Editor: Diệp Hạ
Văn phòng cách âm rất tốt, rất an tĩnh, lúc này lại càng tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Trình Mộc Quân khiếp sợ vô cùng, trên mặt vẫn giữ biểu cảm nghi hoặc: "Thế thân? Có ý gì?"
Tiêu Ngật Xuyên rũ mắt, dùng dăm ba câu nói ra chuyện của Tần Lý ở thế giới thứ nhất.
Y nói hoàn toàn dựa theo góc độ của Tần Lý, nghe có vẻ hơi khác so với trí nhớ của Trình Mộc Quân.
Đại khái là một tên ngu ngốc EQ rất thấp, cảm thấy mình vẫn có thể làm bạn với người mình từng thích, kết quả bị một người bạn khác đào góc tường, còn chọc giận người mình đang qua lại chạy mất.
Khi y cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu, lại phát hiện thì ra người mình đang qua lại chỉ xem mình là thế thân.
Tiêu Ngật Xuyên nói tới đây, nhíu mày: "Giấc mơ này vừa chân thật lại vừa vớ vẩn, tôi ở trong mơ là một thế thân, mà người đó lại còn không phải người ở thế giới đó."
Trình Mộc Quân hỏi: "Là sao?"
Thật ra lúc trước Trình Mộc Quân cũng không biết mình đã thông qua thế giới của Tần Lý như thế nào, hắn nói với Tần Lý chuyện ảnh chụp thế thân hoàn toàn là xuất phát từ tâm lý tự hủy.
Lúc ấy Trình Mộc Quân chỉ nghĩ, dù sao thanh tiến độ cũng đã thành ra vậy rồi, dứt khoát đâm thủng giả thiết, làm thế giới sụp đổ hoàn toàn luôn đi. Suy cho cùng, đã không sửa được thì phá hỏng nó rồi làm lại cái mới mới là cách nhanh gọn nhất.
Không nghĩ tới, cũng không biết ngày đó Tần Lý đứng trên ban công suy nghĩ cái gì, vậy mà lại tiếp nhận chuyện thế giới là một quyển sách, y thì trở thành thế thân cho một người không tồn tại trên thế giới này.
Thực sự làm Trình Mộc Quân không nghĩ ra.
Nhưng hiện tại đã có thể tìm được lời giải thích trên người Tiêu Ngật Xuyên.
Tiêu Ngật Xuyên: "Em, phải nói là em trong mơ nói với tôi rằng thế giới đó là một quyển sách, em là người bên ngoài, kể cả bạn trai cũ của em cũng là người bên ngoài."
"Sau đó thì sao? Anh giết chết tôi?"
Tiêu Ngật Xuyên lắc đầu, "Không có, tôi chấp nhận, hơn nữa cảm thấy chỉ cần em đồng ý ở lại là được."
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Tôi không nhìn ra anh là người khoan hồng độ lượng vậy đó?"
Tiêu Ngật Xuyên gật đầu: "Ừm, em đã chọn thẳng thắn, vậy là đủ rồi. Anh ta cùng lắm cũng chỉ là người ngoài sách, sẽ không xuất hiện ở đây, tôi có thời gian làm em quên đi anh ta."
Bảo sao sau khi thẳng thắn chuyện xuyên sách, Tần Lý lại không có phản ứng gì đặc biệt, mà quay trở lại sinh hoạt bình thường.
Thì ra trong lòng y đã tính toán, để thời gian từ từ xoá nhòa tất cả.
"Sau đó thì sao?"
Tiêu Ngật Xuyên: "Sau đó, tôi tỉnh lại."
***
Mang theo khiếp sợ rời khỏi công ty Tiêu Ngật Xuyên, Trình Mộc Quân thậm chí không rảnh quan tâm lần chia tay có này tính là thành hay không nữa.
Hắn đứng trên đường cái nhìn những chiếc xe lui tới, bỗng nhiên nói trong đầu: "Hệ thống, tôi muốn đi một nơi."
"Hả? Cái gì?"
"Tạm thời rời khỏi thế giới trừng phạt một lúc."
Hệ thống kinh ngạc: "Cái, cái gì! Đừng có xúc động như vậy mà! Thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, cậu nhịn một chút?"
Trình Mộc Quân bình tĩnh tuôn ra một bí mật: "Thật ra trước kia tôi đã rời khỏi một lần, cậu không biết mà thôi."
Hệ thống: "Sao có thể! Sao tôi lại không biết được?"
"Bởi vì cậu ngốc đó."
"Hức..."
Trình Mộc Quân trấn an: "Được rồi, lần này tôi mang cậu theo, chịu không?"
"Vậy thì được." Hệ thống rất dễ dỗ, với lại nó có logic của nó. Dù sao Trình Mộc Quân cũng đã lén chạy ra một lần mà không bị ai phát hiện rồi, không sao cả.
Hơn nữa hệ thống cũng rất muốn nhìn thấy Thần giới bên ngoài thế giới độ kiếp, sau này nó sẽ là thần miệng quạ đen mà, đi làm quen môi trường làm việc trước cũng khá tốt.
Trình Mộc Quân và hệ thống nhất trí, hắn búng tay một cái, toàn bộ thế giới trừng phạt ngừng lại.
Sau đó, một cánh cửa xuất hiện trước mặt hắn.
Trình Mộc Quân đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt là một căn nhà bằng trúc.
Hệ thống ngây người: "Đây là chỗ vậy?"
Trình Mộc Quân nói: "Nơi tôi bế quan."
Nhà trúc không lớn, đồ đạc bên trong cũng đơn giản, một giường một bàn một ghế, một cái liếc mắt là có thể bao quát tất cả.
Hệ thống: "... Tôi tưởng thần tiên đều ở trong cung điện xa hoa chứ, nhà trúc đơn sơ của cậu là sao?"
Trình Mộc Quân không hiểu nổi: "Không phải mấy này đều dựa vào sở thích cá nhân à? Đã là thần, ai còn đi để ý việc ngoài thân?"
Hắn đẩy cửa ra, trước mắt đều là rừng trúc trải dài bất tận.
Bước một bước, lại đến không gian sao trời.
Hệ thống an tĩnh lại, nhìn chằm chằm cầu thang màu trắng kéo dài từ dưới chân lên đám mây trước mặt, cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc này Trình Mộc Quân không trực tiếp đi vào không gian sao trời, mà là bước lên cầu thang từng bước một.
Càng lên cao, cảnh sắc xung quanh càng trở nên khác lạ, những ngôi sao trên bầu trời dường như nằm trong tầm với.
Hệ thống lẩm bẩm: "Sao tôi cứ cảm thấy... mình đã từng tới nơi này."
Trình Mộc Quân không trả lời nó, mà nâng tay đẩy cánh cửa ở cuối cầu thang ra.
Dưới mái vòm khổng lồ vẫn là vô số cụm sao lấp lánh.
Trình Mộc Quân bước chậm đến, đầu tiên là dừng lại ở một chỗ trong chốc lát.
Hắn đưa đầu ngón tay vào, nhắm mắt cảm nhận trạng thái vận chuyển. Không biết trong tiểu thế giới mới đã bao nhiêu năm qua đi, vận chuyển có ổn định hay không.
"Cậu biết đây là gì không?"
Hệ thống: "Không biết."
"Tất cả đều là những tiểu thế giới chân chính, còn thứ ở trong tay tôi, là thế giới của Lâm Viễn Ngạn."
"Lâm Viễn Ngạn? Là thế giới có bug người trùng sinh á hả? Bảo sao sau khi tôi báo bug, tổ kế hoạch lại trả lời là không phát hiện thế giới tương ứng."
Trình Mộc Quân: "Ừm, bởi vì nó không phải là thế giới trò chơi."
Hệ thống: "Hèn gì."
"Cái gì?"
"Tôi còn đang mong Lâm Viễn Ngạn xuất hiện trong thế giới trừng phạt nè, tính cách nham hiểm cực đoan đó của y, chắc chắn là sẽ xuất hiện với thân phận đại ca xã hội đen gì đó, rất kích thích."
Trình Mộc Quân cạn lời: "Hệ thống cậu học hư rồi, cậu đang coi kịch à?"
Hệ thống: "Đáng tiếc Lâm Viễn Ngạn lại không tồn tại, hức, thiết lập thú vị vậy mà."
Trình Mộc Quân cười: "Nếu cậu thích, sau này sẽ có cơ hội."
Hệ thống hỏi lại, Trình Mộc Quân lại không để ý nó.
Hắn tiếp tục tìm kiếm trong không gian sao trời, quả nhiên phát hiện thứ muốn tìm.
Thế giới của Hách Viễn.
Lần trước khi đến không gian sao trời, Trình Mộc Quân cũng không chú ý đến chi tiết này, hắn vẫn luôn cảm thấy thế giới Lâm Viễn Ngạn thức tỉnh trở thành thế giới chân chính chỉ là một sự kiện có xác suất rất thấp.
Xem ra, không phải là như thế.
Quả nhiên, trong một góc khuất, Trình Mộc Quân lại nhìn thấy một tiểu thế giới mới.
Ngôi sao này thậm chí còn sáng và ổn định hơn thế giới của Lâm Viễn Ngạn.
Trình Mộc Quân đưa ngón tay vào, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc.
Thế giới tu tiên của Hách Viễn.
Sau khi thế giới cấp cao trở thành thế giới chân chính, quả nhiên là càng thêm vững vàng, không cần Trình Mộc Quân trợ giúp cũng có thể tự tiến vào tinh quỹ.
Trình Mộc Quân xoay người, lại tiếp tục tìm kiếm.
Lúc này không còn thuận lợi nữa, qua một lúc lâu hắn vẫn chưa tìm thấy mục tiêu.
Hệ thống: "Rốt cuộc là cậu đang tìm cái gì thế?"
"Thế giới của Tần Lý."
Ở nơi tiêu vong cũng không có, Trình Mộc Quân nhíu mày, xoay người đi vào một cánh cửa khác.
So với những thế giới tràn đầy sức sống, căn phòng này rất tối, các ngôi sao đều ảm đạm, cũng không lấp lánh như bên ngoài.
"Đây là chỗ nào vậy?"
"Không gian tĩnh lặng." Trình Mộc Quân giải thích nói, "Ừm, cậu có thể hiểu nơi có những tiểu thế giới ngừng phát triển giữa chừng."
Quả nhiên, trong không gian tĩnh lặng, Trình Mộc Quân tìm thấy thế giới của Tần Lý.
Hắn đưa ngón tay vào, nhìn thấy trạng thái của nó sau khi mình rời khỏi.
Thời gian ngừng lại, ngừng lại vào năm thứ 3 sau khi hắn rời đi.
"Năm thứ 3?"
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng sau khi mình rời khỏi, Tần Lý cũng sẽ rời đi theo, Tiêu Ngật Xuyên đã nói như thế.
Hắn nhắm mắt lại hồi tưởng, nhìn thấy được những chuyện xảy ra sau khi mình đi.
Qua một cái hôn môi, cơ thể Trình Mộc Quân hóa thành hư ảnh, chậm rãi biến mất.
Tần Lý vẫn giữ tư thế hôn, qua hồi lâu mới chớp mắt. Y nhìn bên cạnh, nơi vốn phải có người đứng, lẩm bẩm nói: "Trở lại thế giới vốn thuộc về em rồi sao, cũng tốt..."
Trên mặt y không có biểu cảm gì, nhưng trong lần chớp mắt tiếp theo, một giọt nước rơi xuống.
Trong ba năm tiếp theo, cuộc sống của Tần Lý không có gì thay đổi, từ thói quen sinh hoạt đến quần áo tóc tai. Y tiếp tục sống trên con đường mà y đã sắp xếp cho mình khi Trình Mộc Quân còn ở đây, trừ công việc ra, không làm bất kỳ thứ gì thay đổi.
Tựa như, Trình Mộc Quân vẫn chưa rời đi.
Thậm chí khi chọn quần áo, y cũng sẽ tự nhiên nói chuyện với vị trí trống không bên cạnh, giống như đang dò hỏi ý kiến người nọ.
Nhưng, thế giới đó không ai nhớ Trình Mộc Quân tồn tại, Tần Lý cô độc tiếc thương, chỉ có y nhớ rõ.
Sau này, Du Thiếu Ninh từ chi nhánh Tây Bắc trở về, mong muốn thức tỉnh Tần Lý, khuyên y đi gặp bác sĩ tâm lý. Đúng vậy, bạn bè của Tần Lý đều cho rằng tinh thần y có vấn đề, yêu một người hư cấu không tồn tại.
Tần Lý không giải thích, cũng không tiếp thu đề nghị của bạn bè, vẫn sống một cuộc sống như vậy.
Cho đến một ngày nào đó của ba năm sau, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một vết rách màu máu, kéo dài qua toàn bộ màn trời, giống như một vết thương thật lớn.
Có người nghĩ là thiên tai, có người nghĩ là vũ khí thần bí, còn có người nghĩ là người ngoài hành tinh tấn công trái đất.
Chỉ có Tần Lý an tĩnh đứng trong sân nhà, giống như ý thức được gì, nhắm hai mắt lại.
Sau đó, người y cũng trở nên trong suốt, từ từ biến mất, mà thế giới này cũng ngừng tiến tới.
Xem xong đoạn hồi ức này, Trình Mộc Quân thở dài: "Đáng tiếc, trước khi thế giới trở thành tiểu thế giới chân chính, cây trụ Tần Lý nhận ra điều bất thường, dẫn đến thế giới ngừng phát triển."
Hệ thống: "Hức, tôi cảm thấy y tội quá đi, sống như một cái xác không hồn suốt ba năm. Nhưng mà vết rách kia là thứ gì vậy? Sao tôi cứ cảm thấy nó quen quen?"
Trình Mộc Quân: "Kiếm ý của Hách Viễn."
"Hả?" Hệ thống trợn mắt há mồm: "Gì chứ, sao còn liên quan tới Hách Viễn nữa?"
"Cậu có nhớ một kiếm xé rách kết giới Thiên Đạo khi Hách Viễn phi thăng không?"
"Nhớ nhớ, y quá lợi hại."
Trình Mộc Quân: "Một kiếm đó là một kiếm xé rách không gian, ảnh hưởng đến thế giới Tần Lý đang thức tỉnh thành thế chới chân chính bên cạnh, cũng không kỳ lạ."
"Sao, sao thế giới độ kiếp lại thế này? Không phải là thế giới trò chơi thôi sao? Tại sao liên tục trở thành thế giới chân chính vậy!"
"Cái này, tạm thời chưa thể nói."
_____
Chương sau t sẽ đăng vào 12h đêm 30 để chúc mừng năm mới, chứ chúc năm mới lúc năm cũ đọc kì ☺️