Editor: Diệp Hạ
Chương 179: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (23)
Căn phòng này không lớn, nhưng lại có hai cánh cửa.
Cánh cửa vừa rồi Trình Mộc Quân không mở được hẳn là cánh cửa thông ra bên ngoài.
Còn một cánh cửa khác, nhìn bày trí trong phòng thì chắc là toilet.
Trình Mộc Quân đi qua, ấn tay nắm cửa, quả nhiên là toilet.
Nhưng mà, đây là một cái toilet tạo hình hẹp dài, chính giữa bức tường đối diện còn có thêm một cánh cửa khác.
Trình Mộc Quân vẫn đi qua, thử mở cửa.
Ngoài dự đoán là cửa không khóa, sau khi đẩy ra, bên ngoài là một con sông. Ngoài cửa là một cái bệ gỗ nhỏ, trừ cánh cửa phòng ra thì ba mặt khác đều là nước sông.
Dòng sông hiền hoà, nhưng Trình Mộc Quân không cảm thấy nhảy xuống là có thể rời khỏi căn phòng này. Trong thoát khỏi mật thất, rời đi bằng cách khác sẽ chỉ đưa bản thân vào chỗ chết.
Trình Mộc Quân xoay người, trở lại toilet.
Toilet trang hoàng rất đơn giản, một chậu rửa mặt, một bồn cầu, một vòi hoa sen, không có vách ngăn.
Hết thảy đều rất bình thường, điểm khác lạ duy nhất là giữa bồn rửa tay và vách tường có một cái tủ gần hai mét.
Hắn đi qua kéo cửa tủ, quả nhiên là bị khóa.
Tủ có hình dáng thanh mảnh, hẹp mà lại rất cao, là loại tủ thiết bị, dùng để đựng một số vật dụng gia đình tương đối dài.
Ví dụ như máy hút bụi, ô che mưa, cần câu...
Cần câu?
Trình Mộc Quân nhanh chóng nghĩ đến những thứ có thể cất giấu bên trong dòng sông ngoài cửa, xem ra chìa khoá của cánh cửa còn lại nằm ở bụng một con cá trong sông.
Sau khi xác định mục tiêu, vấn đề tiếp theo lập tức trở nên dễ dàng.
Hắn lật tìm tất cả cánh tủ có thể mở được để tìm tòi manh mối, sau đó sắp xếp chúng một cách thật logic, giải quyết từng manh mối một.
Không lâu sau, Trình Mộc Quân lại đi vào toilet, mở tủ thiết bị hẹp dài kia ra.
Bên trong quả nhiên có nguyên một bộ dụng cụ câu cá, thậm chí còn có một cái ghế xếp di động nhỏ.
Trình Mộc Quân ngồi xuống bờ sông, thuần thục sắp xếp vật dụng, treo mồi, quăng cần câu.
"Cũng khéo thật, nếu không phải tôi đã luyện được kỹ năng câu cá ở thế giới của chú Hàn thì chắc sẽ còn phải nghiên cứu một hồi đó."
Hệ thống nhàn nhạt nói: "Cậu đừng quên, trong phó bản của chú Hàn, cậu chính là không quân."
Trình Mộc Quân: "Cậu câm miệng được rồi."
Cũng may phó bản trong trò chơi không có lời nguyền không quân. Cần câu chìm xuống, lập tức có gì đó cắn câu.
Trình Mộc Quân kéo lên, lại phát hiện quá nặng, kéo không nổi.
Mà chất lượng của cần câu lại tốt bất ngờ, mặc dù bị thứ dưới nước kéo đến nỗi gần như chìm xuống nhưng nó vẫn không đứt.
Chỉ là sức nặng này làm Trình Mộc Quân nảy sinh cảnh giác.
Tay hắn âm thầm chạm vào chuôi đao đặt bên hông.
Sau đó, Trình Mộc Quân đứng dậy, cắn răng dùng hết sức lực, thứ dưới nước bị kéo lên.
"A a a a! Làm tôi sợ muốn chết!" Hệ thống thét chói tai.
Treo ở đầu dây là một thi thể bị rêu xanh bao phủ toàn thân, không thể nhận dạng.
Trình Mộc Quân nhíu mày, tay vẫn dùng sức kéo vào.
Hệ thống: "Mau mau mau, mau cắt đứt dây đi, chắc chắn là quỷ đó!"
Trình Mộc Quân lại không để ý nó, vung tay kéo thi thể đến gần, sau đó cúi người nắm cổ áo thi thể kéo mạnh lên.
Làm xong hắn mới giải thích: "Chìa khóa ở trên người thi thể này."
"Sao cậu biết?"
"Quần áo, quần áo trên người thi thể này giống với bộ đồ chú rể mặc trong bức ảnh cưới đầu giường."
Hệ thống: "A, đêm tân hôn vứt thi thể xuống sông, đây đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức chôn vùi, rồi cô dâu đi đâu rồi?"
Trình Mộc Quân cau mày, dùng mũi đao đẩy quần áo thi thể ra, cũng may trong mê cung gương này, khứu giác của con người gần như không có cảm giác tồn tại.
Thi thể trên mặt đất chỉ nhìn ghê tởm, trên thực tế không hề ngửi thấy mùi gì.
"Bối cảnh câu chuyện không quan trọng, cũng chỉ là thoát khỏi mật thất mà thôi, không cần tìm hiểu nhiều."
Keng —— một thứ gì đó rơi từ trong túi xuống đất, quả nhiên là chìa khóa.
Trình Mộc Quân cầm chìa khóa trở lại phòng: "Thế nào, tôi không phải không quân đúng không?"
Hệ thống nhỏ giọng: "Trừ cá ra thì cậu câu cái gì cũng được, vẫn là không quân thôi."
Trình Mộc Quân: "..."
Hắn không đi mở cửa ngay, mà tìm kiếm trong phòng một lần nữa.
Thi thể chú rể mặc lễ phục kia không phải chết đuối, cổ họng của gã có một vết thương sâu, nhìn rất gọn, rõ ràng là do vũ khí sắc bén gây ra.
Quả nhiên, sau khi dời chiếc giường đi, một con dao găm rơi ra giữa khe hở của đầu giường và vách tường.
Con dao găm bình thường, bên trên có vết máu thâm đen, nhìn là biết hung khí.
Trình Mộc Quân nhặt dao lên, lúc này mới đi mở cửa.
Cắm chìa khóa vào, một tiếng rắc vang lên, cửa phòng mở ra.
Bên ngoài lại là thế giới trong gương sáng đến chói mắt.
Trình Mộc Quân bước ra, vừa đi được một bước, cánh cửa phòng phía sau tự động đóng lại, chầm chậm biến mất.
Bảng nhiệm vụ phát ra một tiếng "Tích" nhắc nhở, trên màn hình biểu hiện Trình Mộc Quân thông qua một ô vuông.
Lúc này, hình ảnh dưới lòng bàn chân bắt đầu biến dạng, giống như gợn nước từ từ đi sang hai bên.
Biến động vừa phát sinh, Trình Mộc Quân lập tức nhảy sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách.
Nơi hắn vừa đứng, hai bàn tay trắng bệch bất ngờ dâng lên từ mặt đất.
Ngón tay khô khốc quơ quào trong không khí, giống như những nhánh rong đang đong đưa.
"Chậc." Trình Mộc Quân nhíu mày, lại trốn sang bên cạnh.
Nơi hắn vừa đứng lại xuất hiện một đôi tay. Trong mấy phút tiếp theo, tay xuất hiện trên mặt đất cuồn cuộn không dứt.
Vị trí Trình Mộc Quân có thể đứng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một ô vuông khoảng 30 centimet vuông.
Hệ thống nóng nảy: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải leo tường à?"
Trước mắt đều là những đôi tay trắng bệch đang nhảy múa, cảnh tượng đáng sợ làm người ta sởn tóc gáy.
Nhưng Trình Mộc Quân vẫn bình tĩnh: "Leo tường gì, tôi cũng không phải thằn lằn... Tìm được rồi."
Dứt câu, hắn bất ngờ nhào về một hướng.
Ngay khi sắp rơi xuống đất, ống quần của Trình Mộc Quân bị tầng tầng lớp lớp bàn tay kéo lấy. Lực rất lớn, điên cuồng kéo hắn xuống mặt đất.
Trình Mộc Quân vẫn đang cầm con dao tìm thấy trong căn phòng, hắn quay đầu lại, cắt đứt tận gốc những ngón tay đó.
Vẫn không thay đổi được gì, ngay khi bị cắt đứt, ngón tay lại dài ra. Nhưng chút thời gian này đối với Trình Mộc Quân đã đủ rồi.
Hắn đi tới trước mặt mục tiêu, cũng là một đôi tay khô gầy trắng bệch.
Điểm duy nhất khác biệt ở chỗ, trên ngón áp út của đôi tay này có đeo một cái nhẫn cưới.
Trình Mộc Quân không chút do dự nâng tay chém xuống, đôi tay đứt lìa rơi xuống đất.
Ngay lập tức, ngón tay biến thành một nắm bụi màu đen, hoàn toàn chìm trong mặt đất. Cùng lúc đó, những bàn tay chen đầy đất cũng hóa thành bột phấn màu đen, hoàn toàn đi vào bên trong sàn nhà.
Lúc này, nửa người của Trình Mộc Quân đã bị kéo xuống. Hắn dùng hết sức lực ngoi lên, sau đó trở mình, thở phào.
"Ha, cũng may tôi tập luyện hằng ngày, không có rơi xuống."
Lúc này hệ thống mới dám lên tiếng, hỏi: "Rốt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm mặt kính trên đỉnh đầu, giải thích: "Hai căn phòng này chồng lên nhau, không phải cậu hỏi cô dâu trên tấm ảnh đi đâu sao? Ở chỗ này."
Hệ thống: "À. Thì ra là vậy, nhưng mà căn phòng này đơn giản thế à? Cứ cảm thấy không đúng lắm."
Trình Mộc Quân cười: "Tại cậu cảm thấy đơn giản mà thôi, nếu tôi không quay về tìm con dao này, thì kết cục tôi phải nhận sẽ là cái chết."
Thật ra ở lần tìm kiếm manh mối đầu tiên, Trình Mộc Quân đã có đi tìm ở phía sau giường, thế nhưng lúc đó không hề có thứ gì. Con dao xuất hiện sau khi lấy được chìa khoá từ thi thể trong nước.
Lợi dụng tâm lý người thường, lấy được chìa khóa rồi sẽ cho rằng đã qua cửa, vội vã rời đi, sẽ không quay về phòng tìm kiếm lần nữa.
Không lấy được con dao này, sau khi tiến vào căn phòng tiếp theo, người chơi sẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị những đôi tay vô tận kéo xuống đất.
"Trời, phó bản này thật là quá âm hiểm."
Trình Mộc Quân đứng dậy, nhưng không rời đi ngay, mà đứng lại nhìn màn hình bảng nhiệm vụ.
Có một điểm màu xanh lục đang nhanh chóng tới gần hắn.
Tốc độ của nó nhanh đến mức không bình thường.
Tuy nhiên, điểm xanh đang lướt nhanh này không phải điểm mà Trình Mộc Quân cho là Hạ Sâm.
Cuối cùng là hắn phán đoán sai lầm, hay là có người khác cố tình tới gần.
"Cậu đang xem gì vậy?" Hệ thống hỏi.
Trình Mộc Quân trầm tư một lát: "Lâm Lung, cậu ta đang cố gắng đến gần tôi."
Hệ thống: "Hả? Sao cậu biết."
Trình Mộc Quân tạm thời không trả lời, mà đứng dậy, bắt đầu sờ soạng bốn vách tường trong phòng.
Lúc này, trên tường có hai cánh cửa, trùng hợp đi về hai hướng ngược nhau.
Một hướng đi đến điểm xanh được cho là Hạ Sâm, một hướng khác là Lâm Lung.
"Trên người Lâm Lung vốn dĩ có bí mật, cậu ta hướng về phía tôi cũng bình thường."
Hệ thống: "Nhưng sao tốc độ qua cửa của cậu ta nhanh vậy, không phải trừ mị lực vô địch ra thì cậu ta không còn gì nữa sao? Không phải hiện tại NPC đều tỉnh táo rồi sao?"
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Đây là Chủ Thần cố tình sắp xếp, tôi toàn gặp ải trí lực, Hạ Sâm là vũ lực, Lâm Lung thì có thể dựa vào mị lực nằm đợi thắng."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì, mấu chốt của phó bản Thí thần không nằm ở NPC, mà là người chơi chém giết nhau."
"Tích —— Người chơi Triệu Tiền bị loại."
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn màn hình, phát hiện chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Hạ Sâm gặp một điểm xanh khác, sau đó giải quyết đối phương.
Quả nhiên, sắp xếp các ải dựa trên kỹ năng của mỗi người chơi, đẩy nhanh tốc độ qua cửa, thúc đẩy người chơi gặp mặt chém giết nhau mới là sát khí chân chính của phó bản này.
Trình Mộc Quân xoay người, đẩy cánh cửa đến hướng của Lâm Lung ra.
Hệ thống: "Cậu, cậu, cậu làm gì? Muốn đi giết Lâm Lung sao?"
Lại là thoát khỏi mật thất, Trình Mộc Quân lại bắt đầu thu thập manh mối: "Hình như cậu quên rồi, mục đích ban đầu của chúng ta là gì?"
"Sửa, sửa tuyến thế giới. Nhưng mà, không phải trên người cậu với Hạ Sâm có đồng mệnh cổ sao?"
Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Có một số việc, sau khi gặp mặt Lâm Lung tôi mới có thể xác định."
_______
Chương 180: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (24)
Tốc độ qua cửa của Trình Mộc Quân rất nhanh, Lâm Lung lại càng nhanh hơn.
Trong thời gian hắn qua một cửa, Lâm Lung có thể qua hai cái.
Trình Mộc Quân tay tìm kiếm các manh mối, lòng thì tính toán phân tích, thỉnh thoảng còn tám với hệ thống vài câu: "Hệ thống, cậu gửi báo cáo cho tổ kế hoạch đi?"
Hệ thống: "Hả? Cái gì? Cậu đừng phân tâm mà, tính sai thì làm sao?"
Trình Mộc Quân: "Không sao, khi đầu óc hoạt động với công suất cao thì cần thả lỏng một chút, nói chuyện với cậu coi như thả lỏng."
"Vậy à," Hệ thống ngây ngốc đáp: "Gửi báo cáo gì?"
"Sau này khi lọc từ khoá ra không cần rập khuôn theo giả thiết, tiểu thuyết là tiểu thuyết, có phi logic thế nào cũng không sao, mọi người thấy vui là được."
Trình Mộc Quân tính ra một con số, mở rương ra: "Tất cả giả thiết đó sau khi vào hệ thống độ kiếp đều được tự động bổ sung logic dựa vào dữ liệu."
Hệ thống: "Hả?"
"Vì độ kiếp nên phải bảo đảm tính chân thật và tính hòa nhập của những thế giới đó, vì vậy cần phải phù hợp logic." Trình Mộc Quân cầm chìa khóa, đứng dậy.
Hắn thở dài: "Nhưng mà cậu nhìn mấy thế giới này đi, giả thiết cứng nhắc, sau khi hoạt động thì logic lập tức mất hết, không hỏng mới là lạ."
Hệ thống lí nhí: "Nhưng người khác xài rất tốt mà, sao chỉ có mỗi cậu tiến vào là thế giới hỏng chứ?"
Mở cửa, tiến vào căn phòng tiếp theo.
Trình Mộc Quân cũng không tức giận, cười cười: "Tôi cùng lắm chỉ xem như một chất xúc tác, làm vấn đề logic lộ ra trước thời hạn thôi, dù tôi không làm gì thì mấy thế giới đó sớm hay muộn gì cũng có ngày hỏng."
Hắn cúi đầu nhìn bảng nhiệm vụ, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, Lâm Lung lại qua được thêm hai cửa.
"Ví dụ như thế giới này, nguyên nhân sụp đổ không phải tôi, mà là do không gian Chủ Thần chịu đựng không nổi."
Trong thế giới vô hạn lưu, cây trụ của thế giới trừ vai chính công và vai chính thụ ra, còn có không gian Chủ Thần làm cơ sở.
Không gian Chủ Thần sụp đổ vì năng lượng thu chi không cân bằng, đương nhiên thế giới này không thể tồn tại nữa.
Hệ thống nghe xong gật đầu lia lịa: "Có lý, tôi lập tức gửi báo cáo, ủa, sao cậu không đi nữa?"
Lúc này có vẻ Trình Mộc Quân khá may mắn, tiến vào trạm nghỉ ngơi.
Trong không gian nho nhỏ có sô pha, có nước trà, chỉ cần không ngại bốn phía đều là gương, ngồi lâu bị hoảng thì đây đúng thật là nơi có thể thả lỏng nghỉ ngơi một lát.
Trong mấy phút hắn và hệ thống nói chuyện cũng không có gì nguy hiểm xảy ra, hơn nữa trên bảng nhiệm vụ, trong ô vuông này cũng xuất hiện một icon công viên nho nhỏ.
Sau khi xác định đây thật sự là trạm nghỉ ngơi, Trình Mộc Quân nằm lên sô pha, thong thả rót cho mình một ly trà.
"Lười, dù sao Lâm Lung cũng đang đi đến chỗ tôi rồi, phí thời gian qua cửa làm gì."
Nãy giờ Trình Mộc Quân luôn chăm chỉ qua cửa là bởi vì mỗi lần tiến vào một không gian, trên bảng nhiệm vụ sẽ xuất hiện đồng hồ đếm ngược.
Rất rõ ràng, nếu số đếm đến cuối mà còn chưa rời đi sẽ kích phát điều kiện tử vong.
Lúc này may mắn gặp phòng nghỉ ngơi, đếm ngược còn ba tiếng nữa, tất nhiên Trình Mộc Quân lười nhúc nhích.
Hắn cứ nằm trên sô pha uống trà, đợi Lâm Lung tìm tới cửa.
Không thể không nói, tốc độ qua cửa của Lâm Lung nhanh đến kinh người, chắc chỉ mất mười phút là đã có thể đến ô vuông tiếp theo.
Hệ thống cũng tấm tắc: "Hệ Mị Lực vẫn dùng tốt chán, đặc biệt ở trong không gian chật hẹp thế này, nũng nịu một cái là cửa mở, thật tốt. Nhưng mà lỡ như xui rủi gặp trúng Boss nữ thì chết chắc..."
Dứt câu, bảng nhiệm vụ phát ra tiếng "Tích ——".
【Người chơi Lâm Lung bị loại.】
Không gian im lặng.
Hồi lâu sau, hệ thống mới hoảng sợ nói: "Không liên quan đến tôi, tôi, tôi thật sự không phải miệng quạ đen đâu."
Trình Mộc Quân không nói gì, buông ly trà xuống, đứng dậy đi đến cánh cửa hướng về phía Lâm Lung.
Trên bản đồ, điểm xanh đại diện cho Lâm Lung đã biến mất, ô vuông trống rỗng, không có điểm mới xuất hiện.
Đây chứng minh Lâm Lung là bị NPC giết, không phải người chơi.
Ô vuông mà Lâm Lung chết cách Trình Mộc Quân chỉ một bước, nó không còn là màu đỏ nữa mà đã biến thành màu xanh lục an toàn.
Dựa theo quy tắc của mê cung gương, có vẻ Lâm Lung đã đồng quy vu tận với NPC.
Tiến vào ô vuông tiếp theo là tìm giết một con quỷ khác biệt để lấy chìa khóa.
Đây là một bảo tàng tượng sáp, có người thật ẩn mình trong các tượng sáp tư thế khác nhau, giết chết hắn sẽ có thể lấy được chìa khóa, giết sai sẽ làm tất cả tượng sáp sống lại.
Trình Mộc Quân chầm chậm đi qua quan sát tượng sáp: "Được rồi, hệ thống, cậu đừng lo nữa."
Hệ thống: "Nhưng, nhưng Lâm Lung chết rồi, làm sao bây giờ?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Thế giới hỏng rồi sao? Chúng ta bị đá ra rồi sao?"
Lúc này hệ thống mới nhận ra, muộn màng nói: "Đúng ha, nếu Lâm Lung chết thì chúng ta phải bị đá ra chứ, rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
"Cậu ta tạo bẫy dẫn tôi đến." Trình Mộc Quân thuận miệng giải thích.
Con đường này đã được Lâm Lung dọn sạch mìn, chỉ cách ô vuông của Trình Mộc Quân một bước.
Đổi lại là bất kỳ kẻ nào cũng sẽ đi đến ô vuông đó để giữ sức, chờ đợi màn chém giết cuối cùng.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả người chơi đều tin rằng, bảng nhiệm vụ là quyền uy tuyệt đối của không gian Chủ Thần, sẽ không gạt người.
Hệ thống cũng nghĩ đến điểm này: "Chẳng lẽ năng lực của Lâm Lung đã nghịch thiên đến mức Chủ Thần cũng quỳ gối dưới quần cậu ta? Để yên cho cậu ta làm giả?"
"Nghĩ gì vậy, chỉ là bí mật nhỏ trên người Lâm Lung mà thôi."
Dứt câu, Trình Mộc Quân vung dao găm trong tay lên, đâm vào trái tim của tượng sáp trước mặt.
Qua cửa.
Bảo tàng tượng sáp biến mất, cánh cửa đi đến ô vuông tiếp theo mở ra.
Hệ thống đang muốn hỏi lại, lại nghe Trình Mộc Quân nói:
"Suỵt, lát nữa cậu sẽ biết." Nói xong, Trình Mộc Quân không chút do dự kéo tay cầm, mở cửa.
Mở cửa ra, bên trong là một không gian rất bình thường.
Không có NPC, cũng không có thi thể Lâm Lung, cái gì cũng không có.
Trong mê cung này, một khi chết sẽ trực tiếp bị phân hủy làm năng lượng của mê cung. Nói cách khác, người chơi chết càng nhiều, NPC sẽ càng mạnh.
Trình Mộc Quân đi vào, dáng vẻ như không hề phòng bị.
Hắn nhìn quanh khắp nơi, sau đó bắt đầu sờ soạng vách tường, tìm kiếm cánh cửa tiếp theo.
Ngay khi sắp chạm đến cửa, bỗng nhiên, một bàn tay bắt lấy cổ tay Trình Mộc Quân.
Hắn trở tay chạm vào đoản đao bên hông, nhưng đã không kịp, cả người bị kéo vào trong gương.
Thế giới trong gương.
Tay Trình Mộc Quân dán lên kính, hắn có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài, nhưng lại bị một bức tường trong suốt chặn lại.
Hắn nhìn thấy cơ thể mình nằm bên ngoài chớp chớp mắt, sau đó đứng lên.
Bên trong cơ thể không phải hắn.
Mà là Lâm Lung.
Cách bức tường trong suốt, Trình Mộc Quân nhìn thấy Lâm Lung bò dậy, đi tới.
Cậu ta đắc ý soi gương, giống như rất hài lòng với vẻ ngoài của cơ thể này: "Tuy là kiểu cách không giống nhau, nhưng cũng coi như không tồi."
Sau đó, Lâm Lung đột ngột dán vào, khoảng cách rất gần.
Dường như cậu ta biết Trình Mộc Quân đang nhìn mình: "Cơ thể là của tôi, Hạ Sâm cũng là của tôi, nếu không phải vì anh, tôi đã có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này từ lâu rồi."
Gương mặt Lâm Lung lộ vẻ oán hận. Vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của Trình Mộc Quân nhìn vô cùng kỳ quặc.
Nhưng cậu ta điều chỉnh lại rất nhanh, nhìn gương sửa sang quần áo, kiềm chế biểu cảm, lại khẽ nở nụ cười, nhìn thật sự là dáng vẻ của Trình Mộc Quân.
Lâm Lung bước ra ngoài, đi thẳng vào phòng nghỉ.
Trình Mộc Quân im lặng đi qua bên cạnh, sau đó cũng tiến vào phòng nghỉ ngơi.
Thế giới trong gương không có trở ngại, có thể tự do xuyên qua.
"Tôi biết anh đang nhìn tôi, tôi không ngại, anh cứ xem vui vẻ." Lâm Lung cười: "Dù dao thì đây cũng là chút ý thức cuối cùng của anh ở thế giới này. Mấy chục giây sau, anh sẽ trở thành một sợi năng lượng của không gian Chủ Thần, cùng tồn tại với không gian Chủ Thần, thật tốt."
Trình Mộc Quân đứng phía sau gương nhìn Lâm Lung mở bảng nhiệm vụ ra, bắt đầu xem video.
Trong video đều là cảnh Trình Mộc Quân đã sắp xếp như thế nào, phân tích như thế nào. Là đồng đội cũ của Trình Mộc Quân, Lâm Lung có những video này cũng không kỳ lạ.
Cậu nghiền ngẫm biểu cảm và cách nói chuyện của Trình Mộc Quân, tránh bị Hạ Sâm nhìn ra khác thường.
Rốt cuộc hệ thống không nhịn được nữa: "Tiểu Trúc Tử, vừa rồi sao cậu lại như vậy, tôi thấy lúc rút đao cậu khựng lại, rõ ràng cậu có thể giết chết Lâm Lung mà, sao còn do dự?"
"Tôi cố ý." Trình Mộc Quân nói, "May là Lâm Lung cũng phối hợp, nếu cậu ta không hành động, tôi thật sự không biết nên giải quyết đồng mệnh cổ như thế nào."
Hệ thống: "Cậu đã tính kế cậu ta ngay từ đầu rồi?"
"Ừm, mục đích của Lâm Lung luôn rất rõ ràng, không biết tại sao luôn muốn bắt lấy Hạ Sâm, nhưng Hạ Sâm lại hận cậu ta thấu xương, vậy thì tự nhiên chỉ còn cách đoạt xác."
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn trạng thái của mình, hắn mở lòng bàn tay ra, thấy cơ thể hơi trong suốt.
Có nghĩa là bây giờ hắn đang tồn tại dựa vào năng lượng của cơ thể, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ như Lâm Lung nói, bị không gian Chủ Thần hấp thu.
Trở thành một sợi năng lượng không có ý thức.
Hệ thống vẫn không hiểu: "Không đúng, sao Lâm Lung chết rồi lại có thể trốn ở trong gương? Không phải sau khi chết vài phút sẽ hóa thành năng lượng bị không gian Chủ Thần hấp thu sao?"
"Tại sao tôi còn ở đây? Thời gian đã qua rồi."
Hệ thống rất đắc ý: "Đó là bởi vì có tôi ở đây chứ sao, đương nhiên tôi có thể giữ linh hồn cậu hoàn chỉnh không bị mất ý thức, nếu không sao có thể đưa cậu tiến vào các thế giới bị hỏng chứ?"
"Đúng rồi. Tôi có đồ, Lâm Lung cũng có, đó chính là bí mật lớn nhất trên người cậu ta."
Sau một lúc lâu hệ thống mới load được: "Ý cậu là... trên người Lâm Lung cũng có hệ thống?"
"Ừm, nếu bắt được Hạ Sâm là nhiệm vụ thì mọi chuyện sẽ có lời giải thích."
Suy cho cùng, không có người bình thường nào còn kiên trì muốn tới gần Hạ Sâm sau khi bị y giết chết nhiều lần như vậy. Trừ khi, cậu ta có lý do không thể không bắt lấy Hạ Sâm.
Hệ thống gật đầu, lại lắc đầu: "Không đúng, giả thiết Lâm Lung không có hệ thống mà, cậu ta chỉ là một vạn nhân mê bình thường thôi mà?"
"Đúng, cho nên tôi mới để ý cậu ta như vậy."
Trình Mộc Quân cười: "Thật tốt, đột phá giả thiết còn có thể mang đến bất ngờ khác."