Editor: Diệp Hạ

Chương 198: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (14)

Không gian yên tĩnh.

Sứ thần Đông Trạch nói xong, Bắc Xuyên Vương cũng không đáp lại. Sứ thần lén ngước mắt nhìn lên, đế vương vẫn giữ tư thế vừa rồi, lười biếng ngả sang một bên.

Không ai lên tiếng.

Trong tình huống im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, toàn bộ chúng thần Bắc Xuyên rũ mắt nhìn đồ ăn trước mặt, cảm giác nó có thể mọc ra hoa luôn.

Sứ thần Đông Trạch xấu hổ là chuyện của hắn, chuyện quan trọng nhất của thần tử bọn ta là không chọc giận đế vương thôi. Lão thần cứ lải nhải đề nghị tân vương tuyển tú có kết cục gì, mọi người đều rõ như ban ngày.

Có ngu mới dám khuyên bảo tân vương Bắc Xuyên sáng nắng chiều mưa này.

Mặc Sĩ Nghi nhấc mắt nhìn người đang hành lễ, nâng tay xoa vị trí trước ngực.

Bên trong ngọc bội, Trình Mộc Quân nghe Mặc Sĩ Nghi hỏi: "Trình tiền bối, ngài nghĩ ta nên giải quyết chuyện này thế nào?"

Giọng điệu dịu dàng, còn mang theo chút thấp thỏm, giống như thật sự bối rối không biết làm sao.

Trình Mộc Quân biết kịch bản của người này, cũng lười nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng: "Giữ lại."

Trình Mộc Quân không muốn quan tâm đến những quyền mưu tranh đấu đó, hắn chỉ cần giám sát Mặc Sĩ Nghi, không để võ đạo của y giảm sút mà thôi.

Mặc Sĩ Nghi có thể chất đặc biệt, nếu võ đạo và tâm pháp không theo kịp nhau sẽ bị long khí phản phệ, trở nên thô bạo thích chém giết.

"Vâng."

Mặc Sĩ Nghi đáp.

Trên điện.

Cuối cùng Mặc Sĩ Nghi cũng mở miệng, chỉ nói ba chữ: "Giữ lại đi."

Thái độ khinh miệt, công chúa của một đất nước lại như thể chỉ là một vũ cơ, hơn nữa còn không có ý định sách phong gì.

Sứ thần Đông Trạch tức khắc xanh mặt, hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Nhưng mấy năm nay Đông Trạch ở biên cảnh thất thế nhiều lần, ngay cả Đại nguyên soái cũng bị Mặc Sĩ Nghi giết chết, sinh lực tổn hại nghiêm trọng.

Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi nhục này, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ gây ra việc lớn.

Sứ thần Đông Trạch liếc qua Ngũ công chúa ở bên cạnh, hắn lo cô công chúa ngỗ ngược này sẽ nhảy dựng lên, nhanh chóng giữ chặt.

Nhưng không ngờ công chúa vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn nhu mì, bị sỉ nhục cũng thản nhiên chấp nhận.

Rất tốt, Ngũ công chúa cũng biết trách nhiệm của mình với đất nước rồi.

***

Ba ngày sau, các sứ đoàn rời khỏi kinh thành Bắc Xuyên, còn công chúa Đông Trạch tới liên hôn cứ như vậy lặng lẽ vào cung.

Cho đến khi tất cả sứ đoàn đều đi hết, Bắc Xuyên Vương cũng không có động tĩnh gì, không hề có ý sách phong.

Một ngày nọ, Mặc Sĩ Nghi vẫn ở trong cung của mình, căn bản không có ý định đi gặp mặt đệ nhất mỹ nhân Đông Trạch một lần.

Y cho tất cả lui ra, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại.

Trình Mộc Quân đang pha trà, từ ngày Mặc Sĩ Nghi đồng ý cho Đào Ninh tiến cung, hắn không chú ý tình huống bên ngoài nữa, hoàn toàn tuân theo phương châm không làm gì cả.

Vậy mà, cảnh báo của thanh tiến độ lại lặng yên biến mất.

Trình Mộc Quân càng yên tâm hơn, để Mặc Sĩ Nghi tự do phát huy, mấy ngày nay y bận rộn công vụ, cũng không vào ngọc bội.

"Đến đây." Trình Mộc Quân giương mắt, chỉ vào bãi đất trống bên cạnh: "Xem võ đạo của ngươi tới đâu rồi."

Mặc Sĩ Nghi gật đầu, cởi quần áo ra. Khi ở trong ngọc bội, toàn thân y trắng trẻo không tì vết như một khối ngọc, cơ bắp rõ ràng khoẻ khắn ẩn chứa sức mạnh vô tận.

Mặc dù đã đăng cơ làm vua, nhưng Mặc Sĩ Nghi vẫn tu luyện không bỏ ngày nào. Trên đại lục này, thực lực mãi mãi là thứ đáng tin nhất.

Cũng bởi vì thực lực vượt trội, y mới có thể hoàn toàn khống chế Bắc Xuyên Quốc trong mấy năm ngắn ngủi.

Mà tất cả, đều do người này cho.

Mặc Sĩ Nghi giương mắt, nhìn Trình Mộc Quân ngồi xuống đối diện, duỗi tay dán lên đan điền mình.

"Nhắm mắt, vận khí." Trình Mộc Quân nói. Cởi đồ là vì để quan sát tình huống long khí lúc tâm pháp vận chuyển.

Khi Mặc Sĩ Nghi vận chuyển tâm pháp, long khí cũng sẽ hiện lên dưới lớp da, di chuyển theo một quỹ đạo.

Bởi vậy, hai người ngồi rất gần, gần đến nỗi hơi thở hoà vào nhau.

Mặc Sĩ Nghi vội vàng nhắm mắt, không dám nhìn thêm một cái.

Nếu nhìn nữa, y sẽ không thể đè nén được dụng vọng dơ bẩn nào đó. Mặc dù y chỉ đưa thần hồn vào ngọc bội, nhưng vẫn sẽ có phản ứng.

Y khát cầu Trình Mộc Quân, cảm xúc này gần như đã khắc lên thần hồn.

Mặc Sĩ Nghi không hiểu mình bị gì, tại sao có thể vô sỉ đến mức động dục với Trình Mộc Quân mà mình xem như trăng sáng trên bầu trời.

Năm 18 tuổi, y có một giấc mơ, trong mơ, y đè người trước mặt ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

Say khi tỉnh giấc, Mặc Sĩ Nghi bắt đầu trốn tránh Trình Mộc Quân, hơn nửa tháng không dám vào ngọc bội, sợ bị nhìn thấu tâm tư xấu xa.

Có lẽ chính dòng máu vô cùng bẩn thỉu của tiên vương đã khiến y sinh ra tâm tư không nên có.

Mặc Sĩ Nghi căm ghét ham muốn thể xác, y đã từng thấy mẫu thân và thị vệ lãnh cung tằng tịu với nhau, dính lấy nhau như dã thú. Y cũng căm ghét tình yêu nam nữ, những lời thề về tình yêu vĩnh cửu là thứ mong manh dễ vỡ nhất.

Y và Trình Mộc Quân như sư đồ như phụ tử, quan hệ khắc trên thần hồn này mới là thứ không gì phá nổi.

Nhưng tuổi càng lớn, khát cầu của Mặc Sĩ Nghi càng mạnh mẽ, mỗi một lần gặp mặt, y đều cảm thấy như bị tra tấn.

Nhưng không gặp y lại không có cảm giác an toàn, cảm xúc âm u bao phủ đầu óc, chỉ muốn tàn sát tất cả những gì mình nhìn thấy.

"Mặc Sĩ Nghi!" Trình Mộc Quân nâng giọng, đánh thức y từ trong suy nghĩ hỗn loạn.

"Ngươi đang nghĩ gì, tâm tư không yên, cứ như vậy rồi sẽ có một ngày ngươi bị long khí ăn mòn, tâm trí rối loạn!"

Khi Mặc Sĩ Nghi mở mắt, đối diện y là đôi mi nhíu chặt, dường như rất không hài lòng.

Y vô cùng hoảng hốt, cho rằng tâm tư xấu xa của mình đã bị Trình Mộc Quân phát hiện, bất ngờ nhào tới.

Trình Mộc Quân không tránh kịp, bị đè xuống đất.

Hiện giờ Mặc Sĩ Nghi đã 22 tuổi, vóc dáng hoàn toàn trưởng thành, cao hơn Trình Mộc Quân một chút, cộng thêm việc tập võ quanh năm nên bả vai rộng lớn, thân hình cường tráng. Mặc quần áo như mỹ nhân thanh cao lạnh lùng, cởi quần áo lại trông cực kỳ hung hãn.

"Mặc Sĩ Nghi." Trình Mộc Quân còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại.

Mặc Sĩ Nghi nhìn thẳng vào hắn: "Tiền bối, ta chỉ đang suy nghĩ, tại sao ngài lại kêu ta giữ Ngũ công chúa kia lại?"

Trình Mộc Quân đẩy y ra: "Nói chuyện đàng hoàng."

Mặc Sĩ Nghi không nhúc nhích, vẫn làm như rất tủi thân: "Hay là tiền bối thích cô công chúa đó nên mới kêu ta giữ nàng lại?"

Trình Mộc Quân: "..."

"Được rồi, đó là Đào Ninh, ngươi cũng biết, đừng mượn việc này làm nũng."

Mặc Sĩ Nghi ngừng lại, đứng dậy mặc quần áo, rồi yên lặng đi sang một bên bắt đầu nấu nước pha trà. Y học cách pha trà từ Trình Mộc Quân, cũng biết đối phương thích hương vị và nhiệt độ thế nào.

Trình Mộc Quân thấy y không nói nữa, ngược lại có chút lo lắng. Mặc Sĩ Nghi này trước nay có thù tất báo, hắn chưa từng hỏi những chuyện y làm trong mấy năm nay, nhưng trong lòng vẫn biết rõ ràng.

Việc khác, Trình Mộc Quân không nhúng tay, nhưng còn Đào Ninh, hắn không thể để cậu ta chết.

Tuy mấy năm trước Trình Mộc Quân đã nói cơ hội hắn có được cơ thể phù hợp nằm trên người Đào Ninh, nhưng Mặc Sĩ Nghi càng lớn tâm cơ càng sâu hơn nhiều.

Thỉnh thoảng Trình Mộc Quân cũng đắn đo không biết đối phương đang nghĩ gì, hơn nữa trên người y còn có long khí, long khí giống như một con dao hai lưỡi, cho Mặc Sĩ Nghi sức mạnh, đồng thời cũng có nguy hiểm.

Một khi thần hồn suy yếu, ý chí không kiên định, y sẽ rất dễ bị phản phệ. Đến lúc đó một mặt âm u điên cuồng bên trong y hoàn toàn mất khống chế, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, mấy năm nay Trình Mộc Quân vẫn xuất hiện trước mặt Mặc Sĩ Nghi với hình tượng một trưởng bối hay một người thầy nghiêm khắc.

Mặc Sĩ Nghi cần một đối tượng để kính sợ.

Để duy trì sự vận chuyển bình thường của thế giới, thậm chí Trình Mộc Quân còn từng cân nhắc vấn đề thật sự trở thành cha con với Mặc Sĩ Nghi.

Nghĩ vậy, Trình Mộc Quân điều chỉnh tâm lý, hỏi: "Tại sao cứ nhắc tới Đào Ninh là ngươi lại nóng nảy như thế?

Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát mới nói: "Lúc trước ngọc bội ở trên tay cậu ta suốt nửa năm, kề cận ngày đêm, ta cứ nhớ tới việc này là lại càng căm ghét cậu ta hơn."

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, tính chiếm hữu quá vô lý, xem ra tinh huyết hắc long vẫn ảnh hưởng đến tâm lý của Mặc Sĩ Nghi.

Hắn thở dài, nói: "Ngươi cũng biết, ta kêu ngươi giữ lại Đào Ninh chỉ vì thân thể của ta. Đối với ta, cậu ta không còn ý nghĩa nào."

"Ừm." Mặc Sĩ Nghi pha trà xong, xoay người hành lễ: "Tiền bối, ta đi trước. Ngài yên tâm, ta sẽ không động tới cậu ta."

Nói xong, y biến mất.

**

Trong tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi trên giường mở mắt ra.

Y nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, sương đen tràn ra từ đầu ngón tay, ngăn cản ngọc bội liên lạc với ngoại giới.

Mặc Sĩ Nghi mặc thêm quần áo, bước ra ngoài.

Y âm thầm rời khỏi, đi đến nhà giam được xây dựng cạnh hoàng cung - nơi Hắc Long vệ đóng quân.

Mặc Sĩ Nghi đi vào, thủ lĩnh Hắc Long vệ
tiến đến hành lễ, sau đó xoay người dẫn đường.

Toàn bộ quá trình không cần giao tiếp bằng lời nói.

Hai người đi vào địa lao, ở nơi bí ẩn nhất, thủ lĩnh dừng lại, Mặc Sĩ Nghi bước vào.

Bị nhốt bên trong là một nữ nhân, nàng không bị thương, người mặc nam trang, trạng thái đã hoảng loạn hoàn toàn.

Nếu người Đông Trạch Quốc ở đây sẽ phát hiện ra, nữ nhân bị nhốt trong nhà giam bí mật của Hắc Long vệ chính là công chúa Đào Cầm đã được đưa vào hoàng cung Bắc Xuyên.

Trò xiếc của Đào Cầm và Đào Ninh sao có thể qua được đôi mắt của Hắc Long vệ, Đào Cầm vừa ra khỏi thành đã bị bắt về, nhốt ở đây chờ Mặc Sĩ Nghi xử lý.

"Lý Đại Đào Cương*, đưa một nam nhân vào hoàng cung Bắc Xuyên, các ngươi đang sỉ nhục ta?"

(*) Kế thứ mười một trong Quỷ Cốc Tử Tam Thập Lục Kế: Ưu tiên mục tiêu chính, đánh đổi mục tiêu phụ để phục vụ cho sự thành công của mục tiêu chính.

Giọng điệu vô cùng ôn hoà, giống như chỉ đang nói vài việc cỏn con.

Nhưng trong hoàn cảnh u ám tối tăm này, cộng với gương mặt phủ kín hoa văn đen, nó sẽ chỉ làm người ta liên tưởng tới ác quỷ dưới địa ngục.

Đào Cầm bị nhốt ở đây mấy ngày, nàng không gặp được ai, cũng chưa từng nói chuyện với kẻ nào, đến đưa cơm cũng chỉ thông qua một ô cửa sổ nhỏ.

Nàng vốn là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được nuông chiều, có bị đối xử quá đáng như vậy bao giờ đâu.

Vốn đang kề bên bờ vực sụp đổ, khó khăn lắm mới nhìn thấy người, nàng đã không còn bất kỳ ý chí chống cự nào: "Không có, không phải sỉ nhục! Là Đào Ninh, Đào Ninh bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện."

Mặc Sĩ Nghi cười lạnh: "Đưa một nam nhân đến làm phi của ta, ngươi còn nói không phải sỉ nhục?"

"Không phải! Đào Ninh nói hắn thích ngươi, lần này đến đây vì ngươi! Mẫu thân chúng ta là Ô Tô tộc, nam hay nữ Ô Tô tộc đều có thể mang thai, đúng rồi, còn nữa, còn nữa..."

Đào Cầm nói ra hết những gì mình biết: "Đào Ninh, Đào Ninh còn là thuần linh chi thể, con hắn sinh đều là kỳ tài võ đạo, hắn thích hợp hơn ta nhiều, thích hợp sinh con nối dõi cho hoàng thất Bắc Xuyên hơn nhiều."

"Ô Tô tộc?"

"Đúng, đúng vậy, Đào Ninh cũng có thể sinh con, thích hợp hơn ta, thích hợp hơn..."

Sau đó, Đào Cầm không để lộ thêm thông tin gì bổ ích nữa, chỉ toàn là những lời cầu xin rối loạn.

Mặc Sĩ Nghi không ở lại lâu, xoay người ra ngoài.

Thủ lĩnh tiến đến, khom mình hành lễ.

Mặc Sĩ Nghi nói: "Hạ cổ, phái người âm thầm hộ tống về Đông Trạch."

"Rõ."

Đào Cầm thân phận đặc biệt, tất nhiên Mặc Sĩ Nghi sẽ không giết ngay, giữ lại sau này khi tấn công Đông Trạch sẽ có chỗ dùng.

Trở lại tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi vẫn không ngủ.

Y tháo ngọc bội trên cổ xuống đặt ở trước mặt, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mặc Sĩ Nghi chầm chậm vuốt ve hoa văn trên ngọc bội, dịu dàng tựa như đang vuốt ve khuôn mặt người trong lòng.

Thế nhưng nét mặt y lại có chút kỳ lạ, giống như đang giãy giụa, bóng tối trong ánh mắt gần như tràn ra ngoài.

"Ô Tô tộc, con nối dõi, thuần linh chi thể... Thân thể mà ngài nói... ngài muốn Đào Ninh sinh con nối dõi?"

"Ngài kêu ta giữ Đào Ninh lại trong cung, là vì muốn ta chạm vào nó? Huyết mạch hắc long và thuần linh chi thể, đúng là đủ sức chứa đựng thần hồn tiên nhân. Ta sẽ không làm trái yêu cầu của ngài, nhưng..."

Câu cuối cùng gần như bị Mặc Sĩ Nghi ép ra khỏi kẽ răng, mang theo điên cuồng méo mó bị đè nén.

"Rốt cuộc, ta nên làm thế nào cho phải đây?"

_____

Chương 199: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (15)

Hôm sau.

Đào Ninh ở hậu cung cuối cùng cũng gặp được Mặc Sĩ Nghi.

Từ sau khi sứ đoàn Đông Trạch rời khỏi, cậu luôn bị giam lỏng trong hậu cung, không được ra ngoài nửa bước.

Công chúa liên hôn tất nhiên phải mang theo người hầu hạ, nhưng Mặc Sĩ Nghi tính tình đa nghi, nói thẳng chỉ công chúa ở lại, những người khác mang hết về Đông Trạch.

Sứ thần đành thỏa hiệp, ai bảo bây giờ Bắc Xuyên mạnh như thế chứ.

Vì thế, Đào Ninh phải vào cung lẻ loi một mình, cung nữ hầu hạ cậu đều được bồi dưỡng tỉ mỉ, năng lực bất phàm, lòng cảnh giác cực cao, cậu chỉ mới tới gần cửa điện thôi là đã chui từ đâu ra ngăn cản rồi.

"Công chúa, chưa được vương thượng cho phép, không được rời đi."

Lăn qua lộn lại, những cung nữ đó vẫn chỉ có một câu này.

Đào Ninh vừa đấm vừa xoa, lời hay tiếng xấu gì cũng nói hết rồi, thế nhưng vẫn chỉ có một câu trả lời như vậy. Cậu cũng từng có ý định dùng tiền tài hối lộ, muốn các nàng thay mình mang một phong thư đến cho Mặc Sĩ Nghi.

Vẫn bị từ chối.

Không còn cách nào, cậu đành phải an phận ở yên trong phòng, chờ một ngày nào đó Mặc Sĩ Nghi nhớ tới mình.

Đào Ninh không cho rằng mình sẽ bị lãng quên, bởi vì trong tiểu thuyết, quyền lực là thứ quan trọng nhất đối với Mặc Sĩ Nghi.

Hiện giờ, Nam Cương chưa định Tây Vực chưa bình, y không thể xung đột quy mô lớn với Đông Trạch. Dù thế nào cũng phải nể mặt công chúa Đông Trạch, dù chỉ là tỏ thái độ bên ngoài.

Mấy ngày nay Đào Ninh được đối xử khá tốt, ăn, mặc, ở, đi lại cũng coi như là thoải mái, việc này càng chứng minh phỏng đoán của Đào Ninh là đúng.

Sau khi tiến vào Bắc Xuyên, Đào Ninh nghe được không ít lời đồn về Mặc Sĩ Nghi trên đường đi. Trừ thủ đoạn, tâm cơ ra, được nhắc tới nhiều nhất chính là hậu cung trống rỗng của y.

Mặc Sĩ Nghi chưa lập hậu, bên cạnh cũng không có ai hầu hạ. Trên phố đồn đãi, y không lập hậu là vì lúc niên thiếu khổ cực, có một người đã cứu y trong nguy nan, từ đó trong lòng y chỉ có người nọ, ngôi vị hoàng hậu cũng vì thế mà trống không.

Tóm lại, những lời đồn trên phố dù có lố lăng, nhưng cũng có phần đáng tin cậy.

Người nói vô tình, người nghe để ý, Đào Ninh liên tưởng đến quá khứ ở hoàng cung Đông Trạch.

Người đối xử thật lòng với Mặc Sĩ Nghi thời niên thiếu khổ cực...

Đúng là trong bốn năm đầu, nguyên chủ đã bắt nạt Mặc Sĩ Nghi, nhưng khi đó mọi người đều là trẻ con không hiểu chuyện.

Sau đó Đào Ninh cũng cố gắng đền bù, cho Mặc Sĩ Nghi ăn ngon mặc đẹp, khi người ngoài làm khó y cậu cũng lao ra che chở.

Hơn nữa, nếu không có Đào Ninh, Mặc Sĩ Nghi sẽ không được học võ, còn có những ngày đồng cam cộng khổ khi rơi vào khe núi.

Đào Ninh nghĩ, Mặc Sĩ Nghi đã mở lòng, xem mình là một người bạn thực sự.

Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn đó, hai người cũng sẽ không tách ra lâu như vậy.

Đào Ninh chống cằm nhìn phong cảnh nhàm chán ngoài cửa sổ, thở dài.

Bắc Xuyên không thể sánh với Đông Trạch. Kiến trúc Đông Trạch đầy sự khéo léo, đình đài lầu các vô cùng tinh xảo, cung điện của Đào Ninh cũng tràn ngập hoa cỏ, còn có đủ loại thú cưng để cậu chơi đùa.

Kiến trúc trong cung Bắc Xuyên Vương lại mang phong cách cổ kính, một năm thì hết mấy tháng bị tuyết dày bao phủ, tất nhiên là không có nhiều hoa nhiều lá.

Đào Ninh lại chìm trong hồi ức.

6 năm trước, khi Mặc Sĩ Nghi rời đi, Đào Ninh vốn định đuổi theo y cùng đi đến Bắc Xuyên Quốc ngay lúc đó, nhưng không biết tại sao tin tức lại bị lộ.

Đào Ninh bị phụ hoàng nhốt mấy ngày, căn bản không có cơ hội lẻn ra ngoài. Sau đó cậu vất vả sai mấy thị vệ ra ngoài, đuổi theo đội ngũ hộ tống Mặc Sĩ Nghi, kêu bọn họ tìm cơ hội làm chậm lộ trình, để cậu có thể đuổi theo Mặc Sĩ Nghi.

Nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả thị vệ hộ tống Mặc Sĩ Nghi đều bị giết, Mặc Sĩ Nghi cũng không biết tình hình ra sao. Đào Ninh nghĩ việc này hẳn là có liên quan đến cuộc tranh giành vương vị ở Bắc Xuyên Quốc.

Đương nhiên, Mặc Sĩ Nghi là nhân vật chính của tiểu thuyết, cuối cùng vẫn sẽ an toàn về tới Bắc Xuyên Quốc, đánh bại tất cả huynh đệ và Nhiếp Chính Vương, cuối cùng đăng cơ xưng đế.

Ngày biết tin, Đào Ninh cảm thấy hối hận không thôi, lại để bỏ lỡ khoảng thời gian này. Nhưng vẫn còn cơ hội, trên con đường xưng bá của Mặc Sĩ Nghi, dù thế nào cậu cũng phải ở bên làm bạn.

Dệt hoa trên gấm mãi mãi không sánh bằng đưa than ngày tuyết, không muốn chết thảm thì nhất định phải ôm chặt đùi vàng.

Đào Ninh càng nghĩ, ánh mắt càng kiên định, cảm giác mờ mịt mấy ngày nay trở thành hư không.

Mặc Sĩ Nghi là người trọng tình, nhìn cách y chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm thân thể cho tàn hồn trong ngọc bội khi đã xưng bá là biết.

Chỉ cần cậu giải thích rõ ràng lý do mình không thể rời khỏi Đông Trạch, hai người sẽ có thể trở lại như trước. Bây giờ Mặc Sĩ Nghi chậm chạp không xuất hiện, chắc chắn là bởi vì đối phương cho rằng người ở trong cung là Ngũ công chúa Đào Cầm.

Lúc trước Đào Cầm thường xuyên sỉ nhục Mặc Sĩ Nghi, Mặc Sĩ Nghi chỉ không quan tâm là đã rất nể mặt rồi.

Càng nghĩ, Đào Ninh càng tràn đầy năng lượng, cậu đứng bật dậy, muốn đi tìm trong viện thêm lần nữa xem xem có cách nào để Mặc Sĩ Nghi biết mình ở đây hay không.

Vừa ra khỏi tẩm điện, đi qua hành lang dài, Đào Ninh nhìn thấy cửa viện luôn đóng chặt từ từ mở ra.

Toàn bộ cung nữ trong điện xếp thàng hai hàng ở hai bên, một người đi vào từ bên ngoài.  Thường phục màu đen, đó không phải Mặc Sĩ Nghi thì là ai?

Đào Ninh nhìn đến ngơ ra.

Lâu rồi không gặp, Mặc Sĩ Nghi đã cao hơn cậu rất nhiều, bờ vai rộng lớn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, từng hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí thế bễ nghễ thiên hạ của một đế vương.

Khí thế nạnh mẽ như vậy sẽ làm người ta bất giác xem nhẹ hoa văn trên mặt Mặc Sĩ Nghi, thậm chí còn cảm thấy nó đẹp một cách lạ thường.

Không đúng, hoa văn?

Chuyện gì vậy? Đào Ninh cảm thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng trong tiểu thuyết viết, sau khi trở lại Bắc Xuyên, Mặc Sĩ Nghi chuyển hoá tất cả long khí, hoa văn trên mặt hoàn toàn biến mất, trở thành mỹ nam tử vang danh thiên hạ.

Sao bây giờ nó vẫn còn? Chẳng lẽ những chuyện cậu làm đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của Mặc Sĩ Nghi và tàn hồn trong ngọc bội?

Tàn hồn và Mặc Sĩ Nghi không thân thiết như trong tiểu thuyết, đương nhiên hắn sẽ không dốc hết công pháp ra, vậy nên mới khiến Mặc Sĩ Nghi không thể chuyển hoá tất cả long khí.

Làm sao bây giờ, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Trong khi Đào Ninh lo lắng sốt ruột, Mặc Sĩ Nghi đã đi đến trước mặt cậu.

Mặc Sĩ Nghi rũ mắt nhìn cậu, nói: "Như thế nào, ra là công chúa Đông Trạch Quốc có lễ nghi như vậy à?"

"A."

Đào Ninh hoàn hồn, bối rối hành lễ, mắt vẫn không nhịn được cứ liếc nhìn Mặc Sĩ Nghi.

Mặc Sĩ Nghi khép hờ đôi mắt, nói: "Sao? Sợ gương mặt này?"

Tim Đào Ninh đập thình thịch, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Cậu biết hoa văn trên mặt là vảy ngược của Mặc Sĩ Nghi, tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.

Đào Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mặc Sĩ Nghi, quyết định đi thẳng vào vấn đề. Thay vì cứ ở chung rồi để Mặc Sĩ Nghi phát hiện ra vạch trần thân phận, không bằng nói thẳng với y.

"Mặc Sĩ ca ca, ta là Đào Ninh đây."

Quả nhiên, nghe xong câu đó, Mặc Sĩ Nghi thay đổi nét mặt, cảm giác lạnh lùng ngăn người khác cách xa vạn dặm biến mất: "Đào Ninh? Sao lại là ngươi?"

Đào Ninh biết chuyện này xem như qua, nói: "Chúng ta ngồi xuống nói."

Hai người vào trong ngồi, Đào Ninh dùng dăm ba câu nói ra ước định của cậu và Đào Cầm.

Cậu thở dài: "Nha đầu Đào Cầm ngang bướng không biết trời cao đất dày, ta lo nàng vào cung lại làm tổn thương huynh, cho nên đề nghị thay mặt nàng vào cung."

Nghe xong, Mặc Sĩ Nghi nhướng mày, nói: "Một nam nhân giả thành công chúa tiến cung, ngươi cảm thấy ta sẽ không làm khó ngươi?"

Đào Ninh thầm nghĩ đây chính là cơ hội để kéo gần khoảng cách rất tốt, vội vàng giải thích: "Tuy rằng bên ngoài đều nói huynh sáng nắng chiều mưa, nhưng ta biết huynh là người trọng tình nghĩa. Xét đến tình cảm thời niên thiếu của chúng ta, huynh sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không?"

Cậu tạm dừng một chút, lại nghĩ tới gì đó: "Huynh vẫn còn đeo ngọc bội ta tặng, chứng minh huynh vẫn nhớ tình bạn cũ. Huynh rất thích, cũng rất trân trọng khối ngọc bội này, đúng không?"

Mặc Sĩ Nghi không đáp lời, chỉ khẽ híp mắt, khóe miệng vẫn giữ một độ cong.

Trong ngọc bội đang xem phát sóng trực tiếp.

Ở trên bàn là dưa lưới Bạch Ngọc mà tiểu quốc Tây Vực đưa tới mấy ngày trước, không những mọng nước mà còn rất ngọt, vừa ăn vừa xem phim là hết ý.

Hắn gặm dưa, nói: "Hệ thống, Đào Ninh này cũng hài thật, không biết ảo tưởng cái gì mà không sợ Mặc Sĩ Nghi tí nào. Theo tôi biết, hiện tại thanh danh của Mặc Sĩ Nghi không tốt lắm, là một bạo quân một lời không hợp lập tức chém cả nhà."

Hệ thống: "Chắc là xuất phát từ tâm lý ngạo mạn khi biết trước mọi chuyện? Cậu ta cảm thấy mình chiếm tiên cơ là có thể, ừm, tùy ý thao túng Mặc Sĩ Nghi?"

"Được nha, cậu cũng biết phân tích kịch bản nè." Trình Mộc Quân mỉm cười, cảm thấy hệ thống tiến bộ không ít.

"Tại cậu cứ nói kịch bản của chúng tôi có vấn đề về logic nên tôi đã đi bổ sung rất nhiều, sau đó mới phát hiện chỗ sai."

Trình Mộc Quân đang định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Mặc Sĩ Nghi.

"Tiền bối, ngài cảm thấy Đào Ninh thế nào?"

Hắn ngồi ngay ngắn lại, buông miếng dưa trong tay xuống, vào thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đào Ninh không biết, nhưng Trình Mộc Quân vô cùng hiểu rõ cái híp mắt vừa rồi của Mặc Sĩ Nghi có ý nghĩa gì, đây là hành động chỉ xuất huện khi tâm trạng y cực kỳ tồi tệ.

Hắn chưa kịp trả lời đã nghe Mặc Sĩ Nghi nói tiếp.

"Dối trá, ác độc, hành sự ngu xuẩn lại tự cho là đúng. Ta và cậu ta làm gì có tình nghĩa thời niên thiếu?"

Trình Mộc Quân nói: "Chắc là nói lúc cậu ta chăm sóc ngươi ở Đông Trạch?"

"A, ta không ngờ cậu ta có thể quên bốn năm đó nhẹ nhàng như vậy. Vì rơi xuống nước nên hỏng đầu? Có làm là có làm, tự tiện miêu tả thù hận giữa chúng ta thành hai đứa nhỏ vô tư, đúng là kinh tởm."

Giọng điệu của Mặc Sĩ Nghi vẫn rất bình thường, giống như chỉ đang kể một câu chuyện.

"Vừa rồi cậu ta còn nhắc tới ngọc bội, cuối cùng cậu ta đã biết những gì?"

Không ổn.

Trình Mộc Quân cảm nhận được sát ý nồng đậm, vội vàng nói: "Đào Ninh thế nào không liên quan tới ta, ta chỉ cần cậu ta sống là đủ rồi."

Hắn vốn tưởng rằng sau khi nghe xong lời này, sát tâm của Mặc Sĩ Nghi sẽ giảm bớt một chút.

Trình Mộc Quân hiểu rõ dục chiếm hữu của Mặc Sĩ Nghi.

Y không thích Trình Mộc Quân nhìn bất kỳ ai, cũng không thích Trình Mộc Quân chú ý ai quá nhiều.

Sau một lúc lâu, Mặc Sĩ Nghi lại hỏi: "Trong lòng ngài, chuyện quan trọng nhất là gì?"

Trình Mộc Quân vẫn trả lời như cũ: "Tất nhiên là quyền lực của ngươi và thân thể của ta."

Nói xong, hắn nghe thấy Mặc Sĩ Nghi bật cười: "Được, ta sẽ hoàn thành bất cứ điều gì ngài muốn."

***

Bên trong ngọc bội như vừa trải qua một giấc mộng ngàn năm.

Khi Trình Mộc Quân mở mắt ra chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc.

Cạnh giường có một người đang ngồi, cúi đầu nhìn xuống.

Y mặc bào phục đen với hoa văn vàng, tóc tóm gọn trong quan ngọc, bên dưới đôi mắt phượng hơi sẫm màu, khi nhìn xuống sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không thôi.

Là Mặc Sĩ Nghi.

Trình Mộc Quân nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp, sao khí chất của người này thay đổi nhiều như vậy?

Hiện tại Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn sở hữu khí chất của một đế vương tại vị đã lâu, những hành động non nớt thỉnh thoảng lộ ra trước mặt hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Chuyện này là thế nào?

"Sao vậy, không nhận ra ta?" Mặc Sĩ Nghi nhướng mày nở nụ cười, lại có vài phần dáng vẻ ngày xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play