẽ tranh luôn."
Bên giường truyền đến giọng nói quen thuộc, là mẹ của Trình Mộc Quân ở thế giới trừng phạt.
Mẹ Trình và ba Trình đều làm nghệ thuật, bản chất buông thả không theo khuôn khổ và rất yêu tự do.
Khi còn nhỏ, Trình Mộc Quân sống với ông bà ở trong nước, hai vợ chồng thì ở nước ngoài theo đuổi sự nghiệp và linh cảm sáng tác.
Năm hắn mười hai tuổi, ông bà lần lượt qua đời, hắn cũng được đưa sang nước ngoài.
Nhưng hai vợ chồng này vẫn không hề thay đổi, ném Trình Mộc Quân vào ký túc xá của một ngôi trường đắt đỏ rồi đi mất hút. Cũng may Trình Mộc vẫn rất phấn đấu, không hề mọc lệch.
Tóm lại, trong trí nhớ của Trình Mộc Quân, hai vợ chồng này cũng không khác người xa lạ là bao.
Trình Mộc Quân: "Mẹ, con không sao."
Mẹ Trình hơi cau mày: "Không được, con vẫn phải nghỉ dưỡng một thời gian."
Bà nói ra một cái tên, là viện điều dưỡng ở một trấn nhỏ, lúc trước khi hắn có bệnh tật gì cũng hay qua đó ở một thời gian, ở đó có chuyên gia dinh dưỡng và trị liệu phụ trách chăm sóc cơ thể trở về trạng thái tốt nhất.
"Con còn phải đi học." Trình Mộc Quân đáp.
Nếu không đoán sai, trong đoạn Tiêu Ngật Xuyên thêm diễn, vì hắn phải đi nghỉ dưỡng nên mới bỏ lỡ Tiêu Minh Duệ.
Đương nhiên là trong hang động đó Trình Mộc Quân cũng không tỉnh lại, mà ngất tới ngày hôm sau, Tiêu Minh Duệ cõng hắn xuống núi.
Vì vậy mới có tiết mục bạch nguyệt quang kỳ cục như vậy.
Thế giới trừng phạt được tái tạo dựa trên cơ sở là thế giới nguyên bản, tất nhiên cũng giữ lại tình tiết đó.
Hiện giờ trong lòng Trình Mộc Quân nghi ngờ Tiêu Minh Duệ có thể là Mặc Sĩ Nghi, đương nhiên sẽ không đi. Không tiễn Mặc Sĩ Nghi đi, ai biết y lại gây ra chuyện gì.
Nếu lại làm thế giới sụp đổ lần nữa, Trình Mộc Quân cũng không còn cách nào để cứu.
Mẹ Trình nhíu mày: "Không phải con làm đồ án tốt nghiệp xong rồi à? Hơn nữa có bằng tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng."
Trình Mộc Quân biết mẹ Trình là một người độc lập, lập tức đổi cách nói: "Con định về nước một thời gian."
"A? Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn về thôi."
Nghe đến đó, mẹ Trình không nói thêm gì nữa: "Vậy con tự quyết định đi. Được rồi, con không sao mẹ cũng yên tâm. À, không phải là ba con không tới thăm con, bây giờ ông ấy đang ở châu F làm phim về cuộc di cư của linh dương đầu bò, mẹ cũng không liên lạc với ông ấy lâu rồi."
Nói xong, bà phất tay: "Tới lúc đó hoá đơn sẽ gửi đến chỗ mẹ, con không cần lo, mẹ đi đây. Nếu cần gì thì con cứ tìm người chăm sóc."
Nói xong, bà đứng dậy muốn đi.
"Mẹ, người vào bệnh viện cùng với con đâu rồi?"
Mẹ Trình thoáng ngạc nhiên, nói: "A, cậu ấy à, ở phòng bệnh bên cạnh con đó. Mẹ qua thăm rồi, không có gì nguy hiểm, nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại, hình như người nhà cậu ấy cũng không ở bên này nên mẹ tiện thể thuê cho cậu ấy một người chăm sóc luôn rồi. Giờ mẹ đi đây, sắp tới giờ bay rồi."
Nói xong, bà gấp gáp rời đi.
Hình thức ở chung của nhà họ Trình là thế, thích tự do, không theo khuôn khổ, không có dịu dàng, mọi người không xen vào chuyện của nhau.
Trình Mộc Quân ngồi dậy ăn vài thứ rồi vào toilet rửa mặt, sau đó thay quần áo đi thăm Tiêu Minh Duệ.
***
Tiêu Minh Duệ bị thương nặng hơn Trình Mộc Quân một chút, tay phải bị gãy, mấy chỗ khác cũng bầm tím.
Tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
Người chăm sóc nhỏ giọng nói hắn nghe tình huống của Tiêu Minh Duệ, xong thì đứng dậy rời khỏi phòng, để lại một mình Trình Mộc Quân ngồi ở mép giường.
Hắn lẳng lặng ngồi nhìn người trên giường.
Cũng không phải vì hành động bảo vệ ở ranh giới sinh tử đã khiến Trình Mộc Quân cảm động, dù bị thương cả người nhưng vẫn muốn tới đây nhìn một cái.
Mà là bởi vì, khi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê là lúc con người dễ dàng bại lộ bản tính nhất.
Trước đó, cách Tiêu Minh Duệ đột ngột lao tới che chở đã khiến Trình Mộc Quân nhìn thấy phần nào thuộc về Mặc Sĩ Nghi.
Trước mắt chỉ đợi một cơ hội xác minh.
Trình Mộc Quân ngồi một lúc lâu mới thấy người trên giường khẽ nhúc nhích.
Lông mi hơi rung động, có vẻ sắp tỉnh lại.
Việc này không nên chậm trễ.
Trình Mộc Quân tiến tới bên tai hắn, thấp giọng hô: "Mặc Sĩ Nghi."
"Ưm, tiền bối."
Vài tiếng thều thào, gần như không thể phân biệt, nhưng Trình Mộc Quân lại nghe thấy rõ ràng. Hắn thẳng lưng, ngồi về.
Người trên giường quả nhiên là Mặc Sĩ Nghi.
Vậy thì kế hoạch về nước của hắn chỉ có thể hoãn lại một thời gian. Mặc Sĩ Nghi là một mối họa, tuyệt đối không thể thả y đi nữa.
Bằng không, với tính cách của y, nếu nhớ ra gì đó, không chừng lại tiễn cả Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan đi luôn.
Tiêu Minh Duệ mở mắt, ý thức của y vẫn còn khá loạn, tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi bên giường.
Người nọ nhìn qua, ánh mắt như nhìn thẳng vào đáy lòng mình. Hắn ngẩn ngơ một lúc, suýt nghĩ là ảo giác.
Cậu nhóc mà hắn nhìn một lần đã nhớ ở triển lãm tranh tân sinh viên, sao cậu ấy lại ở chỗ này?
Cho đến khi Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Đàn anh không nhớ em sao?"
Ký ức trước khi ngất xỉu dũng mãnh tràn vào đầu Tiêu Minh Duệ: "Em có sao không? Có bị thương gì không?"
Trình Mộc Quân: "Em không sao, nếu có sao thì em đã không ngồi ở đây rồi. Đàn anh nên quan tâm mình đi, tay phải của anh không mất mấy tháng thì không khoẻ được đâu."
Tiêu Minh Duệ loay hoay muốn ngồi dậy, Trình Mộc Quân hiểu ý, ấn nút nâng giường lên: "Nhưng cũng may hai đứa mình đều khá may mắn, không có chuyện gì lớn. Chỉ có tay anh..."
"Làm sao đây..."
Tiêu Minh Duệ cụp mắt nhìn tay phải của mình, trông có vẻ rất buồn rầu.
Tới rồi.
Biểu cảm quen thuộc, kịch bản quen thuộc.
Trình Mộc Quân bình tĩnh phối hợp hỏi: "Sao vậy?"
"Người nhà anh đều ở trong nước, gần đây anh lại bận rộn vì buổi triển lãm tốt nghiệp..." Tiêu Minh Duệ nhíu mày, "Lần này anh lên núi chụp cực quang cũng là vì buổi triển lãm tốt nghiệp."
Trình Mộc Quân: "Đàn anh là vì bảo vệ em mới bị thương, tất nhiên em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Hắn thấy trong mắt Tiêu Minh Duệ hiện lên một chút vui mừng, uyển chuyển nói: "Em sẽ tìm giúp anh một người chăm sóc thật tốt."
"......" Tiêu Minh Duệ hơi ngạc nhiên, rồi lại thở dài, gặp chiêu nào phá chiêu đó: "Nhưng anh còn muốn đi vài chỗ nữa để lấy cảnh, còn phải thiết kế bố cục cho buổi triển lãm nữa, thuê người chăm sóc không thích hợp."
Trình Mộc Quân: "A, vậy sao, vậy... đàn anh cảm thấy em thế nào?"
"Được."
Trình Mộc Quân còn chưa nói hết câu, Tiêu Minh Duệ đã nhanh miệng đồng ý.
"Anh có một căn hộ gần trường, đủ cho hai người ở, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em đâu."
Giải quyết nhanh gọn lẹ, hai người chính thức bắt đầu những tháng ngày sống chung.