Editor: Diệp Hạ

Không kịp đề phòng.

Trình Mộc Quân bị nắm eo kéo lên đùi Mặc Sĩ Dịch, môi bị đè rất mạnh, có hơi đau.

Hắn nhíu mày, khẽ rên một tiếng.

Ngay sau đó, Mặc Sĩ Dịch ngừng lại, ánh mắt toát lên vẻ căng thẳng, vội vã nghiêng đầu nhìn sườn mặt Trình Mộc Quân.

"Được rồi, không sao."

Nụ hôn duy nhất ở hạ giới gần như làm y có ám ảnh tâm lý, đó là lý do tại sao y lại phản ứng như vậy.

Trình Mộc Quân vỗ cánh tay y, rồi xoay mặt nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới không còn người, tất cả đã biến thành bức tượng.

Không có âm thanh, cũng không có động tác nào.

Rõ ràng là bị Mặc Sĩ Dịch hạ chú cấm ngôn và thuật định thân rồi, động tác cũng nhanh thật.

Trình Mộc Quân nhìn lướt qua một lượt, sau đó chạm phải đôi mắt đỏ hoe của Tuyết Ninh.

Cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

"Thanh tiến độ tăng, 99%..."

Lúc này Trình Mộc Quân không rảnh để ý hệ thống, hắn cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm mình.

Hắn khẽ nhíu mày, đè lại: "Đừng có được nước làm tới."

Mặc Sĩ Dịch lại thấp giọng nói: "Ta xác nhận rồi, hiện tại thân thể của ngài đã không còn vấn đề, được thiên lôi rèn luyện đủ để thừa nhận..."

"Ha." Trình Mộc Quân cười một tiếng, không nói gì.

Người này dù đã thức tỉnh thần hồn Tiên Tôn, cũng đã quy vị, nhưng đam mê diễn xiếc trước mặt hắn thì vẫn không bỏ được.

Hệ thống cũng đã nhìn ra, căm giận nói: "Tiểu Trúc Tử, tên này đúng là đang được nước làm tới chứ gì nữa, rõ ràng cậu chỉ trả một phách lại để y khôi phục ký ức thôi."

Trình Mộc Quân không phản ứng hệ thống, mà quay đầu liếc Mặc Sĩ Dịch một cái.

Hắn không nói chuyện, nhưng có vẻ Mặc Sĩ Dịch đã nhận ra được gì đó từ cái liếc mắt này, tiến tới đặt cằm lên vai Trình Mộc Quân.

Ở hạ giới, đây là tư thế làm nũng mà y thích nhất.

"Phụ thân gì đó chỉ là ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên nói bậy thôi. Bây giờ đã quy vị, tới thượng giới rồi, những chuyện ở hạ giới hãy để nó trôi qua đi."

Trình Mộc Quân: "Ngươi cũng nhớ nhung rất nhiều chuyện, nhưng..."

Vừa nghe lời này, Mặc Sĩ Dịch lại vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, tình cảm của chúng ta sẽ không trôi đi đâu..."

"Được rồi." Trình Mộc Quân cảm thấy nếu cứ tiếp tục, những người phía dưới sẽ vụn vỡ tại chỗ mất: "Ngươi quên đây là chỗ nào à? Chuyện chưa xử lý xong, ngươi định làm hành động không đứng đắn này trước mặt bao người sao? Buông tay."

Không ngờ lời này lại kích thích người phía sau.

Trình Mộc Quân chỉ kịp thấy cảnh tượng trước mắt mình méo mó, sau đó đã rơi vào chiếc giường mềm mại.

Mặc Sĩ Dịch cúi đầu áp xuống, nói: "Đây là tẩm điện của ta, không có người khác, không cần lo lắng."

Tiếp đó, những cơn sóng tình bị giam cầm lâu ngày ở hạ giới xô đến, ào ạt.

Không biết ngày đêm, không biết năm tháng.

Điên loan đảo phượng.

***

Mọi người trong trắc điện trơ mắt nhìn Tiên Tôn ôm người áo xanh biến mất.

Nhìn hình ảnh hai người dây dưa trước đó, không ai cho rằng họ rời đi chỉ để ôn chuyện.

Có lẽ sẽ phải đợi một lúc.

Nhưng một lúc này có hơi lâu.

Dưới sự cố gắng của Mộc tiên quan, mọi người thoát khỏi chú cấm ngôn, nhưng thuật định thân vẫn bất lực.

Đối với tiên nhân thượng giới, thời gian này không được xem là quá dài, chỉ là hơi nhàm chán mà thôi.

Tư Mệnh tiên quân duy trì trạng thái cứng đờ, nhỏ giọng hỏi Mộc tiên quan: "Này, Trình tiên quân kia là phụ thân của tôn thượng thật hả?"

Mộc tiên quan bật cười: "Ngươi nghĩ sao?"

"Chậc chậc chậc, ta thật không ngờ tôn thượng... biết chơi như vậy."

Mà thiếu tộc trưởng bên kia sắc mặt xanh mét: "Kẻ, kẻ phụ lòng... Tiểu Ninh, đệ ổn chứ?"

Tuyết Ninh không nói gì, chỉ yên lặng rơi lệ.

Tuy nhiên, mặc kệ ở đây như thế nào, Tiên Tôn vẫn bỏ quên bọn họ suốt một tháng.

Đợi khi xuất hiện lần nữa, Mặc Sĩ Dịch chỉ có một mình.

Dường như Mặc Sĩ Dịch cũng không muốn dây dưa quá nhiều với người Tuyết tộc, y phất tay áo, sổ vận kệnh độ kiếp mở ra trên không trung.

Những sợi chỉ vận mệnh rối nùi bắt đầu vặn vẹo, đan xen tạo thành một vài hình ảnh, đều là những chuyện xảy ra khi Tiên Tôn chuyển thế làm người.

"Trước đây ta thiếu mất một phách, vì thế mới không dự đoán được vận mệnh chân chính. Hiện tại, hạ giới xảy ra chuyện gì đều có thể nhìn thấy tận mắt."

Mặt Tuyết Ninh càng tái hơn.

Thì ra, từ đầu tới đuôi chỉ là cậu tự cho là đúng, đơn phương tình nguyện. Cậu chưa bao giờ đi vào lòng Mặc Sĩ Nghi, cậu chỉ là...

Chỉ là một trò cười.

Nhìn thấy tất cả, thiếu tộc trưởng Tuyết tộc vô cùng hoảng loạn, chỗ dựa lớn nhất của họ không còn nữa rồi.

Nếu mọi chuyện không phải như Tuyết Ninh nói, nếu đứa bé kia chỉ là ngọc thai được nuôi dưỡng trong cơ thể Tuyết Ninh, nếu người có quan hệ xác thịt với Tuyết Ninh là một người khác...

Toàn tộc bọn họ sẽ phải chịu tội đột nhập Tư Mệnh Cung, nhìn trộm vận mệnh Tiên Tôn, sẽ bị loại bỏ tiên cốt...

"Không có khả năng, chắc chắn không có khả năng!" Thiếu tộc trưởng gục xuống đất, "Sao sổ vận mệnh có thể sai được! Chuyện này không có khả năng!"

Không ngờ Mặc Sĩ Dịch chỉ cười nhẹ: "Đúng vậy, ta cũng rất khó hiểu, sổ vận mệnh sao có thể sai."

"Dù có để lại một hồn một phách trấn thủ thượng giới, ta cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi không phân rõ lòng dạ con người, không nhìn thấu những kẻ mưu mô toan tính như sổ vận mệnh ghi chép."

Y híp mắt, nhìn về phía sổ vận mệnh treo lơ lửng trên không trung, nói: "Tuyết tộc nhìn trộm vận mệnh Tiên Tôn, loại bỏ tiên cốt, đến Luân Hồi đài tiến vào hạ giới; Tuyết Ninh đầu sỏ gây tội, tiến vào mười kiếp súc sinh."

"Không, ngươi, ngươi không thể như vậy..." Tuyết Ninh lẩm bẩm.

Cuối cùng Mặc Sĩ Dịch rũ mắt, nhìn Tuyết Ninh: "Nhưng niệm tình ngươi nuôi dưỡng ngọc thai, cung cấp cơ thể cho Mộc Quân, ta sẽ cho Tuyết tộc các ngươi một cơ hội."

"Ngọc thai ở trong cơ thể ngươi bốn tháng, vậy thì cho Tuyết tộc bốn tháng để chạy trốn."

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi*.

(*) ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đóa hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai

Lúc này, Trình Mộc Quân nằm trong linh tuyền ở Tiên Cung vừa tỉnh lại.

Hắn cúi đầu, nhìn thấy dấu vên trên đùi đang từ từ khôi phục nhờ nước linh tuyền.

"Long tính vốn dâm, hệ thống à, mấy người không nên thiết lập bản thể của Tiên Tôn là kim long, quá đáng sợ, mất hết lý trí luôn."

Hệ thống: "A, tôi nhớ tôi có nghe thấy mấy chữ phụ thân gì đó, cậu chắc chắn không phải vì mình đùa giỡn quá đáng nên mới chuốc phiền phức?"

Trình Mộc Quân: "Hả, không phải cậu bị nhốt trong phòng tối à?"

Hệ thống: "A, xin lỗi tôi sai rồi, tôi chỉ muốn nhìn xem có kết thúc chưa thôi, tại bất cẩn thành ra... Không không không, tôi chưa nhìn thấy cái gì hết, chỉ nghe thôi."

Trình Mộc Quân cũng không so đo, ngược lại thấy hơi vui vui trong lòng. Hệ thống có thể tự rời khỏi phòng tối chứng minh nó cũng đang trong quá trình khôi phục và thức tỉnh, không còn là một đoạn code bị trò chơi độ kiếp điều khiển nữa.

"Được rồi, xem thanh tiến độ nào."

Không xem thì thôi, vừa xem là hệ thống giật mình: "Gì? Không phải chứ, sao đã 100% rồi? Nói mới nhớ, lúc trước tôi định hỏi cậu, sao lại tăng được tới 99% vậy?"

Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Tình tiết quan trọng cuối cùng không phải là nắm eo, đỏ mắt, cho mạng rồi còn bị mọi người vây xem sao? Ngày đó người nên có mặt đều có mặt, tình tiết hoàn thành là chuyện bình thường mà?"

Hệ thống ngơ ngác: "Vậy, vậy cũng được hả?"

Trình Mộc Quân vẫn nói câu đó: "Đỏ mắt nắm eo cho mạng, có cái nào chưa làm không?"

"Đỏ mắt? Đỏ mắt ở đâu ra?"

Trình Mộc Quân: "Tuyết Ninh khóc đỏ hết hai mắt không phải à?"

Hệ thống lại lẩm bẩm: "Vậy cho mạng ở đâu ra?"

"Một phách là một mạng, tôi cho Mặc Sĩ Dịch rồi, không phải cho mạng nữa đi?"

"Nhưng đó là Tiên Tôn thanh cao lạnh lùng mà, cậu đưa một phách cho Mặc Sĩ Dịch thì sao mà được."

Trình Mộc Quân khẽ giọng: "Cậu có biết cái gọi là cơ chế hoàn thiện của thế giới không?"

Hệ thống: "Hả?"

"Trong kịch bản, tàn hồn không cần có lai lịch rõ ràng, nhưng ở thế giới thật thì phải có."

Sau khi trở lại thượng giới, không một ai nhận ra gương mặt của tàn hồn trong ngọc bội, đó là bởi vì hắn là tàn hồn thượng cổ.

Hơn nữa còn phải kể đến thiên tài địa bảo chồng chất bên trong không gian ngọc bội.

Tại sao tàn hồn lại coi trọng Mặc Sĩ Dịch, mặc dù y có long khí, nhưng đối với người thượng giới, điều đó không là gì cả.

Trình Mộc Quân cứ nói theo ý của mình, càng nói càng làm hệ thống khù khờ.

"Cậu, cậu chậm thôi, tôi không theo kịp, nói đơn giản chút được không?"

"Tàn hồn trong ngọc bội đã từng là Tiên Tôn, người điểm hóa Mặc Sĩ Dịch hóa hình thành tiên cũng là hắn."

Hệ thống: "Th, thế giới hoàn thiện xong cái có tình tiết ẩn kích thích vậy luôn?"

Trình Mộc Quân bật cười, không giải thích thêm nữa.

Tất nhiên kịch bản gốc sẽ không hoàn thiện đến mức này.

Tất cả tựa như một phần ký ức.

Đơn giản bởi vì ở thế giới này, mảnh vỡ thần hồn của người kia đã tự thức tỉnh. Y vô thức dùng những chuyện mình từng trải qua, hoàn thiện logic của thế giới từng chút một.

Hệ thống chỉ còn một câu hỏi cuối cùng: "Vậy, vậy 1% còn lại là sao? Không phải cậu luôn ngâm mình trong linh tuyền à?"

"Cái đó phải hỏi Mặc Sĩ Dịch."

Dứt câu, bên cạnh Trình Mộc Quân có thêm một người, vừa xuất hiện đã ôm hắn vào lòng.

"Phụ thân, ta xử lý xong hết rồi, ngài đừng giận nữa được không?"

Mặc Sĩ Dịch bị Trình Mộc Quân đuổi ra ngoài, bởi vì y không biết kiềm chế, không có ý định đi xử lý chính sự, trông như một tên hôn quân say mê giường chiếu.

"..." Trình Mộc Quân lạnh lùng nói: "Đừng kêu ta như vậy."

Tính cách của Mặc Sĩ Dịch này thật sự rất méo mó, lúc trước nói sao cũng không muốn kêu ra hai tiếng phụ thân, bây giờ họ đã kết hợp cả thể xác và linh hồn thì lại quay sang thích xưng hô như vậy.

"Tiền bối." Mặc Sĩ Dịch ngoan ngoãn sửa miệng, sau đó báo cáo chi tiết chuyện xử lý Tuyết tộc, không giấu giếm nửa lời.

Trình Mộc Quân cảm thán trong lòng: "Hệ thống, thì ra 1% tiến độ sửa chữa nằm ở đây, ta trốn ngươi truy..."

Hệ thống: "Vậy, vậy cũng được hả? Cái này rõ ràng là đuổi giết mà!!"

Chỉ là lúc này, Trình Mộc Quân đã không rảnh giải thích cho nó nữa. Hắn bị Mặc Sĩ Dịch cuốn lấy đòi được thưởng, lãng phí hết nửa dòng linh tuyền.

Cuối cùng, Tuyết tộc vẫn chỉ trốn được bốn tháng.

Kỳ hạn bốn tháng vừa đến, tất cả bị vệ binh giáp vàng của Tiên Tôn áp giải về. Toàn tộc bị nạo tiên cốt, chịu 81 đòn lôi phạt, tiến vào Luân Hồi đài.

Trình Mộc Quân ở đây không biết bao nhiêu năm tháng.

Cho đến một ngày, khi đang mơ ngủ, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở.

【Hoàn thành sửa chữa thế giới, truyền tống trong 3, 2, 1——】

_____

Thế giới này cũng là thế giới cuối cùng cần phải sửa, giờ chỉ còn về thế giới trừng phạt thôi

Mình sống qua môn tiếng anh rồi mình về, trong thời gian chờ đợi các bé nhớ ôn lại bài để mình làm nháy cuối cho nó mượt mà nhé

P/s: Thế giới trừng phạt đúng chuẩn là cái chiến trường luôn ạ, ai không thích tình tiết NP, ngụy NP nên cân nhắc. Mà nhắc thì nhắc v thôi chứ nếu đã đọc tới đây thì chắc mấy bạn cũng đoán được rồi ( ^∀^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play