Editor: Có thay đổi địa điểm một chút nhé keo
Chương 211: Thế giới trừng phạt (3)
Mọi người có vẻ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Trình Mộc Quân.
Trừ Mạc An Lan.
Y tiến đến, nhẹ giọng hỏi: "Đàn anh, thì ra người bạn mà anh đi đón là cậu Trình à, để Ngật Xuyên đi là được mà?"
Lại ám chỉ nữa.
Kỷ Trường Hoài như không hiểu ý: "Mộc Quân là bạn tôi tự mời, tất nhiên tôi phải đích thân đi đón mới thể hiện được thành ý."
Nói xong, y ngừng một chút, lại hỏi: "Ba mẹ tôi đi nghỉ ngơi rồi?"
Mạc An Lan gật đầu, "Ừm, mọi người trong gia đình anh lên phòng trước rồi."
Trình Mộc Quân nhìn Kỷ Trường Hoài, sau đó nhận lại được một nụ cười dịu dàng.
"Bên này, đi lấy thẻ phòng." Kỷ Trường Hoài nhỏ giọng giải thích với Trình Mộc Quân: "Tôi cũng không biết ba mẹ tôi mời những ai."
Trình Mộc Quân mỉm cười nói: "Anh không cần giải thích với tôi đâu, sinh nhật của anh mà."
"Tôi lo cậu hiểu lầm."
Kỷ Trường Hoài nói rất thản nhiên, mà lời này bị Mạc An Lan theo sau nghe thấy, sắc mặt hơi tái đi.
Trang viên được chia làm mấy khu, ba mẹ và người thân của Kỷ Trường Hoài ở khu phía đông.
Còn những người bạn cùng lứa của Kỷ Trường Hoài thì ở khu phía tây, thẻ phòng đặt ở trên quầy để họ tự chọn.
Trình Mộc Quân tiện tay cầm một cái, chào hỏi mọi người xong thì kéo vali đi tìm phòng của mình.
Mấy người còn lại vẫn đứng tại chỗ, hình như đang thảo luận gì đó, không đi theo.
Trang viên suối nước nóng được thiết kế như những dãy biệt thự nhỏ có sân vườn. Trong sân của từng phòng cũng có suối nước nóng, có thể tắm bất cứ lúc nào.
Nơi này được xây dựng trong một ngọn núi, phong cảnh rất đẹp.
Nhà Kỷ Trường Hoài bao nơi này ba ngày, cho mọi người đến đây nghỉ dưỡng.
Trình Mộc Quân nằm trong phòng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã không còn sớm, hắn cũng lười ra ngoài nên gọi bữa tối mang tới phòng.
Hôm nay ngồi xe mệt mỏi, mọi người hoạt động tự do, không có sắp xếp cụ thể.
Ăn bữa chiều xong, ước chừng nửa tiếng sau, Trình Mộc Quân cởi quần áo, đi ra sân ngâm suối nước nóng.
Lát sau, hắn nhìn thấy một cái đầu ló ra khỏi bức tường trong sân.
Là Tô Thượng.
"Anh Mộc Quân!"
Trình Mộc Quân: "... Cậu làm gì vậy?"
Tô Thượng bám vào tường vẫy tay.
"Em nghe thấy bên cạnh có tiếng động nên muốn xem coi có trùng hợp như vậy không ấy mà." Tô Thượng đứng yên tại chỗ, ghé vào đầu tường nói chuyện: "Đúng rồi, anh Mộc Quân, trước khi tới em có tra cứu thông tin, nghe nói trang viên này có... ừm... thôi không nói thì hơn."
Trình Mộc Quân: "Được."
"..."
Một tiếng quạ nỉ non đâm thủng màn đêm, côn trùng kêu vang ríu rít, ánh trăng sáng trong, nhưng mà, Tô Thượng đợi thêm mấy phút nữa cũng không thấy Trình Mộc Quân dò hỏi.
"Anh Mộc Quân, anh không tò mò tí nào hả?"
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Được rồi, cậu cứ bám tường vậy không mệt sao? Có gì thì lại đây nói."
"Vâng!"
Tô Thượng chống tay nhảy qua, khi tiếp đất còn cố tình tạo dáng thật bảnh.
Nhưng đất ở ngoài sân cũng không bằng phẳng, vì tạo ra khung cảnh thiên nhiên, trên mặt đất rải đầy đá cuội.
Mà trùng hợp ở nơi Tô Thượng đặt chân có một cục đá cuội lỏng lẻo, cậu trượt chân, cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo ngã thẳng vào suối nước nóng.
Suối nước nóng trong sân vốn không lớn, Tô Thượng chật vật ngã vào, tất nhiên sẽ đè lên người Trình Mộc Quân.
Cậu cũng phản ứng rất nhanh, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, luống cuống vịn vào tảng đá bên cạnh muốn đứng dậy.
Nhưng những tảng đá xung quanh suối nước nóng đều là đá tự nhiên, bị hơi nước thấm vào quanh năm nên rất trơn trượt, cộng thêm Tô Thượng đang hoảng, cơ thể đang áp sát vào da thịt Trình Mộc Quân, trong đầu cậu chỉ nghĩ không thể bị đối phương phát hiện bí mật kim cương của học sinh cấp ba.
Cậu chống tay mượn lực từ tảng đá nhấc người lên, nhưng người không lên, ngược lại ngã thêm lần nữa.
Mà lần này, môi Tô Thượng nặng nề đập vào môi Trình Mộc Quân.
"Ưm ——" Trình Mộc Quân bị cậu đập chảy cả nước mắt, hắn chỉ cảm thấy môi răng đau nhức, căn bản không có suy nghĩ nào khác.
Động tĩnh này cũng ảnh hưởng tới hàng xóm bên kia.
Các bức tường vốn không cao, người bên cạnh lại nhấp nhổm lòng nóng như lửa đốt, cũng leo lên tường để xem: "Mộc Quân, sao v..."
Câu nói đột ngột kết thúc, lúc này Trình Mộc Quân mới hoàn hồn, đẩy Tô Thượng ra rồi nghiêng đầu nhìn, sau đó đối mắt với Tiêu Ngật Xuyên.
"..."
"..."
Bầu không khí khá là xấu hổ, nhất thời không ai lên tiếng.
Cuối cùng, người phá vỡ im lặng vẫn là Tô Thượng.
Cậu chẳng hề quan tâm tới Tiêu Ngật Xuyên, cũng không để ý đầu gối khả năng cao đã bầm tím của mình, gấp gáp hỏi: "Anh Mộc Quân không sao chứ, a, môi anh bị dập rồi, đau không? Vào trong xem xem?"
Trình Mộc Quân dời tầm mắt về trên người Tô Thượng.
Áo thun trắng của cậu đã ướt đẫm, dính chặt vào người, đường cong lộ rõ.
Tô Thượng vẫn còn nhỏ nhưng hình thể đã không khác gì người trưởng thành, có lẽ là vì thích vận động nên không hề gầy gò như học sinh cấp ba bình thường mà có cơ bắp rõ ràng.
Hơn nữa, bộ phận đang áp vào đùi Trình Mộc Quân quả thật còn cứng rắn hơn mấy tảng đá sau lưng, rất người lớn, không học sinh cấp ba chút nào.
Hai người cách quá gần, hơi thở hoà quyện còn muốn nóng hơn hơi nước bốc lên từ suối nước nóng một ít.
Tô Thượng bình thường vô tư lúc này vô cùng nhạy cảm, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Anh Mộc Quân, nếu anh muốn nhìn thì, thì vào trong em cho anh xem nha?"
Trình Mộc Quân giơ tay che mặt Tô Thượng, đẩy người ra sau: "Bậy bạ cái gì, tránh ra."
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng, không để ý Tô Thượng, cũng không nhìn Tiêu Ngật Xuyên thêm lần nào.
"Anh Mộc Quân!"
Tất nhiên Tô Thượng cũng chạy vào theo.
Trình Mộc Quân vào phòng tắm, tắm sơ qua rồi mặc áo tắm dài đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Tô Thượng ướt sũng đang ngồi trên sàn nhà.
"Sao không về tắm rửa thay quần áo?"
Tô Thượng giương mắt: "Em quên thẻ phòng ở trong phòng rồi."
Trình Mộc Quân biết cậu đang vờ vịt, giận quá hoá cười: "Không phải vừa nãy trèo tường giỏi lắm à?"
Tô Thượng vén quần lên, lý do đầy đủ: "Nhưng đầu gối em bị thương rồi, không vận động mạnh được nữa."
Quả nhiên, đầu gối cậu sưng đỏ do đập thẳng xuống đáy hồ nước, mặc dù lúc nãy khá hỗn loạn nhưng Trình Mộc Quân cũng nghe thấy một tiếng rõ to.
Chắc là rất đau.
Trình Mộc Quân thở dài: "Để tôi gọi điện thoại hỏi mượn lễ tân hộp sơ cứu."
Tô Thượng được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy anh Mộc Quân... hôm nay em ngủ ở chỗ anh được không?"
Trình Mộc Quân liếc cậu một cái, chưa kịp mở miệng lại nghe cậu bổ sung thêm một câu.
"Em quên thẻ phòng rồi."
"Tôi sẽ kêu lễ tân đưa thẻ phòng tới luôn." Trình Mộc Quân lạnh lùng từ chối thẳng thừng.
Khi hắn định gọi điện thoại, chuông cửa vang lên.
Mở cửa.
Bên ngoài là Tiêu Ngật Xuyên, trong tay cầm hộp sơ cứu.
Trình Mộc Quân: "Tới đúng lúc lắm, tôi đang định tìm lễ tân hỏi mượn hộp sơ cứu."
Tiêu Ngật Xuyên cụp mắt nhìn môi hắn: "Ừm, tuy vết thương không lớn, nhưng vì nằm ở môi, nếu không sát trùng đúng cách sẽ rất dễ nhiễm trùng."
Trình Mộc Quân nhận lấy hộp sơ cứu từ tay y, hỏi: "Bên trong có thuốc trị bầm tím không?"
"Thuốc trị bầm tím?"
Tiêu Ngật Xuyên khẽ cau mày, tiếp đó nhìn thấy Trình Mộc Quân xoay người, đi qua huyền quan vào phòng khách.
"..."
Y cũng im lặng đi theo, sau đó nhìn thấy Tô Thượng ngồi trên sàn.
Tô Thượng ngẩng đầu: "Anh Mộc Quân, anh bôi thuốc cho em được không?"
Trình Mộc Quân gật đầu, ngồi xổm xuống mở hộp sơ cứu ra tìm kiếm. Đúng lúc đó một bàn tay vươn tới từ bên cạnh, tiếp nhận hộp sơ cứu: "Để tôi, em xử lý vết thương trên môi mình đi."
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy là Tiêu Ngật Xuyên.
"Được."
Trình Mộc Quân cũng không nói gì nhiều, cầm iodophor* đứng dậy.
(*) Iodophor: một loại thuốc sát trùng phổ rộng
Hắn cũng không để ý tới vở kịch trong phòng khách, dù sao cũng không có đánh nhau, không sao.
Trình Mộc Quân đứng trong phòng tắm nhìn gương xử lý vết thương ở miệng, lúc xong xuôi bước ra lại phát hiện bên ngoài còn náo nhiệt hơn vừa nãy.
Kỷ Trường Hoài và Hàn Sơ Húc đã ngồi trong phòng khách, chỉ có mỗi Mạc An Lan và Tiêu Minh Duệ là không tới.
Chạm phải ánh mắt nghi ngờ của Trình Mộc Quân, Kỷ Trường Hoài giải thích: "Lúc nãy tôi ở khu đông về, nghe lễ tân nói Ngật Xuyên mượn hộp sơ cứu nên tới đây xem."
Hàn Sơ Húc giải thích càng thẳng thắng hơn: "Tôi đến xem đứa cháu trai quậy phá này."
"..."
Tô Thượng đang cúi đầu băng bó cho mình, động tác vô cùng thuần thục, không còn một chút dáng vẻ khóc lóc đáng thương vừa nãy.
Cậu ngẩng đầu: "Cậu à, cháu 17 tuổi, không phải 7 tuổi, cậu mau đi ngủ đi."
Hàn Sơ Húc vẫn đứng im bất động: "Nếu cháu 17 tuổi thì phải biết, trèo tường là chuyện rất bất lịch sự."
"Sao cậu biết cháu trèo tường?"
Hàn Sơ Húc đẩy mắt kính trên sống mũi: "Đầu gối sưng đỏ, không thể là vết do va phải cạnh bàn, kết hợp với kiểu hành động thiếu suy nghĩ thường ngày của cháu, rất rõ ràng."
Trình Mộc Quân thở dài, thấy ai cũng ngồi im như tượng trên sô pha, giống như không có ý định đi về.
Lúc này mới 9 giờ tối, lấy cớ đi ngủ để đuổi người cũng không hợp lý.
"Ngồi không cũng chán, hay là chơi mạt chược đi?" Trình Mộc Quân tùy tiện đề nghị.
Trang viên nghỉ dưỡng này tất nhiên có trang bị bàn mạt chược, dù sao cũng chỉ cần đuổi hết đám người này ra khỏi đây, tới đó lại tìm cớ chuồn đi là được.
Trình Mộc Quân cứ luôn cảm thấy cả đám tụ tập trong một phòng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Có lẽ là bị hệ thống ảnh hưởng, cảm giác không rõ nào đó trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Kỷ Trường Hoài: "Số người không vừa, ngồi nói chuyện sẽ thích hợp hơn."
Cũng đúng.
Ở đây có năm người, đề nghị chơi mạt chược đúng là rất kỳ lạ. Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân thuận miệng hỏi: "Tiêu Minh Duệ đâu?"
Không ngờ một câu hỏi này thốt ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên kì lạ.
Tô Thượng là kiểu người miệng nhanh hơn não, lập tức nói: "Anh Mộc Quân, tin đồn kia là thật hả, Tiêu Minh Duệ thật sự là mối tình đầu là bạch nguyệt quang của anh?"
Trình Mộc Quân: "..."
Kỷ Trường Hoài cụp mắt nói: "Dựa theo thứ tự xuất hiện, Tiêu Minh Duệ không được coi là mối tình đầu, kiếp trước..."
Tiêu Ngật Xuyên cười nhạo: "Cậu tin mấy chuyện kiếp trước kiếp này thật à? Cũng chỉ là một giấc mơ thôi, đừng đem vào hiện thực thì tốt hơn."
Hàn Sơ Húc nghe đến đó, nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Nói tới giấc mơ, tôi cũng từng có một giấc mơ kỳ lạ, Mộc Quân ở trong mơ còn có vấn đề tâm lý rất kỳ quái."
"A? Vấn đề tâm lý, là cái gì vậy cậu..."
"Tô Thượng!" Trình Mộc Quân nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt ngang lời dò hỏi của Tô Thượng. Hắn không hề muốn quá khứ vì sợ chim mà không lên được của mình ở thế giới đó bị những người này biết.
Dù biết những người này đều đến từ một linh hồn, một ngày nào đó sẽ có cùng ký ức, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ vào lúc này.
Tô Thượng run lên, tủi thân nhìn qua: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân thuận thế dời đề tài: "Lúc nãy cậu nói với tôi trang viên này có chuyện gì?"
"À đúng rồi." Sự chú ý của Tô Thượng tức khắc bị chuyển hướng: "Nghe nói, trang viên này có ma."
"..."
Hàn Sơ Húc nhéo sống mũi, dường như rất bất đắc dĩ với đứa cháu trai không đáng tin này: "Tô Thượng, đây không phải chuyến du lịch cấp ba của cháu, không có truyền thống tụ tập lại kể chuyện ma."
Tô Thượng không phục: "Cháu đã tra thông tin rồi, không chừng là thật đó."
Trình Mộc Quân khá hứng thú: "Nói nghe chút?"
Tô Thượng: "Nghe nói, gần đây có lăng tẩm của một vị hoàng đế. Lúc nơi này chuẩn bị xây dựng có khai quật được vài ngôi mộ bồi táng, nhưng ngôi mộ thực sự thì không biết nằm ở đâu."
"Sau khi trang viên hoàn thành, vài tin đồn ma quỷ xuất hiện, người ta nói nhìn thấy cái gì mà binh lính mặc giáp, cung điện cổ đại rộng lớn. Đúng rồi, kỳ quái nhất là có người nhìn thấy một vị hoàng đế mặc đồ đen thêu hoa văn màu vàng, hình như đang tìm đế sư."
Nói tới đây, Tô Thượng nhún vai: "Nhưng em cảm thấy đây chắc chắn là bịp bợm, một hoàng đế, không tìm sủng phi không tìm ngọc tỷ, đi tìm đế sư làm gì."
Nhưng Trình Mộc Quân lại lặng người.
Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng hỏi trong đầu: "Hệ thống, thế giới trừng phạt này là thế giới hiện đại đô thị đúng không?"
Hệ thống: "Đúng, đúng vậy."
"Sẽ không có hiện tượng thần quái gì đúng không? Sẽ không cho tôi thiết lập gì khác đúng không?"
Hệ thống càng bị hỏi càng không tự tin, lí nhí nói: "Ừm, chắc là vậy. Nhưng thế giới trừng phạt này cũng có không kịch bản, tôi không thể chắc chắn được."
Nghe xong, Trình Mộc Quân cảm thấy hai mắt tối sầm, thầm nghĩ, lớn chuyện rồi.
Nếu hồn phách của Mặc Sĩ Nghi thật sự chạy tới đây, với tính cách méo mó đó của y, không biết sẽ quậy thế giới này tới mức nào.
"Hệ thống à hệ thống, quả nhiên cậu vô cùng xứng đáng với danh hiệu thần miệng quạ đen mà."
_____
Chương 212: Thế giới trừng phạt (4)
Vào ban đêm, miệng quạ đen của hệ thống đã hiển linh.
Trình Mộc Quân ngủ không yên.
Hắn cảm thấy rất lạnh.
Rõ ràng đang là giữa hè, mùa cần phải mở điều hòa, nhưng hắn cảm thấy rất lạnh.
Trình Mộc Quân muốn tỉnh dậy tăng nhiệt độ điều hòa, lại phát hiện mình không thể mở mắt. Chuyện duy nhất hắn có thể làm là quấn chặt chăn, lấy thêm một chút ấm áp.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo dường như thấm cả vào chăn.
"Tiền bối..."
Một đôi tay lạnh lẽo chầm chậm rơi xuống xương quai xanh, dịu dàng vuốt ve vòng eo, sau đó siết chặt, như dây leo.
"Ta rất nhớ ngài, tại sao ngài bỏ rơi ta, rời đi một mình?"
Trình Mộc Quân vẫn không thể mở mắt, nhưng đầu óc đã dần tỉnh táo.
Hắn có thể thấy.
Không phải bằng đôi mắt, mà là cảm giác.
Mặc Sĩ Nghi mặc một thân đen đè trên người hắn, màu da trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ toát lên vẻ đẹp kỳ dị. Thân thể y rất lạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Lạnh quá."
Mặc Sĩ Nghi nghiêng đầu, giống như những năm đó: "Không sao, ta ôm ngài, không lạnh nữa."
Trình Mộc Quân chưa kịp ngăn cản đã bị ôm, mặt đối phương chôn bên cổ hắn.
"Shh ——" Xương quai xanh bị cắn một cái, không đau, nhưng mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo, hơi khó chịu.
"Mặc Sĩ Nghi, ngươi buông ta ra."
"Không, tiền bối, ngày ấy ta thấy ngài chết trên tường thành, ta đã điên rồi." Bỗng nhiên y khẽ nở nụ cười: "Tất cả người trong hoàng thất Đông Trạch, ta rút gân lột da, treo trên tường thành phơi ba ngày."
Giọng điệu y triền miên vô cùng, giống như đang nhớ lại một việc làm y rất sung sướng: "Sau đó ta đốt thi cốt bọn họ, rải ở cửa thành, để vạn người giẫm đạp. Tiền bối, ngài thấy ta làm tốt không?"
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi sai rồi."
Hắn không biết tại sao người này lại như thế, sau khi hồn phách đi vào thế giới trừng phạt lại thêm diễn cho mình nhiều tới vậy. Dường như ký ức của y mắc kẹt ở một chỗ không bình thường lắm.
"Ta sai rồi? Ta không sai, bọn họ, là bọn họ hại chết ngài, làm như vậy ta cảm thấy đã từ bi lắm rồi."
Trình Mộc Quân: "Ta nói là ký ức của ngươi sai rồi, ta không chết trong lần lên tường thành đó, ngươi đi trước một bước, quy vị thượng giới, sau đó ta theo lời hẹn đi tìm ngươi."
Có vẻ lời này có hiệu quả.
Mục đích của Trình Mộc Quân là khiến Mặc Sĩ Nghi nhận ra bản chất của thế giới này. Chỉ có tự bản thân thức tỉnh mới có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, đi về thân thể ở Thần giới của y.
Hiện tại trong cơ thể đó, Hách Viễn là người đầu tiên nhận ra bản chất thế giới nhờ một kiếm của mình, đã trở về; Lâm Viễn Ngạn bởi vì quỹ đạo vận hành của thế giới thay đổi, thoát khỏi thế giới trò chơi trở thành thế giới chân chính, cũng đã trở về.
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng Mặc Sĩ Dịch là mảnh vỡ không cần nhọc lòng. Y là Tiên Tôn ở tiểu thế giới đó, có năng lực khống chế quy tắc, sau khi Trình Mộc Quân rời khỏi sẽ dễ dàng nhìn thấu bản chất thế giới, trở về bản thể.
Nhưng hắn không ngờ tính cách Mặc Sĩ Dịch lại cực đoan méo mó như thế, cứ nhớ mãi không quên chuyện năm xưa.
Mặc dù Tuyết Ninh đã bị rút tiên cốt, bị phạt vào kiếp súc sinh, nhưng dường như y vẫn không thể buông.
Không thể buông chấp niệm, dẫn tới y không thể trở về bản thể, mà đi tới thế giới trừng phạt truy tìm Trình Mộc Quân.
Mặc Sĩ Nghi chống người lên, ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân, khẽ nhíu mày.
"Quy vị thượng giới? Hình như ta nhớ ra gì đó..." Tầm mắt y chạm phải môi Trình Mộc Quân, đột nhiên dừng lại: "Vết thương này là sao?"
"..."
Trình Mộc Quân nhớ tới lòng dạ hẹp hòi của người này, nghĩ thầm không thể hại Tô Thượng. Dù bọn họ đến từ cùng một linh hồn, nhưng ai biết Mặc Sĩ Nghi có điên tới mức tự mình giết mình hay không.
"Hôm nay ngâm suối nước nóng không cẩn thận té ngã, tự cắn trúng."
Xúc cảm lạnh lẽo lướt qua môi dưới, Mặc Sĩ Nghi nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Không đợi hắn trả lời, y cúi đầu: "Liếm một cái là không đau nữa."
Trình Mộc Quân còn không kịp phản ứng đã thấy y cúi đầu hôn xuống.
Ngay khi đôi môi chạm nhau, Mặc Sĩ Nghi đột nhiên bị thổi ngược về phía sau, y gắt gao nhìn chằm chằm môi Trình Mộc Quân, giọng điệu dịu dàng đến nỗi như có thể chảy nước: "Tiền bối, đây không phải hơi thở của ngài, đây là ai, dương khí sung túc như vậy..."
Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, Mặc Sĩ Nghi cũng biến mất.
Trình Mộc Quân choàng mở mắt, ngồi dậy.
Trong phòng chỉ có ánh trăng le lói tiến vào, quần áo trên người hắn vẫn hoàn chỉnh, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Hết thảy, dường như chỉ là một giấc mộng.
Trình Mộc Quân nâng tay mở đèn đầu giường, lại nhìn chằm chằm phương hướng Mặc Sĩ Nghi biến mất một lát, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Hắn rửa mặt mình một lần, rồi nhìn gương kéo cổ áo ra.
Trên xương quai xanh có một dấu răng.
Rõ ràng là không đau, cảm giác lúc ấy sức lực cũng không mạnh, nhưng dấu răng lại có màu xanh đen nhạt.
Trình Mộc Quân khẽ chạm vào, vẫn cảm thấy làn da chỗ đó rất lạnh.
Thôi, ngủ. Với trạng thái hiện tại của Mặc Sĩ Nghi, hắn chỉ là một người thường, cũng không làm được gì.
Nhưng không ngờ chỉ một dấu vết nhợt nhạt như vậy lại khiến Trình Mộc Quân thức trắng đêm.
Cảm giác lạnh băng tỏa ra từ dấu răng đâm thẳng vào xương tủy, giống như đang ở trong hang băng, không ai có thể ngủ được trong tình huống này. Trình Mộc Quân chỉ đành đứng dậy chạy ra ngoài sân ngâm suối nước nóng, thế nhưng vẫn không thể giảm bớt cảm giác lạnh lẽo này.
Hắn nhìn chằm chằm ngôi sao trên trời, mắng: "Hệ thống, tất cả là tại cậu."
Một lát sau, hệ thống mới mờ mịt trả lời: "A? A? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Cậu không biết gì hết?"
Hệ thống khó hiểu, "Biết cái gì? Biết cậu đi tiểu đêm?"
"..."
Trình Mộc Quân từ bỏ, quả nhiên nhóc AI thiểu năng này không biết Mặc Sĩ Nghi đã tới.
Nếu không, với tình cảm hệ thống dành cho Mặc Sĩ Nghi, nó đã sớm nhảy ra kêu hắn đừng bị yêu phi mê hoặc rồi.
Không có cách nào hết, sự tồn tại của Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn nằm ngoài thế giới quan của nơi này, thậm chí ngay cả hệ thống cũng không biết sự tồn tại của y.
Nhưng mà...
Trình Mộc Quân nhớ tới câu nói trước khi y biến mất, dương khí sung túc là...
Tô Thượng?
***
Sáng hôm sau.
Đúng 7 giờ Trình Mộc Quân đến nhà ăn.
Hắn gần như là trắng đêm không ngủ, giờ vẫn còn rất lạnh, lúc ngồi xuống xém làm người phục vụ nhảy dựng.
"Tiên sinh, anh vẫn ổn chứ? Có cần chúng tôi đưa anh đến bệnh viện gần đây không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ không ngủ được thôi, lạ giường. Ừm, cho tôi một tô mì thịt bò."
Phục vụ gật đầu rời khỏi, sau một lúc, lại có người vào nhà ăn.
Trình Mộc Quân vẫn chưa quay đầu lại đã cảm thấy một luồng ấm áp truyền đến từ phía sau, nhớ tới dương khí hôm qua Mặc Sĩ Nghi nói, hắn còn tưởng là Tô Thượng tới.
"Tô..."
Không ngờ, Trình Mộc Quân đứng dậy quay đầu, lại thấy Kỷ Trường Hoài.
Kỷ Trường Hoài nở nụ cười, cũng không để ý đến những gì Trình Mộc Quân buột miệng: "Sớm vậy... Cậu bị sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Không ngủ được."
Kỷ Trường Hoài ngồi xuống đối diện Trình Mộc Quân, hai người cách một cái bàn, nhưng cảm giác vẫn vô cùng ấm áp.
Điều này khiến Trình Mộc Quân cảm thấy rất thoải mái, thậm chí là hơi rệu rã.
Kỷ Trường Hoài lo lắng hỏi: "Sắc mặt cậu trông rất xấu, không quen nơi này à?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không có, chỉ là mất ngủ thôi."
Cảm giác ấm áp mà phía đối diện tỏa ra thật sự rất thoải mái.
Trình Mộc Quân không kiềm lòng được, nói: "Anh có thể... ngồi bên cạnh tôi được không?"
Kỷ Trường Hoài hơi sửng sốt, nhưng cũng chu đáo không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy đổi chỗ.
Sau khi khoảng cách được kéo gần, cảm giác ấm áp càng rõ ràng hơn, giống như căn phòng với chiếc lò sưởi âm tường trong mùa đông trong đầy tuyết.
Cực kỳ ấm áp.
Lúc này Trình Mộc Quân cũng đã tỉnh táo hơn một chút, hiểu đại khái chuyện này là thế nào.
Ở thế giới này, Mặc Sĩ Nghi là quỷ, phỏng chừng còn là lệ quỷ ngàn năm. Mặc dù y không muốn tổn thương Trình Mộc Quân, nhưng khí âm hàn trên người y không phải thứ người thường có thể chịu đựng được.
Tô Thượng còn nhỏ tuổi, nhiều dương khí.
Mà Kỷ Trường Hoài là bởi vì y là cư sĩ tu Phật, tất nhiên trên người cũng có dương khí sung túc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trình Mộc Quân giống như tìm được cứu tinh, không suy nghĩ được quá nhiều, một lòng chỉ muốn thoát khỏi cảm giác âm u lạnh lẽo này, ngủ một giấc thật ngon.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Kỷ Trường Hoài vô cùng tâm lý, ngay lúc này lên tiếng hỏi.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu: "Ăn sáng xong tôi có thể tới phòng anh ngủ một chút không?"
Hắn thoáng ngập ngừng: "Bởi vì, tôi..."
Nhất thời, Trình Mộc Quân không biết nên giải thích như thế nào, Kỷ Trường Hoài lại chỉ cong môi nói: "Được."
***
Ăn sáng xong, hai người cùng tới phòng Kỷ Trường Hoài.
Rõ ràng là bày trí giống nhau, nhưng khi bước vào, Trình Mộc Quân lập tức thoải mái nheo mắt lại, thật sự quá ấm áp.
Kỷ Trường Hoài ở căn phòng này một ngày, do đó mà khiến nơi này trở nên hoàn toàn khác biệt.
"Cậu cứ ngủ đi."
Trình Mộc Quân gật đầu, đi đến mép giường, ngã xuống.
Cọ vào gối đầu mềm mại, hắn lại nghĩ tới cái gì đó. Nếu Kỷ Trường Hoài rời khỏi căn phòng này, cảm giác ấm áp có biến mất theo hay không?
Hắn quýnh lên vội xoay người, lại thấy Kỷ Trường Hoài cầm một quyển sách, kéo một cái ghế qua ngồi xuống: "Cậu ngủ đi, tôi ở đây với cậu."
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Kỷ Trường Hoài, hình như là một quyển kinh Phật.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn niệm kinh Phật sao?"
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Tôi không phát ra tiếng đâu, yên tâm."
Trình Mộc Quân: "Tôi không có ý đó, tôi muốn nghe, được không?"
Trong quá khứ, Tịch Minh cũng thích niệm kinh cho hắn nghe, Trình Mộc Quân nghe kinh sẽ có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh.
"Được." Kỷ Trường Hoài vẫn không hỏi nguyên nhân, đồng ý ngay lập tức.
Không mộng mị.
Không biết ngủ bao lâu, Trình Mộc Quân cảm thấy người mình như được ngâm trong nước ấm, rất an tâm, cơ thể cũng mềm như bông.
Khi tỉnh lại, ý thức vẫn chưa quay về.
Bên giường có một người đang ngồi, ngược sáng.
Rèn cửa trong phòng bị kéo vào một nửa, không gian mờ ảo, hết thảy đều quen thuộc như thế.
Bên tai là giọng nói dịu dàng như nước, như những ngày sớm chiều bên nhau.
Trình Mộc Quân vô thức hô: "Đại sư huynh..."
Thanh âm im bặt. Khi người ngồi bên giường lên tiếng lần nữa, giọng nói hơi run rẩy: "Cậu, cậu kêu tôi là gì?"
Trình Mộc Quân:...
A, hình như bất cẩn lật xe rồi.
____
Ai gọi ảnh thật z ( ・∇・)