Editor: Diệp Hạ
Chương 159: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (3)
Lão bảo vệ sau khi chịu đựng bảy người Hệ Mị Lực Lưu cuối cùng cũng nhớ tới chức trách của mình, lớn tiếng quát: "Được rồi! Đừng tụ tập nữa, sắp đóng cửa rồi."
Đám người còn đang xôn xao lập tức an tĩnh, giống như ấn nút tắt tiếng, khung cảnh ngày khai giảng vô cùng náo nhiệt biến thành kịch câm. Trình Mộc Quân hoà vào đám người tiến về phía trước.
Hắn xoay đầu lại, nhìn đường phố phía xa.
Sương mù dày đặc dường như lại gần hơn một chút.
Sau khi tiến vào cổng trường, Trình Mộc Quân bị ai đó đụng phải, cặp trong tay lật ra, đồ đạc bên trong rơi trên mặt đất.
Lão bảo vệ đứng bên cạnh nhíu mày, giận dữ nói: "Thằng bé này, sao vậy, nhanh tay nhanh chân lên."
Gã nói tiếng phổ thông nhưng vẫn còn giọng địa phương nặng nề.
"Xin lỗi xin lỗi."
Vị trí của Trình Mộc Quân lúc này vừa vặn ở phía trước cửa phòng bảo vệ. Nếu hắn muốn ngồi xuống nhặt đồ thì sẽ cản đường đi của học sinh phía sau.
Lão bảo vệ tiến lên một bước, oán giận: "Nhanh lên nhanh lên! Mau nhặt lên! Đừng cản trở học sinh phía sau!"
"Vâng."
Trình Mộc Quân ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp mấy vật dụng rơi rớt trên mặt đất, động tác hắn rất nhanh, đôi mắt lại lặng lẽ đảo một vòng phòng bảo vệ chật hẹp.
Bên trong không lớn, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, một cái ghế dựa và một cái tủ có ngăn kéo dựa vào tường.
Trên tủ đặt một cái bình thủy màu đỏ nhìn rất cũ, hoa văn bên trên đã tróc gần hết, để lộ thân bình rỉ sét bên dưới.
Một ngăn kéo của bàn bị kéo ra, bên trong đặt một chồng sổ tay tân sinh.
Đối diện cửa treo một cái đồng hồ, lúc này là tám giờ kém năm phút.
"Nhặt xong chưa? Thằng bé này, sao chậm chạp vậy!"
Lão bảo vệ trừng mắt quát mắng, thái độ quả thực khác biệt một trời một vực so với lúc đối mặt với những mỹ nhân vừa nãy.
"Vâng vâng."
Trình Mộc Quân ôm cặp sách đi vào cổng trường.
Hắn không đi theo đám người đến khu dạy học, mà ngừng lại trước bảng thông báo.
Bảy người chơi Hệ Mị Lực đã không thấy đâu, trường phái bọn họ theo có vẻ không cần quan tâm đến giai đoạn thu thập thông tin. Dù sao ác quỷ cũng không nỡ làm họ bị thương, gặp chuyện gì thì cứ "ư ư a a" là được.
Vốn là nơi chứa thông tin mà bất kỳ người chơi nào cũng không nên bỏ lỡ, hiện giờ lại chỉ có mỗi mình Trình Mộc Quân đứng phía trước.
Bảng thông báo khá cũ kỹ, bên ngoài ốp gạch men sứ, ngăn cách bằng một tấm kính.
Bảng vàng danh dự.
Trình Mộc Quân tìm được ảnh chụp của mình trong bảng vàng danh dự năm nhất, ảnh thẻ một inch, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước.
Dáng vẻ u ám vô hồn.
Trừ hắn ra, bảy người chơi khác cũng có mặt.
Vốn dĩ chỉ là bảng vàng danh dự bình thường, nhưng khi bảy gương mặt tương tự đặt cạnh nhau lại nhìn có vẻ buồn cười.
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Hệ thống, Hệ Mị Lực này có thể xem như một điểm khủng bố khác của cốt truyện."
Hệ thống: "Tôi cũng thấy vậy, với lại tức ông lão bảo vệ hồi nãy chết đi được, phân biệt đối xử."
Trình Mộc Quân chỉ ở gần cửa phòng bảo vệ không quá ba phút, còn là bởi vì cặp bị đụng đổ nên phải nhặt đồ mà thôi, vậy mà lão bảo vệ kia cứ lải nhải trách móc.
Mấy người chơi khác đứng cọ tới cọ lui trên người gã tới mười phút mà không thấy gã tức giận như vậy.
"Bởi vì đó là một phần trong cốt truyện."
Hệ thống: "A?"
"Đó hẳn là cốt truyện trốn khỏi mật thất, tủ ngăn kéo, bàn làm việc, thậm chí tủ đầu giường cũng có khóa, âm thanh của đồng hồ treo tường khá kỳ lạ, chắc là bên trong có cơ quan..."
Trình Mộc Quân cười: "Cốt truyện ban đầu là vườn trường bình thường, nếu phải ra cổng trường mua đồ ăn thì có thể suy ra, căn tin trường học rất xuất sắc."
"Còn phần thưởng thoát khỏi phòng bảo vệ có vẻ chính là quyền sổ tay tân sinh, bên trong có tình huống cơ bản của ngôi trường này."
Hệ thống ngạc nhiên: "Hả, cậu chỉ vừa ngồi nhặt đồ ba phút thôi mà đã có nhiều thông tin như vậy?"
Trình Mộc Quân đi đến bên cạnh bảng vàng danh dự của năm 2: "Có lợi ích gì, thu thập thông tin, phân tích thông tin cũng không thể so được với một tiếng a a của Hệ Mị Lực."
Hắn híp mắt nhìn học sinh bị đánh một chữ X đỏ tươi một lát, nói:
"NPC bảo vệ làm trái quy tắc rồi, nên tiếp tục cốt truyện thế nào đây."
"Shh ——" Lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, cơn đau giống với khi ở phòng chuẩn bị nhưng nhẹ hơn một chút, nhưng cảm giác nóng cháy lại rất mạnh.
Trình Mộc Quân nghĩ tới gì đó, hắn mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên cán cân màu đen lại xuất hiện.
Một bên của nó xuất hiện con số "1".
Cán cân hơi mất cân bằng.
Vài giây trôi qua, con số biến mất.
Trình Mộc Quân thu tay lại, đút vào túi quần.
Hệ thống: "Đây là gì vậy, không có vấn đề gì chứ, nhìn sợ quá."
Trình Mộc Quân không trả lời vấn đề của nhóc AI thiểu năng, bây giờ thông tin vẫn chưa hoàn chỉnh, không cần phải đoán già đoán non.
Chỉ là khi xoay người, hắn nhìn về phía phòng bảo vệ một lần nữa.
Mấy giờ sau đó đều không có bất kỳ điều gì khác thường, chỉ là một ngày bình thường ở trường học.
Nhưng hôm nay họ không lên lớp, mà dự lễ khai giảng ở sân thể dục.
Mọi người ngồi giữa sân thể dục, bị mặt trời đốt đến đau đầu chóng mặt.
Vương Hổ tình cờ ngồi bên cạnh Trình Mộc Quân, gã cầm một quyển sách chống vào thái dương, oán giận nói: "Sao cái trường này tồi tàn vậy, ngay cả hội trường cũng không có, lát nữa tôi mà bị đen da thì mị lực sẽ giảm xuống mất."
"......" Trình Mộc Quân nhìn gã: "Không phải lúc nãy anh đã lấy được tình huống cơ bản từ chỗ lão bảo vệ rồi sao? Hiện tại là năm chín mấy, điều kiện thiếu thốn là rất bình thường."
Vương Hổ: "À, haiz, mấy thứ này không quan trọng."
Trình Mộc Quân cười, không nói thêm gì.
Nắng thật sự gay gắt quá mức, người chơi Dư Tiểu Thành ngồi bên cạnh Trình Mộc Quân có vẻ còn yếu ớt hơn, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng.
Trình Mộc Quân thấy tình huống không đúng, hình như người bên cạnh đang lung lay sắp ngã.
Hắn định duỗi tay đỡ, không nghĩ tới Dư Tiểu Thành lại né tay hắn, xoay người ngã vào chủ nhiệm lớp đang đi tới.
"Bạn học, em vẫn ổn chứ?"
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn rất nghiêm túc, khi không cười rất dễ làm người ta nhớ về ký ức đáng sợ thời học sinh.
Ví dụ như khi đang đàm đạo với bạn cùng bàn, giáo viên chủ nhiệm bỗng nhiên xuất hiện bên cửa sổ.
Chủ nhiệm lớp cúi đầu, chau mày: "Hai em qua đây, đưa em ấy đến phòng y tế đi."
Trong phó bản vườn trường, phòng y tế chắc chắn là nơi có tỉ lệ tử vong cực cao, Trình Mộc Quân đang định nói gì đó để ngăn cản, Vương Hổ đột nhiên kéo hắn lại.
Sau đó hắn nhìn thấy Dư Tiểu Thành chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thì ra là cố ý.
Trình Mộc Quân dừng động tác khuyên can, an tĩnh ngồi trên ghế nhỏ nhìn mỹ nhân tên Dư Tiểu Thành được đưa đi.
Vương Hổ bóp cổ tay: "Sao lại không nghĩ ra chứ, đến phòng y tế là không cần phơi nắng nữa, còn có thể tránh được căn tin."
Đúng vậy.
Vài phút trước, Vương Hổ dựa vào làm nũng đã nhận được một lời khuyên từ đàn anh khoá trên.
Trong căn tin không thể lãng phí đồ ăn.
Một câu rất bình thường, trong căn tin của các trường học khác cũng có treo biển "Cấm lãng phí". Nhưng đây là game sinh tồn, lãng phí đồ ăn có khả năng sẽ dẫn đến tử vong.
Khi mới bắt đầu lễ khai giảng, hiệu trưởng đã nhấn mạnh, tất cả học sinh nội trú đều phải nghiêm khắc tuân theo thời gian biểu của trường.
Đó là nhạc dạo của phó bản, không thể làm trái thời gian biểu.
Giống như hiện tại, bế mạc xong, bọn học sinh cầm ghế ùa vào lớp, cất ghế xong lại kéo đến căn tin.
Trình Mộc Quân cầm thẻ trong tay, nhưng không đi lấy cơm.
Hắn đứng một bên quan sát, sau đó nhìn thấy con giòi uốn éo trong cơm và một cái bông tai trên "lỗ tai heo".
Rõ ràng đều là những thứ không thể ăn.
Nhưng bức tường đối diện cửa căn tin lại bị bao phủ bởi những khẩu hiệu đỏ tươi dày đặc.
Cấm lãng phí lương thực, cấm lãng phí lương thực, cấm lãng phí lương thực.
Những dòng chữ màu đỏ tươi phủ kín bức tường. Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, nheo mắt đổi góc độ quan sát.
Quả nhiên, những khẩu hiệu rậm rạp đó hợp lại thành một chữ "chết" thật lớn.
Hắn quay đầu lại đi tìm Vương Hổ, lại phát hiện đối phương đã hưng phấn bưng một mâm cơm đi tới, sau đó ngồi đối diện Trình Mộc Quân.
"Chú em, cậu không đi lấy cơm à?"
Trình Mộc Quân: ".... Không phải đàn anh kia đã nói không thể lãng phí lương thực sao?"
Vương Hổ: "Tôi cũng không lấy nhiều mà? Yên tâm, ăn hết."
Trình Mộc Quân chỉ vào bát canh miễn phí: "Anh nhìn kỹ xem, canh này là canh rong biển gì."
Vương Hổ dùng đũa gắp lên, sau đó suýt nôn mửa.
Quấn quanh chiếc đũa rõ ràng là một đống tóc.
"Bữa cơm này không ăn được, ăn xong chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
Gã không nói hai lời, động tác cực nhanh ném thẳng khay cơm vào thùng rác bên cạnh.
Trình Mộc Quân đã học được cách giữ bình tĩnh trước Hệ Mị Lực, quả nhiên, học sinh trực ban đeo băng tay đỏ xuất hiện.
"Bạn học này, lãng phí lương thực, phạt gấp mười lần."
Vương Hổ xanh mặt cúi đầu nhìn đồ ăn trong thùng rác.
Khi gã ngẩng đầu lần nữa, trong hốc mắt đã ầng ậng nước, ngón tay thon che kín miệng nhỏ.
Vương Hổ không nói gì, chỉ nhỏ giọng sụt sùi, vẻ mặt rất kinh hoảng.
Quả nhiên, học sinh trực ban tức khắc đổi giọng: "Không sao, thấy cậu là tân sinh nên lần này cảnh cáo miệng thôi."
Sau đó, Trình Mộc Quân đờ đẫn nhìn Vương Hổ nhận được một cái cảnh cáo "miệng".
Đối với đại lão Hệ Mị Lực, một cái hôn không giải quyết được thì hai cái.
Buổi chiều không có tiết, nhiệm vụ của mọi người là đi nhận đồ dùng sinh hoạt, sau đó vệ sinh phòng ngủ.
Điều kiện trong ký túc xá rất kém, một phòng mười sáu người.
Sau buổi dọn dẹp ồn ào, người trong ký túc xá đều nhất trí không đến căn tin có đồ ăn khó nuốt, buổi tối lén trèo tường ra ngoài mua đồ ăn vặt và bia về.
Kết quả rút thăm nằm trong dự kiến, ba người chơi trong đó có Trình Mộc Quân trúng phải nhiệm vụ ra ngoài mua đồ.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, sương mù xám xịt đã lan đến mọi ngóc ngách của trường.
Bên trong sương mù có lẽ ẩn chứa bí mật của ngôi trường, nhìn là biết ra ngoài mua đồ chính là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.
Nhưng quỵt nợ không đi phỏng chừng cũng sẽ bị NPC bạn cùng phòng giết chết.
Cuối cùng, người ra ngoài mua đồ chỉ có một mình Trình Mộc Quân.
Cánh cửa ký túc xá phía sau hắn đóng lại, chuyện xảy ra bên trong là chuyện phải bị mosaic.
Hai người chơi kia nũng nịu một hồi, sau đó dùng thân thể để trả giá. Đương nhiên không phải là giao dịch thân thể chân chính, mà là một kiểu... dâm loạn kỳ diệu.
Trình Mộc Quân bị đuổi ra ngoài, hắn một mình đi xuống lầu, rời khỏi ký túc xá.
Lúc này sân trường đã bị sương mù dày đặc bao phủ hoàn toàn, nơi tầm mắt có thể với tới chỉ có phía dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Trình Mộc Quân theo ánh đèn đường đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở gần bức tường. Trước bức tường cũng có sương mù, trong đó hiển nhiên nguy cơ rất cao.
Quả nhiên, cốt truyện tối nay là phải ra ngoài mua bữa khuya, sau đó trở về bị lão bảo vệ bắt được, nhốt trong phòng bảo vệ.
Nếu ba người hợp tác, đoạn cốt truyện này sẽ không khó, nhưng hai người chơi khác đã chọn đi đường tắt, chỉ có Trình Mộc Quân bị bắt đi làm cốt truyện.
Cốt truyện có độ khó chắc chỉ cấp D nháy mắt bay lên trở thành cốt truyện cấp A tỉ lệ tử vong cực cao.
Lúc này, Trình Mộc Quân bởi vì là tiến vào trò chơi lần hai nên tất cả kỹ năng đã đổi đều biến mất, có kinh nghiệm, lại không có đủ thể lực để thực hiện.
"Người vi phạm thật phiền phức mà...."
Dứt câu, lòng bàn tay hắn lại nóng lên.
Trình Mộc Quân cúi đầu, phát hiện trên người mình đã xuất hiện bộ áo choàng màu trắng từ khi nào.
Hắn giơ tay sờ lên mặt, cảm nhận được sự lạnh lẽo mà kim loại mang đến, mặt nạ cũng xuất hiện.
Lúc này, ở phía xa con đường thấp thoáng một bóng người.
Trình Mộc Quân khựng lại, sau đó đội mũ áo lên.
Bởi vì người tới mặc đồ cùng kiểu với hắn. Chỉ là áo choàng của người nọ là màu đen, mặt nạ cũng là màu đen.
_____
Chương 160: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (4)
Người áo đen nhìn có vẻ di chuyển rất chậm, khoảng cách hai người lại nhanh chóng kéo gần.
Lúc này gió nổi lên, nhưng áo choàng đen của người đó vẫn bất động.
Gió cuốn sương mù dày đặc, ý đồ ăn mòn phạm vi đèn đường có thể chiếu đến.
Trình Mộc Quân hơi cụp mắt, nhìn vào một vệt sương mù dưới đèn đường.
Sương mù như bị thứ gì đó đốt, cuống cuồng lùi lại, có vẻ là quá sợ hãi nên đã từ bỏ ý định.
Trong khoảnh khắc đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy một nhóm thứ gì đó đang quấn lấy nhau, hình như là...
Công thức?
Trong chớp mắt, người áo đen đã tới trước mặt.
Tiếng kim loại cọ xát vào phiến đá khiến răng người ta đau nhức.
Lúc này Trình Mộc Quân mới thấy rõ, thì ra trong tay người áo đen đang cầm một cái lưỡi hái lớn, giống như thứ mà Tử Thần sử dụng trong thần thoại.
Hắn không lên tiếng.
Lúc này người áo đen không rõ thân phận dường như cũng không có sát ý, thế nên im lặng là đối sách tốt nhất.
Người áo đen ngừng lại, dốc ngược lưỡi hái lớn xuống đặt lưỡi dao trên mặt đất.
Toàn thân hắn không có chỗ nào lộ ra ngoài, ngay cả bàn tay nắm lưỡi hái cũng được một đôi găng tay màu đen bao trùm.
Trình Mộc Quân cũng vậy.
Sau khi hắn mặc áo choàng trắng vào, găng tay bạc cũng xuất hiện.
Mà cán cân trong lòng bàn tay lại có thể xuyên qua bao tay, hiện lên bên trên.
Con số trên cán cân đã biến thành "7".
Một bên cân trĩu xuống, một bên khác nhếch lên cao, đã hoàn toàn mất đi cân bằng.
"Người vi phạm, ở đâu."
Người áo đen mở miệng, giọng nói không có gì đặc biệt, có hơi mờ mịt, giống như từ nơi cực xa truyền đến.
Âm thanh bị bóp méo.
Hẳn là tác dụng của mặt nạ, dựa vào tình huống của bản thân, hắn đoán người đối diện cũng là người chơi.
Trang bị hoàn chỉnh, không lộ ra bất kỳ bộ phận đặc biệt nào là vì để họ không nhận ra nhau.
Nói như vậy có thể suy ra, khi họ phủ thêm áo choàng đen và trắng, họ không còn là thân phận người chơi nữa.
Trình Mộc Quân: "Thú vị, vốn dĩ tôi không có hứng thú gì với thế giới vô hạn lưu này."
Hệ thống: "Cậu đừng nha, cậu vừa nói thú vị là tôi sợ liền."
"Yên tâm, hiện tại tôi chỉ là tân binh vô dụng thôi, không làm được gì."
Trong thời gian nói vài câu ngắn ngủi, người áo đen chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, cả người như hoà vào bóng đêm.
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn: "Anh là cộng sự của tôi?"
Người áo đen rõ ràng mang thân phận này sớm hơn hắn, nói không chừng có thể lấy được một ít thông tin.
Bên hệ thống, thanh tiến độ sửa chữa vẫn là màu xám, trạng tháng chưa kích hoạt.
Giờ Trình Mộc Quân chưa gặp được Lâm Lung, cũng không hiểu tại sao mình lại trở về, tại sao thế giới hỏng, trừ việc biết Hệ Mị Lực đang thịnh hành ra thì hắn mù tịt về những chuyện khác.
Không nghĩ tới người áo đen lại nói: "Tôi không có cộng sự."
"..."
Thái độ của đối phương rất kém, nhưng Trình Mộc Quân cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy người áo đen trước mặt mới giống những người chơi vô hạn lưu hắn đã từng gặp.
Cẩn thận, không dễ dàng tín nhiệm người khác, mà không phải giống trường phái hiện tại, hoàn toàn dựa vào sắc đẹp.
Lúc này cũng không còn thời gian trì hoãn, Trình Mộc Quân nhìn số "7" trên cán cân và người áo đen vừa xuất hiện, hiểu đại khái tiếp theo mình nên làm gì.
Mặc dù không rõ tình hình hiện tại lắm, nhưng hắn sẽ không để lộ ra bất kỳ thông tin gì về việc mình là người mới.
"Đi cùng tôi."
Trình Mộc Quân nói ba chữ, sau đó xoay người, theo đèn đường đi về phía trước.
Bốn phía lúc này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang trong đêm thu cũng mất hút. Không gian to lớn trừ màn sương dày đặc, đèn đường mờ nhạt ra thì chỉ còn lại bóng dáng của hai người một đen một trắng.
Hai người im lặng bước đi, luôn duy trì khoảng cách hơn 1 mét.
Hệ thống không chịu nổi bầu không khí quái dị này, cười hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu đoán được thân phận của mình rồi?"
Trình Mộc Quân: "Không biết nha."
Hệ thống kinh ngạc: "Ủa, cậu không biết gì mà dám kêu người áo đen đi theo cậu hả, hắn nhìn không dễ chọc đâu, lỡ hắn chặt đầu cậu luôn thì làm sao?"
Trình Mộc Quân: "Rõ ràng hắn không muốn giao lưu với tôi, nhiều lời cũng vô ích. Trong trò chơi sinh tồn, yếu thế tương đương với cái chết."
Hệ thống nhỏ giọng: "Nhưng tôi thấy mấy người chơi Hệ Mị Lực đó yếu thế là qua cửa mà."
Trình Mộc Quân: "À, vậy cậu nghĩ kéo mấy bé xinh đẹp đó đến trước mặt người áo đen này thì sẽ thế nào?"
Hệ thống nhớ đến khí thế của người áo đen khi xuất hiện, giọng nói không cảm xúc và lưỡi hái tản ra hơi thở chết chóc.
"Ừm, chắc là một đao một bé."
"Sai rồi." Trình Mộc Quân nghiêm túc sửa lỗi: "Là một đao một đám, gặt lúa."
Trong lúc nói chuyện, mục tiêu đã ở trước mắt.
Phòng bảo vệ.
Lúc này, phòng bảo vệ đã tắt đèn, lão bảo vệ thoạt nhìn đã ngủ.
Lòng bàn tay Trình Mộc Quân hơi nóng lên, hắn mở tay ra, quả nhiên.
Hình vẽ cán cân phát ra ánh sáng màu đỏ đen chiếu lên không trung, đan xen tạo thành một cán cân thật sự, rơi vào lòng bàn tay của Trình Mộc Quân.
"......"
Trình Mộc Quân thấy hơi cạn lời, so với lưỡi hái Tử Thần cực ngầu của người áo đen, cán cân trong lòng bàn tay này của hắn nhìn rất ngốc.
Người áo đen nhìn cán cân một bên cao một bên thấp, nói: "Người vi phạm số 1."
Dứt câu, trong phòng bảo vệ vang lên tiếng tru quỷ quái, rõ ràng là không gian tối om, nhưng lại có thể nhìn thấy sương mù trong phòng vặn vẹo giãy giụa, giống như muốn chạy trốn.
Người áo đen không nhúc nhích, chỉ nâng nâng tay, đám sương mù đó bị lôi ra từ khe cửa.
Khi dừng lại phía trước hai người, sương mù hóa thành lão bảo vệ đang bị dây xích màu đen trói chặt.
Gã ngẩng đầu, nhìn thấy người áo đen thì giãy càng mạnh hơn, giống như con nhộng ve sầu trên mặt đất.
"Tôi không phạm quy! Tôi không phạm quy!" Lão bảo vệ một bên giãy giụa, một bên cọ mặt xuống đất, từng miếng da tróc ra.
A ——
Không chờ gã giải thích thêm gì, người áo đen bắt đầu hành động.
Lưỡi hái xẹt qua, đầu lão bảo vệ rơi trên mặt đất, không có máu, chỉ có một làn sương đen từ từ bay lên.
Trình Mộc Quân nhìn làn sương chậm rãi bay lên, sau đó hoà vào biển sương dày đặc che kín bầu trời.
Đây là...
Người vi phạm sau khi bị xử tử hoá thành âm khí nuôi dưỡng ngược lại phó bản này?
Những chuyện xảy ra tiếp theo đã xác minh phỏng đoán của Trình Mộc Quân.
Sương mù ở bốn phía từ từ tiến tới, nhưng khi đến gần người áo đen thì lại đi đường vòng.
Toàn bộ trời đất như bị sương mù cắn nuốt, phòng bảo vệ phía trước là trung tâm của màn sương, hình thành một cái kén màu xám.
Một lát sau, cái kén biến mất.
Phòng bảo vệ khôi phục yên tĩnh, trên giường đơn xuất hiện một bóng người. Cùng lúc đó, số "7" phía trên cán cân biến thành "6".
"Tiếp theo."
Người áo đen mở miệng.
Trình Mộc Quân đứng tại chỗ, hỏi: "Người kế nhiệm sẽ không vi phạm quy định nữa?"
"Vi phạm quy định, giết chết."
Lời ít ý nhiều.
Trình Mộc Quân lại cảm thấy không đúng lắm, nếu chỉ đơn giản là sai thì giết, vậy thì mọi chuyện sẽ rơi vào vòng lặp vô tận mà không có bất kỳ thay đổi nào.
Hắn mở miệng nói: "Phiền chờ một lát."
Người áo đen không đáp, cũng không nhúc nhích.
Trình Mộc Quân không để ý cộng sự khó chịu này, bắt đầu làm chuyện của mình.
Hắn đã hiểu được đại khái chức trách của hai người, hắn phụ trách tìm ra người vi phạm, người áo đen phụ trách xử tử.
Nói đơn giản, Trình Mộc Quân bất động thì người áo đen cũng đừng mong tiếp tục. Sau khi thăm dò quy tắc rõ ràng, Trình Mộc Quân không thèm giả vờ thân thiết với người áo đen nữa.
Dù sao cũng chỉ coi như đồng nghiệp mà thôi, tan làm rồi là không giao tiếp nữa, không cần để ý đến thái độ của đối phương.
Trình Mộc Quân nâng cán cân trong tay lên, nói: "Trốn thoát khỏi mật thất đạt được sổ tay tân sinh, sổ tay tân sinh ghi lại thông tin cơ bản của ngôi trường, bảo vệ không tuân thủ quy tắc, tiết lộ thông tin cho bảy người chơi."
"Vi phạm quy định, xử tử."
Quả nhiên, theo lời hắn nói, cán cân toả ra ánh sáng đen đỏ, ngưng tụ thành vài dòng chữ rồi biến mất trong phòng bảo vệ.
Khi Trình Mộc Quân thắc mắc cái này có ích lợi gì, bảng nhiệm vụ trên cổ tay hắn sáng lên.
【Nhiệm vụ Thẩm phán hoàn thành, đạt được 100 tích phân.】
Trình Mộc Quân ngạc nhiên, không thể không nói, cái nhiệm vụ thẩm phán kỳ quái này được nhiều tích phân thật sự.
Phó bản đầu tiên của người mới, mặc dù thông qua với đánh giá S cũng chỉ có thể đạt được 10 tích phân thôi.
Mà nhiệm vụ "Thẩm phán" này lại có 100 điểm.
Trình Mộc Quân xoay người, hướng về mục tiêu kế tiếp.
Tiếp theo là bác sĩ.
Ban ngày, Trình Mộc Quân ở sân thể dục tham gia lễ khai giảng, không đi theo Dư Tiểu Thành đến phòng y tế.
Nhưng sau khi Dư Tiểu Thành rời đi không lâu, con số trên cán cân nhảy lên "2".
Vậy chắc chắn đã có hành vi vi phạm quy định xảy ra trong phòng y tế.
Lúc này là đêm tối, dựa theo quy luật sinh hoạt, bác sĩ hẳn là đang ngủ ở chung cư của giáo viên.
Quy tắc trong trò chơi sinh tồn thực chất là ràng buộc hai chiều đối với cả người chơi và NPC, sẽ không xuất hiện tình huống NPC giết người không lý do.
Kể cả NPC lệ quỷ, nếu muốn giết người cũng phải tuân theo quy tắc, chỉ khi kích phát điều kiện tử vong mới có thể tấn công người chơi.
Xử tử bác sĩ.
Trình Mộc Quân vẫn nói ra phán quyết của mình.
"Phòng y tế, kích phát điều kiện tử vong, giả bệnh. NPC để người chơi không có bệnh tiến vào, vi phạm quy định, xử tử."
Nhiệm vụ thẩm phán lại hoàn thành, 100 tích phân vào túi.
"Tiếp theo."
Ngay khi hai người đang chuẩn bị rời đi, phòng cách vách bỗng nhiên có tiếng động.
Người áo đen ngừng lại, khi hắn giơ tay lên, một bóng đen khác rơi xuống đất, người bị dây xích trói chặt.
Sau khi sương đen tan hết, Trình Mộc Quân nhìn thấy là chủ nhiệm lớp.
"Tôi, tôi không có vi phạm quy định."
Người áo đen không nói lời nào, giơ lưỡi hái lên.
Trình Mộc Quân tay mắt lanh lẹ nhào qua kéo tay áo người áo đen, không ngờ hắn còn chưa kịp chạm vào thì người nọ đã biến mất.
Cũng may, coi như là câu giờ.
"Hắn không vi phạm quy định."
Ban ngày, chủ nhiệm lớp thấy Dư Tiểu Thành có dấu hiệu bị cảm nắng nên mới kêu người đưa cậu ta đến phòng y tế, đây là phù hợp quy tắc, không phải bởi vì sắc đẹp của Dư Tiểu Thành, không tồn tại hành vi vi phạm quy định.
Người áo đen lại lạnh lùng nói: "Hắn muốn chạy, giết."
"......"
Đây hoàn toàn là Tử Thần không nói lý mà, Trình Mộc Quân thấy hắn lại muốn động tay, đang định nói nữa lại nghe người áo đen lạnh giọng:
"Tiếp tục đụng vào tôi, giết."
"Cộng sự anh cũng giết?"
"Tôi không cần cộng sự."
Không nói lý được, Trình Mộc Quân nhíu mày lạnh giọng: "Người áo đen vi phạm quy định, giết người bừa bãi."
Dứt câu, cán cân trong tay hắn lóe sáng, hóa thành dây xích màu bạc cuốn chặt lấy lưỡi hái sắp rơi xuống của người áo đen.
_____
Không ky nhé