Editor: Diệp Hạ
Chương 194: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (10)
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội cũng không kịp phản ứng.
Thế cục bên ngoài đã không thể cứu vãn, Mặc Sĩ Nghi bóp nát xương cổ Đào Ninh, ngay sau đó tiếp tục dùng sức vặn cổ cậu ta.
Đầu Đào Ninh gục xuống, bẻ cong một góc mà người sống không có khả năng làm được.
Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi vẫn tối tăm như màn đêm không trăng không sao, mặt không cảm xúc ném người xuống đất, giống như chỉ vừa bóp chết một con sâu nhỏ.
Hệ thống đơ ra: "Đây là, đây là làm sao vậy? Đào Ninh bỏ thuốc gì thế? Thuốc tạo ảo giác sao? Sao lại kích thích y thành như vậy."
Trình Mộc Quân: "Tôi đâu biết."
Hắn thật sự không biết Đào Ninh bỏ thuốc gì, nhưng theo logic mà đoán thì có vẻ là một thứ thuốc làm người ta không tỉnh táo.
Lần trước Trình Mộc Quân đến thế giới này, Mặc Sĩ Nghi trong bữa tiệc sinh nhật cũng say rượu, cũng bị Đào Ninh dụ dỗ, nhưng y đã làm như mình quá say rồi lăn ra ngủ.
Đêm đó trôi qua bình yên, không có gì xảy ra.
Dù sao Mặc Sĩ Nghi cũng muốn rời khỏi Đông Trạch Quốc, Đào Ninh vẫn còn tác dụng, vì thế y mới chịu đựng chán ghét mà giữ lại tính mạng Đào Ninh.
Sau khi Đông Trạch Vương thả Mặc Sĩ Nghi đi, không tới mấy ngày sau hắn vô tình phát hiện ngọc bội trong tư khố biến mất.
Sở dĩ khối ngọc bội đó bị Đông Trạch Vương để trong tư khố, là bởi vì nó không phải vật phàm. Chỉ là Đông Trạch Vương vẫn luôn không tìm ra huyền bí bên trong ngọc bội, thế nên mới đặt ở trong đó.
Tình cờ sau khi Mặc Sĩ Nghi rời đi không lâu, Đông Trạch Vương nhìn thấy lai lịch của ngọc bội trong sách cổ mới biết nó là vật của thượng giới, chính là không gian giới tử bị hỏng.
Trên đại lục, đồ vật của thượng giới vô cùng trân quý, thứ nào cũng là cơ duyên phi thăng.
Đông Trạch Vương điều tra, biết ngọc bội bị Đào Ninh đưa cho Mặc Sĩ Nghi, tất nhiên là phái tử sĩ đuổi theo giết.
Đào Ninh biết được tin này cũng lén ra ngoài, tìm thấy Mặc Sĩ Nghi, kéo đối phương trốn chạy khỏi sự săn lùng của tử sĩ. Tóm lại là một đứa con ngoan phản bội cha mình vì tình yêu.
Vừa rồi Trình Mộc Quân nhìn thấy cảnh như vậy nhưng không có ý định ra tay ngăn cản, bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi như lần trước.
Dù sao trong mấy năm qua, trừ lần rơi xuống vách đá có xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, thì tất cả đều phát triển theo quỹ đạo.
Nhưng hiện tại, người bên ngoài đã chết, mọi chuyện đã có kết cục, không thể quay đầu.
Hệ thống có nói, trong thế giới độ kiếp, hai nhân vật chính là trụ cột, tuyệt đối không thể chết, nếu chết, thế giới sẽ sụp đổ.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "A? Kỳ lạ, Đào Ninh cũng chết rồi mà sao thế giới này vẫn vận hành ổn định vậy?"
"Chẳng lẽ..." Trình Mộc Quân nghĩ, chẳng lẽ tiểu thế giới này đã trở thành thế giới chân...
Nhưng, ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt.
Núi sụp, đất nứt, thiên địa sắp bị hủy diệt, dù là trong hay ngoài ngọc bội, tất cả đều nứt ra, một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn bị ném vào đống rác số liệu.
Không được!
Tuyệt đối không thể để thế giới này sụp đổ.
Trình Mộc Quân cắn răng, khi hắn đang định cưỡng chế rời khỏi, vận dụng thần lực ép thế giới vào Không Gian Sao Trời, một cục bột trắng bỗng chui ra từ trên đầu hắn.
Cục bột vừa xuất hiện, cơ thể nó nhanh chóng lớn lên, chiếm lấy không gian trước mặt Trình Mộc Quân.
"Tiểu Trúc Tử, đừng gấp! Xem công năng mới của tôi đây!"
Cục bột trắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng bao bọc toàn bộ thế giới ở bên trong.
Trình Mộc Quân cũng chìm trong sương mù trắng xoá, khi sương mù tan đi, tất cả khôi phục bình thường.
Hắn vẫn ở trong không gian ngọc bội, tay còn cầm một chén trà.
Trên bàn đá, một ngọn lửa nhỏ bập bùng trong lò đất, bên trên là nồi gốm chứa nước sôi ùng ục.
Đây là...?
Trình Mộc Quân quýnh lên: "Hệ thống, hệ thống, cậu thế nào?"
Không ai đáp lại.
"Quy Nhất!"
Tiếng nói yếu ớt vang lên: "Tôi, tôi ở đây. Quy Nhất là ai?"
Trình Mộc Quân thở phào, bình tĩnh dời đề tài: "Vừa rồi là chuyện gì?"
Hệ thống không phát hiện, trả lời Trình Mộc Quân: "Tôi cũng không biết nữa, không phải lúc trước cậu cho tôi nuốt một con trùng đen sao, nó cũng từng là hệ thống, bên trong có thuật quay ngược thời gian gì đó. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, tôi đột nhiên biết được cách đảo ngược số liệu."
Trình Mộc Quân rất bất ngờ, cuối cùng hệ thống vô dụng này cũng ra dáng hệ thống: "Nói như vậy, nếu sau này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì..."
"Hết rồi."
"Cái gì hết rồi?"
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Hình như năng lượng hết rồi, chỉ có thể dùng lần này thôi. Nếu không tôi tích góp năng lượng, để xem thế giới tiếp theo còn dùng được hay không nhé?"
Trình Mộc Quân: "Đây là thế giới bị hỏng cuối cùng."
Hệ thống: "Biết đâu được."
Trình Mộc Quân: "... Cậu câm miệng."
Xác nhận hệ thống không có vấn đề, Trình Mộc Quân vung tay áo, nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Hiện tại đã quay về lúc Đào Ninh ngồi ở mép giường, Mặc Sĩ Nghi mở mắt ra. Tuy thuốc đã ngấm, nhưng ít nhất là mọi chuyện vẫn chưa đến nông nỗi nào.
Thời gian bị đóng băng, tất cả vẫn chưa bắt đầu.
Hệ thống hỏi: "Tôi sắp mở dòng chảy thời gian ra đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng kéo Mặc Sĩ Nghi vào đi."
Trình Mộc Quân lại nhíu mày, nói: "Từ từ, tôi không thể kéo y vào được."
"Sao vậy?"
"Kéo vào chỉ là thần hồn, nếu không giải trừ tác dụng của thuốc trên cơ thể, lỡ lát nữa thả y ra, y lại đi giết người thì phải làm sao?"
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân đứng dậy: "Cho nên cậu giữ thêm một lát đi."
"Hức, được, cậu nhanh lên."
Lúc này, không gian trong ngọc bội đã trải qua mấy năm hấp thu long khí, cơ bản khôi phục thành dáng vẻ lúc ban đầu.
Phía sau Trình Mộc Quân là một toà nhà bằng ngọc tinh xảo, nhìn ở ngoài có vẻ khá nhỏ, thực tế bên trong cực kỳ rộng lớn. Hắn đẩy cửa vào, đi thẳng đến tư khố.
Thân phận của Trình Mộc Quân là người đã từng ở thượng giới, bên trong tư khố bên chất đầy thiên tài địa bảo khó gặp. Những thứ này đều là bàn tay vàng mà tiểu thuyết cho Mặc Sĩ Nghi.
Đợi sau khi y chuyển hoá toàn bộ long khí, khống chế ngọc bội, sẽ có thể lấy ra dùng.
Chỉ là lúc này, Trình Mộc Quân muốn tìm một thứ trước.
Không lâu sau, hắn lấy một cái hộp màu đen từ trên kệ xuống, mở ra, bên trong là một con rối bằng ngọc.
Hệ thống hỏi: "Đây là cái gì?"
Trình Mộc Quân nói: "Rối ngọc, thần hồn bám vào đây sẽ có thể xuất hiện ở bên ngoài dưới dạng thực thể."
"Vậy cậu dùng cái này là được rồi, sao còn muốn Mặc Sĩ Nghi tìm thân thể nữa?"
"Thứ này chỉ dùng một lần, dùng xong là hư." Trình Mộc Quân giải thích: "Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có thể cho thời gian trôi."
Bên ngoài ngọc bội.
Mặc Sĩ Nghi mở mắt, nâng tay nắm cổ Đào Ninh, ngay khi y muốn dùng sức, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!"
Thanh âm quen thuộc, Mặc Sĩ Nghi theo bản năng dừng lại, sau đó nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện bên cạnh giường.
Người này vô cùng quen thuộc, thậm chí làm Mặc Sĩ Nghi tưởng rằng mình ảo giác. Y chớp mắt, nghiêng đầu, giống như dã thú đang đi săn đột nhiên bị gián đoạn.
Trình Mộc Quân giơ tay, dứt khoát thi thuật làm Đào Ninh hôn mê, đẩy cậu ta sang một bên, sau đó hỏi: "Mặc Sĩ Nghi, ngươi đang làm gì?"
Lúc này Mặc Sĩ Nghi đang chịu ảnh hưởng của thuốc, mọi hành động dều dựa vào bản năng. Tất cả dục vọng của y đều bị phóng đại vô hạn.
Khi nhìn thấy Đào Ninh, sát ý trong lòng hoàn toàn che lấp lý trí; mà khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, thứ hiện lên trong lòng lại là...
"Ngươi?"
Người trên giường bất ngờ nhào tới, lực đẩy lớn làm Trình Mộc Quân lui hai bước cũng không thể ngừng lại, cuối cùng ngã xuống đất.
Mặc dù đây chỉ là cơ thể con rối, nhưng Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy đau choáng váng, mà người đang đè bên trên lại còn hồn nhiên dụi mặt vào cổ hắn.
Gân trán Trình Mộc Quân giật giật, hắn chống khuỷu tay phải xuống đất, tay trái xách cổ áo Mặc Sĩ Nghi kéo ra phía sau một đoạn, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó Mặc Sĩ Nghi lại sấn tới, ôm eo Trình Mộc Quân, ngẩng đầu hô: "Phụ thân."
Trình Mộc Quân: "..." Ngươi có bệnh à?
Có lẽ là mặt hắn quá lạnh lùng, Mặc Sĩ Nghi bị tổn thương, tủi thân lải nhải: "Tiền bối, phụ thân... sư phụ, ta khó chịu quá."
"..."
"Có phải ta sắp chết không?"
Mặc Sĩ Nghi giống như không có xương, cả cơ thể đều quấn chặt lấy Trình Mộc Quân.
Lúc này y chỉ mới 16 tuổi, không cao hơn Trình Mộc Quân nhưng cũng đã đứng đến trán hắn.
Vóc người thiếu niên khá gầy gò, không cường tráng như người trưởng thành.
Nhưng sức lực của Mặc Sĩ Nghi lại cực kỳ lớn , Trình Mộc Quân tiếp tục giãy giụa nhưng vẫn không thể kéo người ra, ngược lại còn tự làm quần áo mình xộc xệch.
Hắn nhíu mày, đang định nói chuyện thì cổ tay bị kéo xuống.
Một thứ gì đó sức sống bừng bừng, thỉnh thoảng còn giật giật thể hiện sự tồn tại.
Trình Mộc Quân: "..."
Hắn cúi đầu, chạm phải ánh mắt vô tội của Mặc Sĩ Nghi.
Người khởi xướng còn nói: "Phụ thân, sư phụ, ta khó chịu quá, có bị nổ không vậy?"
Cái gì nữa vậy!!?
Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, nâng một chân đá văng người đi, sau đó vung tay áo lên.
Lát sau, hai người xuất hiện trong khu rừng ngoài thành.
Nơi này phong cảnh không tồi, còn có một cái thác nước dài và hẹp, dưới thác nước là một hồ nước nhỏ.
Trình Mộc Quân trực tiếp ném Mặc Sĩ Nghi vào hồ nước.
Hệ thống ngơ ngác; "Tiểu Trúc Tử, sao cậu nhẫn tâm vậy..."
Trình Mộc Quân cười lạnh: ""Không phải y kêu ta là cha à? Một người cha, thấy con trai mình trúng thuốc tất nhiên là muốn nó bình tĩnh lại."
Nước ở đây là nước suối chảy ra từ khe đá, lạnh đến thấu xương.
Mặc Sĩ Nghi bị ném vào, dòng nước làm y bình tĩnh lại một chút. Y tỉnh tại từ cơn mơ màng, xúc động cơ thể bị áp xuống.
"Chuyện gì..."
Y ngó nghiêng nhìn xung quanh, sau đó thấy tà áo xanh đứng trên bờ hồ.
Sao lại thế này? Sao Trình tiền bối lại xuất hiện? Chẳng lẽ y đã vô thức tiến vào ngọc bội?
Gần đây, mối liên kết giữa Mặc Sĩ Nghi và ngọc bội càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí nếu muốn, y có thể tự do tiến vào ngọc bội.
Nhưng y sợ Trình Mộc Quân tức giận, thế nên chưa từng dám thử. Thậm chí Mặc Sĩ Nghi còn biết trên ngọc bội không hề có máu của Đào Ninh.
Y không biết tại sao Trình Mộc Quân phải lừa mình, nhưng đối phương không nói, y sẽ không hỏi. Dù sao y cũng có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn.
"Đây là bên trong ngọc bội sao?"
Trình Mộc Quân nhìn y chằm chằm: "Ngươi đoán xem?"
Sau mấy chữ ngắn ngủi, ký ức như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu óc trống rỗng của Mặc Sĩ Nghi.
Y, y đã làm cái gì vậy?
Thế mà, thế mà lại khinh nhờn Trình tiền bối!
_____
Chương 195: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (11)
Đêm đến, trăng sáng sao thưa.
Thác nước đổ thẳng xuống hòn đá mọc đầy rêu xanh, những hạt nước li ti văng tung toé.
Người đứng bên bờ hồ nhìn như bị bao phủ bởi một tầng mây mù, mông lung như tiên nhân.
Mặc Sĩ Nghi ngước mắt nhìn lên, càng muốn dìm chết mình trong hồ nước này.
Vừa rồi y đã làm gì? Sao, sao có thể làm như vậy với Trình tiền bối?
Càng nhớ lại, Mặc Sĩ Nghi càng cảm thấy như trời sụp đất nứt. Y, y đã quấn lấy Trình tiền bối, nói hết tất cả những xưng hô mình từng nghĩ trong lòng.
Hơn nữa, y còn kéo tay Trình tiền bối sờ, sờ...
Mặc Sĩ Nghi hỗn loạn vô cùng, lại cảm thấy cơ thể nóng bừng, cảm giác này lan tràn từ gương mặt ra đến toàn thân, đặc biệt là những nơi bị hoa văn màu đen bao phủ, giống như bị một ngọn lửa đốt cháy.
Đau.
Và nóng rát đến nỗi đầu óc mơ màng.
Trình Mộc Quân đứng trên bờ nhận ra không ổn. Hắn thấy da Mặc Sĩ Nghi đỏ bừng, mà hoa văn đen trên má trái nhìn giống như sống lại.
Đây là... dưới cảm xúc kích động hoàn toàn kích hoạt long khí?
Hắn không rảnh lo quá nhiều, vội vàng nhảy xuống hồ.
Kéo Mặc Sĩ Nghi qua, thăm dò đan điền đối phương, quả nhiên, kinh mạch toàn thân đang sôi trào, tất cả long khí được giải trừ phong ấn đang va chạm khắp nơi.
Hắn thấp giọng nói: "Nín thở ngưng thần, dồn khí đan điền, vận chuyển tâm pháp."
Mặc Sĩ Nghi vô thức làm theo.
Hồ nước này không sâu, ngồi xuống cũng chỉ đến ngực y.
Vừa vặn là nơi thích hợp để chuyển hoá long khí, thời cơ chín muồi, thay vì áp chế, không bằng thuần phục. Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân cũng ngồi xếp bằng, tay đặt ở giữa lưng Mặc Sĩ Nghi, dẫn đường cho y vận chuyển tâm pháp.
Thời gian chỉ sớm hơn một chút thôi, không sao.
Hết thảy thuận lợi, hai canh giờ trôi qua, Mặc Sĩ Nghi mở mắt.
Vạn vật trong mắt y trở nên vô cùng rõ ràng, dường như thần hồn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của tất cả sinh vật xung quanh
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Mặc Sĩ Nghi, những chuyện đó không quan trọng.
Sau khi thần trí hoàn toàn tỉnh táo, y chỉ nghĩ một chuyện.
Mặc Sĩ Nghi đột nhiên xoay lại, đối mắt với người phía sau, vội vàng giải thích: "Trình tiền bối, chuyện lúc nãy xin ngài đừng đặt trong lòng, là do ta hồ đồ, ngài là người ta kính trọng nhất, ngài như phụ thân ta vậy."
Trình Mộc Quân vốn còn muốn hỏi cảm nhận của đối phương sau khi hoàn toàn chuyển hóa long khí, không nghĩ tới chưa kịp mở miệng đã nghe câu này.
Hắn giận đến mức suýt bật cười, không ngờ suy nghĩ của Mặc Sĩ Nghi vẫn không thay đổi, một lòng chỉ muốn nhận mình là cha.
Thích thì chiều, sau này đừng hối hận là được.
Trình Mộc Quân dịu dàng nở nụ cười, nói: "Không sao, long khí bản tính dâm, ngươi bị ảnh hưởng của cả long khí và thuốc nên mới làm ra chuyện không lý trí đó, ta sẽ không so đo."
Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, đối mắt với Trình Mộc Quân, tất cả suy nghĩ hỗn độn trong lòng tức khắc biến mất tăm. Trình tiền bối không so đo, thật sự là quá tốt.
Có lẽ là vì thuốc vẫn chưa hết, xúc động trong lòng Mặc Sĩ Nghi hóa thành một mớ cảm xúc rối bời không thể giải quyết được.
Dưới vô số cảm xúc, y lại hỏi câu hỏi đó: "Trình tiền bối, ta, ta có thể gọi ngài một tiếng phụ thân không?"
Không ngờ lúc này Trình Mộc Quân lại gật đầu nói: "Được."
Mặc Sĩ Nghi vui vẻ: "Phụ..." Cũng không biết vì sao mà xưng hô này cứ lăn qua lăn lại ở cổ họng, rồi cuối cùng lại nuốt vào trong bụng.
Trình Mộc Quân thêm dầu vào lửa, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Mặc Sĩ Nghi cúi đầu nhìn mặt nước, dưới ánh trăng sáng ngời, y nhìn thấy ảnh ngược của mình bên trên, trắng trẻo không tỳ vết, làm y cảm thấy có vài phần xa lạ.
Y ngơ ngác nhìn một lát, rồi ngẩng đầu đối mắt với Trình Mộc Quân: "Trình tiền bối, hoa, hoa văn trên mặt ta đâu rồi?"
"Long khí đã được chuyển hóa hết, không chỉ có trên mặt, hoa văn trên người ngươi cũng không còn."
Trình Mộc Quân biết vì nó mà Mặc Sĩ Nghi gặp rất nhiều khổ sở, tuy bên ngoài không thèm để ý, trên thực tế y vẫn chịu ảnh hưởng rất nặng.
Hiện giờ hoa văn đã biến mất, chắc là y sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng, nhưng trước khi rời khỏi Đông Trạch Quốc vẫn phải nghĩ cách che giấu, tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trình Mộc Quân vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện này với Mặc Sĩ Nghi thế nào, lại nghe thiếu niên đối diện nhẹ giọng hỏi: "Ngài cảm thấy đẹp không?"
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, chạm mắt với Mặc Sĩ Nghi mới phản ứng lại, y đang tìm câu khẳng định? Hắn thản nhiên gật đầu: "Đẹp."
Thật sự không phải lời nói trấn an, Mặc Sĩ Nghi vốn đã đẹp, lúc mặt có hoa văn nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là đáng sợ.
Trước kia không tính là xấu xí, hiện giờ lại càng sáng như trăng, tuấn mỹ lạnh lùng khiến người ta mê muội.
"Đẹp, đẹp hơn Đào Ninh sao?"
"?" Trình Mộc Quân nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đã nuôi con không đúng cách hay không. Mặc Sĩ Nghi chính là người đạp vạn cốt bước lên đỉnh đại lục, sao giờ lại cạnh tranh với Đào Ninh?
"Tất nhiên là đẹp hơn cậu ta."
Mặc Sĩ Nghi: "Vậy... sau này chỉ để ngài nhìn ta thôi được không? Ta, ta không muốn bị những người khác nhìn thấy."
Yêu cầu kỳ quái, lại vừa hay phù hợp với ý muốn của Trình Mộc Quân lúc này, hắn thuận nước đẩy thuyền: "Được, lúc này ở Đông Trạch Quốc chúng ta thật sự không thể quá phô trương, để ta lấy nước thuốc đặc biệt vẽ hoa văn trên mặt ngươi."
"Được." Mặc Sĩ Nghi không nói hai lời, đứng dậy đi lên bờ, cởi áo ngoài ướt dầm dề ra.
Trình Mộc Quân lật bàn tay, lấy ra một cây bút lông tinh tế và nước thuốc đặc biệt.
Hắn đặt bút, đang định vẽ thì nghe Mặc Sĩ Nghi hỏi: "Tiền bối, ngài... nhớ những hoa văn đó sao?"
Trình Mộc Quân vững vàng hạ tay, không có nửa phần do dự: "Mấy năm nay ngày nào cũng nhìn, sao mà không nhớ được, ngươi cũng coi thường ta quá rồi."
Mặc Sĩ Nghi âm thầm vui sướng, quả nhiên Trình Mộc Quân hoàn toàn không ngại những hoa văn vô cùng xấu xí đó, nếu như hắn để ý thì sao có thể nhớ rõ ràng như thế.
Trình tiền bối, Trình Mộc Quân là người duy nhất thực sự nhìn y.
Một nén nhang trôi qua, tất cả hoa văn đã vẽ xong, giống trước đây y như đúc.
Mặc Sĩ Nghi mở mắt, hành động đầu tiên không phải nhìn hoa văn trên mặt, mà là mở miệng nói: "Tiền bối, nếu ta đẹp lên rồi, vậy ngài có thể đừng nhìn Đào Ninh nữa được không? Cậu ta luôn thích dùng gương mặt đó để ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày nào cũng vậy, không an phận."
Trình Mộc Quân không hiểu nổi, hắn nhíu mày nói: "Tại sao ngươi để ý vẻ bề ngoài như vậy? Đào Ninh có đẹp hay không liên quan gì đến ta?"
Mặc Sĩ Nghi: "Nếu Trình tiền bối không thích mặt của Đào Ninh thì tại sao lại bảo vệ cậu ta như vậy, thậm chí gạt ta nói trên ngọc bội có máu của cậu ta?"
À, ừm. Đứa nhỏ này có biết cái gì gọi là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra không?
Thẳng thắn vạch trần thế này làm cho Trình Mộc Quân thấy xấu hổ ghê gớm. Vốn dĩ hắn còn định tối nay lừa gạt chuyện này cho qua, lại không ngờ Mặc Sĩ Nghi chỉ mới chuyển hoá toàn bộ long khí mà đã phát hiện bí mật của ngọc bội, thậm chí còn hỏi thẳng.
Trình Mộc Quân đang rối rít suy nghĩ, lại nghe Mặc Sĩ Nghi nói tiếp:
"Hay là, là bởi vì thích người có tính tình như cậu ta?"
Căm ghét bên trong lời nói gần như muốn tràn ra ngoài, Trình Mộc Quân vô thức lắc đầu: "Không phải vậy."
Mặc Sĩ Nghi vốn có tính đa nghi, chuyện đã tới nước này, thay vì giấu giếm không bằng thẳng thắn tất cả.
Trình Mộc Quân nói thẳng: "Ta đã tính một quẻ, ngươi có tìm được thân thể thích hợp hay không, Đào Ninh này rất quan trọng, cậu ta không thể chết được."
Cũng không phải lừa gạt, theo kịch bản gốc thì đúng thật là như thế.
Dù sao hiện giờ thân phận của hắn là tàn hồn thượng giới, biết được chút chuyện huyền diệu và tiền căn hậu quả gì đó cũng là bình thường.
Trình Mộc Quân không hề có một chút gánh nặng tâm lý khi lừa dối trẻ con.
Mặc Sĩ Nghi nghe xong, nhíu mày nói: "Nếu nói vậy, hôm nay ta xem như trong cái rủi có cái may, chỉ cần sau này cậu ta không dây dưa, ta sẽ không động thủ."
Y thực sự không rõ, tại sao Đào Ninh lại bỏ thuốc mình.
Nếu nói Đào Ninh có ý với mình, Mặc Sĩ Nghi không tin. Y chỉ có thể nhìn thấy vô số âm mưu trong mắt Đào Ninh.
Cùng với những tổn thương và ngược đãi mà y phải chịu đựng trong 4 năm qua, Mặc Sĩ Nghi không tin một người bản tính ác độc như vậy lại đột nhiên biến thành người lương thiện chỉ vì bị đập đầu.
Nhất định là cậu ta có ý đồ, hơn nữa là ý đồ mà chỉ có thể đạt được nhờ y.
Mặc Sĩ Nghi đặt tầm mắt lên người Trình Mộc Quân. Thân y không một vật dư thừa, trân quý nhất chỉ có người trước mặt.
Chẳng lẽ, Đào Ninh không thể nhận chủ mở ngọc bội ra nên mới để mắt tới y?
"Được rồi, cần phải trở về."
Mặc Sĩ Nghi đang trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay vòng qua eo mình, sau đó là cơ thể nhẹ đi.
Tức khắc, hai người xuất hiện ở nơi cũ, Đào Ninh vẫn đang ngất trên giường.
Trình Mộc Quân đi qua, đặt tay lên trán Đào Ninh: "Ta thi thuật, cậu ta sẽ chỉ biết mình ngủ do say rượu, ngày mai ngươi đừng để lộ chân tướng."
"Được."
"Còn nữa..." Trình Mộc Quân còn chưa hết câu đã đột nhiên biến mất, chỉ để lại một bức tượng nhỏ bằng ngọc nằm trên mặt đất.
Đầu óc Mặc Sĩ Nghi trống rỗng, cầm ngọc bội hỏi: "Tiền bối! Tiền bối, ngài có sao không?"
Sau một lúc, bên trong ngọc bội có tiếng nói truyền ra: "Được rồi, đừng hô, con rối chịu không nổi nữa mà thôi, tự ngươi giải quyết hậu quả đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi."
Lúc này Mặc Sĩ Nghi mới yên tâm, đi qua khom lưng nhặt tượng ngọc nho nhỏ lên, cẩn thận cất vào trong vạt áo. Sau đó, y xoay người rời khỏi tẩm điện của Đào Ninh, không nhìn người phía sau thêm một lần.
***
Ba ngày sau sinh nhật của Mặc Sĩ Nghi, tin tức từ Bắc Xuyên Quốc truyền đến.
Bắc Xuyên Vương băng hà.
Sau khi nghe tin, Mặc Sĩ Nghi ngồi ngoài sân nhỏ mấy canh giờ.
Y nắm ngọc bội, rũ mắt, biểu cảm rất phức tạp.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Đào Ninh đi đến.
Mặc Sĩ Nghi khẽ động ngón tay, ngẩng đầu nói: "Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Giờ đã khuya, không phải thời gian thăm bạn thích hợp.
Đào Ninh lại nghĩ khác.
Cậu nhớ trong nguyên tác, Mặc Sĩ Nghi vẫn rất ngưỡng mộ nhân vật phụ thân này. Ngày nghe tin Bắc Xuyên Vương băng hà, Mặc Sĩ Nghi ngồi ngoài sân suốt một đêm.
Lần trước, bí dược nhị ca đưa cậu không có tác dụng gì, chỉ làm hai người say mèm lăn ra ngủ.
Ngày Mặc Sĩ Nghi rời đi càng đến gần, Đào Ninh gặp ác mộng hằng đêm, trong mộng là đủ các kiểu chết thảm.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Dù thế nào đi nữa cậu cũng phải đi theo Mặc Sĩ Nghi rời khỏi Đông Trạch Quốc.
Mà đêm nay chính là cơ hội kéo gần khoảng cách.
Đào Ninh nghĩ, ở thời điểm yếu ớt nhất mà có người bạn duy nhất kề bên, đây chắc chắn sẽ là ký ức không thể nào quên.
Cậu mỉm cười, đi qua ngồi xuống: "Ta ở đây với huynh một lát." Sau đó an tĩnh ngồi cạnh Mặc Sĩ Nghi, chuẩn bị sắm vai người lắng nghe.
Không ngờ, mãi mà Mặc Sĩ Nghi vẫn không mở miệng.
Ghế quá cứng, gió trong viện hơi lạnh.
Đào Ninh cảm thấy như đang bị tra tấn.
"Tiểu điện hạ." Cuối cùng Mặc Sĩ Nghi cũng nói chuyện, giọng khàn khàn.
Đào Ninh chờ mong ngẩng đầu nhìn qua.
"Đêm đã khuya rồi, ngươi không nghỉ ngơi sao?"
Đào Ninh lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: "Ta không mệt, ta ở cạnh huynh."
Không ngờ Mặc Sĩ Nghi lại đứng dậy, nói: "Xin lỗi, ngày mai nhiều việc, ta đi ngủ trước."
Nói xong, y xoay người vào phòng.
Đào Ninh nghe thấy tiếng chốt cửa, tức khắc trở nên mờ mịt. Tâm trạng phức tạp đâu rồi? Không phải vẫn có cảm giác ngưỡng mộ với phụ thân sao?
Ê, cha ngươi mất rồi đó, ngươi cứ về ngủ như vậy à?
Sao bảo ngồi ngoài sân cả một đêm?