Editor: Diệp Hạ
Chương 155: Thế giới trừng phạt (1)
Bên trong tinh hạm tràn ngập khoa học công nghệ, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thứ trước mắt đã biến thành trần nhà cổ kính với những thanh gỗ.
Trình Mộc Quân vẫn còn chút mờ mịt.
Cách thoát ly thế giới lúc này hơi khác biệt, trong mấy năm cuối cùng, các chức năng của cơ thể Trình Mộc Quân đã hoàn toàn suy yếu.
Hắn nhân lúc mình vẫn còn có thể suy nghĩ và diễn đạt sắp xếp hậu sự cho bản thân.
Trình Mộc Quân giữ lại một phần tế bào của mình đưa cho Viện Khoa học của Nước Cộng hoà Nhân loại, sau đó nói Cừu Tông không cần dùng dụng cụ gì để kéo dài thời gian sống của hắn, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Cừu Tông đồng ý rồi, cũng làm được rồi.
Đồng thời, Trình Mộc Quân cũng không yêu cầu Cừu Tông phải sống thật tốt sau khi hắn đi.
Hắn hiểu Cừu Tông.
Cừu Tông có suy nghĩ của mình, chuyện đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Trình Mộc Quân có thể thuyết phục y, nhưng hắn biết, khuyên y sống tốt sẽ chỉ làm y thống khổ.
Vậy nên cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Lúc hắn đi, hắn đã không còn khả năng suy nghĩ, ý thức dường như bị nhốt trong một cái lồng sắt, cũng may thời gian đó không dài.
Không bao lâu, hắn nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.
"Hệ thống, hiện tại tôi ở đâu?"
Hệ thống: "A? Tiểu Trúc Tử cậu không sao chứ? Đây là thế giới trừng phạt, chúng ta đang ở trong chùa, bên trong còn có một cư sĩ rất giống Kỷ Trường Hoài."
Trình Mộc Quân chớp mắt, lúc này mới có cảm giác đáp xuống đất: "Kỷ Trường Hoài à..."
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Trình Mộc Quân lười cử động, đáp: "Vào đi, cửa không khóa."
Dù sao cũng đều là người quen, không cần lễ tiết quá mức.
"Trình tiên sinh, cậu không thoải mái sao?"
Không ngờ người tiến vào lại là Kỷ Trường Hoài.
Trình Mộc Quân nhíu mày nhìn Kỷ Trường Hoài, không biết đang suy nghĩ cái gì. Kỷ Trường Hoài hơi sốt ruột, y bất chấp tiến lên vài bước, đặt tay lên trán Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân hoàn hồn, nâng tay nắm cổ tay Kỷ Trường Hoài: "Cư sĩ Kỷ, tôi không sao."
Mặt Kỷ Trường Hoài hơi đỏ lên, lui về phía sau một bước: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi."
Trình Mộc Quân xoay người ngồi dậy, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có nghe bạn tôi nói về chuyện của anh, cư sĩ Kỷ anh... hình như không phải người sẽ đối xử nhiệt tình với người xa lạ như vậy?"
Kỷ Trường Hoài hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Không ngại để tôi ngồi xuống chứ?"
Trình Mộc Quân: "Mời ngồi."
Hắn đứng lên, cũng đến ngồi xuống cái ghế cạnh bàn.
Kỷ Trường Hoài theo thói quen cầm ấm trà trên bàn, giống như trước đây.
Trình Mộc Quân ngẩn ngơ nhìn.
"Ừm, nếu nói việc này ra, có lẽ cậu sẽ cảm thấy thật vớ vẩn."
Trình Mộc Quân nâng ly trà lên: "Nói đi, khả năng tiếp thu của tôi rất tốt, chuyện vớ vẩn gì cũng chấp nhận được."
"Tôi từng mơ thấy cậu."
Kỷ Trường Hoài nhẹ nhàng nói: "Nói đúng hơn là từ khi tôi có nhận thức, tôi đã liên tục mơ thấy một người."
"Hửm?" Trình Mộc Quân an tĩnh nghe.
Câu chuyện rất đơn giản.
Kỷ Trường Hoài từ khi có nhận thức đã bắt đầu nằm mơ liên tục, y ở cảnh trong mơ là người tu hành, đại sư huynh của một môn phái. Cảnh trong mơ cũng không nối liền, chỉ là vài mảnh nhỏ.
Ban đầu y không hiểu chuyện, chỉ xem đó là vài giấc mơ không có ý nghĩa mà thôi.
Sau này lên mười mấy tuổi, Kỷ Trường Hoài phát hiện các giấc mơ đó có liên quan, nhưng phần lớn đều sẽ bị lãng quên sau khi tỉnh lại.
Nhưng điều duy nhất y nhớ rõ, đó là ở trong mơ, y có một sư đệ.
"Tôi không thấy rõ mặt người đó, chỉ nhớ tôi kêu người đó là Tiểu Quân." Kỷ Trường Hoài nâng mắt nhìn lên.
Trình Mộc Quân cầm ly uống một ngụm trà: "Anh cho rằng đây là... kiếp trước?"
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Ừm, tôi biết suy nghĩ này của mình rất vớ vẩn, thậm chí tôi còn không thấy rõ mặt Tiểu Quân, tôi..."
Y im lặng một lát rồi tiếp tục: "Nói ra thì thật buồn cười, khi các bạn cùng lớp thích bạn nữ bên cạnh mình, tôi lại chỉ nghĩ đến người không rõ mặt trong mơ."
Chuyện sau này Trình Mộc Quân đều đã biết.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Kỷ Trường Hoài thi nghiên cứu sinh vào Học viện Phật giáo, bạn bè đều cho rằng y có duyên với Phật, bẩm sinh không hứng thú đối với chuyện tình cảm.
"Vậy anh tu hành ở chùa Xuất Vân cũng là vì giấc mơ này?"
"Ừm, tôi cho rằng đó là tiền duyên, tôi muốn dành cả đời này để cầu phúc cho đoạn tiền duyên đó, bởi vì ở trong mộng, cuối cùng, Tiểu Quân đã chết."
Trình Mộc Quân thực sự hơi giật mình, Kỷ Trường Hoài rõ ràng đang nói đến kết cục của thế giới đã hỏng.
Hắn chết, Kỷ Trường Hoài xuất gia.
Lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính mờ của cửa sổ gỗ.
Quang ảnh vừa lúc dừng trên mặt Trình Mộc Quân, Kỷ Trường Hoài nhìn lên có thể thấy, tựa như đang ở cảnh trong mơ, khi y giảng đạo pháp cho sư đệ, sư đệ cũng nghiêm túc nhìn y như vậy.
Bỗng nhiên, Kỷ Trường Hoài có chút hoảng hốt: "Sư đệ."
Trình Mộc Quân khẽ cười, quơ tay trước mắt y: "Cư sĩ Kỷ, hoàn hồn, thế giới này lấy đâu ra sư huynh sư đệ."
Kỷ Trường Hoài nở nụ cười dịu dàng, cũng không tức giận. Tâm trạng y rất tốt, tiếp tục nói.
"Trong giấc mơ hồi đại học, tôi mơ thấy tôi xuất gia, cầu kiếp sau vì Tiểu Quân, tôi cho rằng đây là kết cục."
Quả nhiên như vậy, xâu chuỗi những chuyện đó với nhau là có thể giải thích, Kỷ Trường Hoài mơ thấy mình xuất gia khi học đại học, vì vậy y đã chọn Học viện Phật giáo.
Hắn nhíu mày: "Anh không cảm thấy vì một giấc mơ mà chọn Học viện Phật giáo, còn đến chùa miếu tu hành là hành động hơi... liều lĩnh sao?"
Kỷ Trường Hoài lắc đầu, bình thường y không thích người khác nói mình như vậy, nhưng nếu là Trình Mộc Quân thì y không để ý chút nào, ngược lại kiên nhẫn giải thích: "Không phải là liều lĩnh, hơn phân nửa cuộc đời tôi đều có liên quan đến cảnh trong mơ. Hơn nữa, mấy ngày trước, cảnh trong mơ đã tiếp tục."
Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, cậu còn nói mấy người không có bug? Nó rõ ràng là có liên kết mà."
Hệ thống: "Đừng hỏi tôi, hỏi tôi tôi vẫn trả lời là không có bug."
"A, hệ thống, tôi cảm thấy cậu có bí mật nha."
Hệ thống làm như rất chột dạ, trực tiếp block Trình Mộc Quân, từ chối tiếp chuyện.
Nhưng không quan trọng, Trình Mộc Quân có rất nhiều thời gian, hắn giương mắt nhìn Kỷ Trường Hoài: "Tiếp tục?"
"Ừm."
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Đầu tiên là tôi thấy rõ mặt Tiểu Quân, sau đó..."
Nói tới đây, Kỷ Trường Hoài ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân, hơi mất tập trung. Dường như cảm xúc của y có chút mất khống chế, ngón tay đặt trên mặt bàn hơi run, sau đó nâng lên, muốn chạm vào mặt Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân im lặng, không ngăn cản y.
"Xin lỗi, tôi biết là nó rất thất lễ, nhưng cậu có thể cho tôi chạm vào một chút không? Tôi chỉ muốn xác nhận đây không phải một giấc mơ mà thôi."
Trình Mộc Quân không nói gì, khẽ gật đầu.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, từ từ di chuyển qua chóp mũi, xuống đến cằm, sau đó lại đến vành tai.
Trình Mộc Quân khẽ rụt lại: "Hơi ngứa."
Mặt Kỷ Trường Hoài ửng đỏ, đang định nói gì đó, lại nghe ngoài cửa có người lên tiếng.
"Đàn anh, không phải anh đến gọi người đi ăn cơm sao..."
Người tới ngừng bước, Trình Mộc Quân ngồi đưa lưng về phía cửa và Kỷ Trường Hoài cùng quay đầu lại.
Sau đó...
Trình Mộc Quân nhìn thấy Mạc An Lan vừa bước vào phòng và Tiêu Ngật Xuyên đứng ngoài cửa.
Hệ thống bỗng online: "A, kích thích, tu la tràng."
Tình huống hiện tại đúng là hơi xấu hổ, tay Kỷ Trường Hoài vẫn còn đặt trên tai Trình Mộc Quân, vì xoay người nên đã đáp xuống bả vai.
Nước da y trắng nõn, lúc này hai má ửng đỏ vẫn chưa biến mất, thoạt nhìn cực kỳ mờ ám.
"Hai, hai người đang làm gì vậy?"
Mạc An Lan mở to mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Đây là Kỷ Trường Hoài sao?
Là Kỷ Trường Hoài luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người sao?
Mạc An Lan biết Kỷ Trường Hoài hai mươi mấy năm, thích y bảy tám năm, nhưng chưa từng thấy Kỷ Trường Hoài gần gũi người khác như vậy.
Như sét đánh giữa trời quang, y cảm thấy một vài chuyện mà y luôn tin tưởng dường như đã sụp đổ.
Không ai lên tiếng.
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua Kỷ Trường Hoài, cảm thấy mình là người ngoài cuộc không thích hợp mở miệng.
Mà Kỷ Trường Hoài chỉ thu tay lại, trấn an vỗ lên mu bàn tay hắn vài cái, ánh mắt dịu dàng, giống như đang nói Trình Mộc Quân không cần lo lắng.
Bầu không khí ăn ý đến nỗi không cần nói gì cũng có thể hiểu nhau giữa hai người càng kích thích Mạc An Lan hơn.
Y hoàn toàn mất đi phong độ, mất khống chế nói: "Rốt cuộc hai người đang làm gì?"
Trình Mộc Quân thấy phiền, đứng dậy: "Liên quan gì đến anh?"
Nói xong, hắn cũng không chờ đối phương đáp lại, đi thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiêu Ngật Xuyên vẫn đang đứng đó, Trình Mộc Quân lại dứt khoát đẩy bả vai đối phương ra, bước đi.
Mới đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Ngật Xuyên đuổi theo.
"Sao, không ở lại an ủi tâm can tiểu bảo bối Mạc An Lan của anh à?" Trình Mộc Quân nhướng mày liếc Tiêu Ngật Xuyên một cái.
Tiêu Ngật Xuyên không trả lời câu này, hỏi: "Cậu biết chỗ ăn ở đâu sao?"
Trình Mộc Quân đúng là không biết, hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Kỷ Trường Hoài vẫn chưa ra, phỏng chừng là muốn nói gì đó với Mạc An Lan.
Suy cho cùng, trong thế giới trừng phạt này Kỷ Trường Hoài cũng không phải cô độc một mình, y có ba mẹ có bạn bè, cũng có vòng giao tiếp.
Các mối quan hệ trong vòng bạn bè của đám người Tiêu Ngật Xuyên rất phức tạp.
Thật ra Trình Mộc Quân cũng hơi tùy ý, nhưng dù sao thì thế giới cũng không sụp đổ, chỉ cần mình không OOC, kiên trì với thiết lập mất trí nhớ là có thể rũ bỏ quan hệ với cục diện rối rắm của Tiêu Ngật Xuyên.
"Không biết, phiền anh dẫn đường."
Suy nghĩ cẩn thận, Trình Mộc Quân thản nhiên nói chuyện với Tiêu Ngật Xuyên, xem đối phương như một người mới quen biết.
Khá tốt.
Sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên dịu xuống, nhìn như rất vui: "Đi với tôi."
Dọc đường đi, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi.
Trình Mộc Quân cảm thấy việc này không liên quan đến Tiêu Ngật Xuyên; mà Tiêu Ngật Xuyên thì không biết là nguyên nhân gì.
Buổi cơm chiều hôm đó, Kỷ Trường Hoài thong dong tới muộn. Mạc An Lan không xuất hiện, hai tiếng sau mới gọi điện thoại cho Tiêu Ngật Xuyên, nói y có việc phải đi.
Tiêu Ngật Xuyên chỉ lạnh nhạt đáp: "Được."
Cách âm của phòng thiền thật sự rất kém, Trình Mộc Quân ở trong phòng mình mà còn nghe thấy nội dung cuộc gọi phòng bên cạnh.
Sau khi ngắt máy, Trình Mộc Quân đợi tiếng mở cửa đuổi theo ai đó của Tiêu Ngật Xuyên, dù gì thì đây cũng là chiêu tủ của Mạc An Lan mà.
Gọi điện vào nửa đêm 12 giờ cũng chỉ vì muốn tên ngốc Tiêu Ngật Xuyên đuổi theo mình mà thôi, trăm trận trăm thắng.
Không nghĩ tới, Trình Mộc Quân chờ đến suýt ngủ gật cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Sáng hôm sau, Trình Mộc Quân vừa ra ngoài đã thấy Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên đang đứng trong sân nói gì đó.
Trình Mộc Quân đi qua, hỏi: "Sao anh còn ở đây?"
Tiêu Ngật Xuyên hơi ngạc nhiên: "Không phải đã nói là sẽ làm lễ tạ thần với em sao? Tôi có thể đi đâu?"
Được rồi.
Thế giới trừng phạt này càng ngày càng thú vị.
______
Chương 156: Thế giới trừng phạt (2)
Cùng ngày, trụ trì chùa Xuất Vân đã trở lại. Sau khi chuẩn bị xong nghi thức, rạng sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Trình Mộc Quân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau lễ tạ thần, vừa bước ra ngạch cửa, Tiêu Ngật Xuyên nói: "Tôi lái xe đến, hôm nay chúng ta quay về."
Giờ vẫn là sáng sớm, vừa nãy mới đổ một cơn mưa nhỏ, bên trong chùa Xuất Vân tràn ngập mùi bùn đất xen lẫn với mùi cỏ xanh.
Trình Mộc Quân híp mắt, ngẩng đầu nhìn trời: "Gấp vậy? Nếu lát nữa mưa thì đường không dễ đi đâu?"
Tiêu Ngật Xuyên: "Không nên quấy rầy người xuất gia thanh tu."
Lúc này, phía sau Trình Mộc Quân truyền đến tiếng Kỷ Trường Hoài nói: "Không có gì, cậu và tôi có duyên, không phải quấy rầy."
"Kỷ Trường Hoài." Tiêu Ngật Xuyên nhíu mày, không nhịn được lạnh giọng nói: "Mộc Quân không phải người trong mơ của cậu, cậu đối xử như vậy không công bằng."
Kỷ Trường Hoài là người tính cách ôn hòa, trước nay luôn giúp mọi người làm điều tốt, lúc này cũng lạnh mặt: "Hình như cậu cũng không có tư cách nói những lời này."
Sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên càng thêm khó coi.
Hệ thống đang ăn dưa bỗng nhiên kích động: "Xuất sắc, đánh nhau đi đánh nhau đi."
Trình Mộc Quân cạn lời: "Cậu đủ rồi đó, tôi cảm thấy mất mặt."
"Hả? Sao chứ? Không phải rất kích thích à?"
"Cậu nói đi, ai cũng biết chuyện tôi làm chó liếm." Trình Mộc Quân chỉ muốn hai người ngừng lại.
Hai người này chỉ móc mỉa nhau, không ai nói rõ ra ngược lại làm người ta không thể xen vào.
Cũng may cứu tinh đã tới rồi, điện thoại Tiêu Ngật Xuyên vang lên.
Y cầm điện thoại lên, mày hơi nhíu lại.
Trình Mộc Quân đứng gần y, nhìn thoáng qua tên trên màn hình.
Mạc An Lan.
"A." Kỷ Trường Hoài khẽ cười.
Thời tiết còn cực kỳ phối hợp, bầu trời vốn có mây đen đột nhiên âm u hơn, hạt mưa bắt đầu rơi tí tách.
Bên ngoài đại điện là thùng công đức.
Nước mưa rơi vào trong, tiếng leng keng rất dễ nghe, xen lẫn với tiếng lá xào xạc cũng rất dễ nghe.
Nhưng ba người dưới mái hiên lại hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cơn mưa bất thình lình này.
Điện thoại bị ngắt một cách vô tình, hỗn hợp các âm thanh thiếu một thành phần.
Trình Mộc Quân còn cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng ngay sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tiêu Ngật Xuyên định tiếp tục cúp máy, nhìn thấy trên màn hình lại ngừng lại.
Người gọi đến bây giờ không phải Mạc An Lan, mà là ba của Mạc An Lan.
Người lớn gọi, Tiêu Ngật Xuyên không thể không nghe: "Alo, chào chú Mạc."
Vài phút sau, y trầm giọng nói: "Vâng, cháu đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ngật Xuyên nhìn Trình Mộc Quân giải thích: "Tối hôm trước Mạc An Lan xuống núi ngay trong đêm, gặp phải tai nạn xe, hôm nay mới tỉnh lại."
Đã như vậy, Trình Mộc Quân cũng không có lý do gì để ở lại, nơi này giao thông không tiện, Tiêu Ngật Xuyên chạy về, tất nhiên hắn phải nhân cơ hội đi ké.
Còn việc tại sao Tiêu Ngật Xuyên nhất định phải đi thăm, nguyên nhân rất đơn giản, Mạc An Lan là bé đáng thương có trái tim không tốt lắm, chịu kích thích quá lớn sẽ dễ dàng phát bệnh.
"Ừm, tôi đi dọn đồ."
Khi Trình Mộc Quân đi ra cửa, xe Tiêu Ngật Xuyên đã ngừng ở bên ngoài.
Hắn bước đến, mới kéo cửa ra đã thấy Kỷ Trường Hoài xách theo một cái vali cầm ô đi ra.
Tiêu Ngật Xuyên xuống xe, nhíu mày hỏi: "Cậu muốn xuống núi?"
"Ừm."
"Đi thăm Mạc An Lan?"
Kỷ Trường Hoài vẫn thản nhiên: "Không phải, tôi phải chuẩn bị luận văn tiến sĩ, trong khoảng thời gian này không thích hợp ở trong núi."
Nói rất hợp lý, dù sao Kỷ Trường Hoài cũng không phải người xuất gia chân chính, chỉ là cư sĩ mà thôi, hơn nữa vẫn đang học tiến sĩ ở Học viện Phật giáo.
Hơn nữa, lý do Kỷ Trường Hoài xuống núi thích hợp hơn Tiêu Ngật Xuyên nhiều.
Hai người âm thầm đấu tranh, Kỷ Trường Hoài chiến thắng một lần nữa, Tiêu Ngật Xuyên bực bội vô cùng, toàn bộ hành trình không nói thêm câu nào.
Dù Kỷ Trường Hoài không xuống núi vì Mạc An Lan, nhưng sau khi đến thành phố A y vẫn cùng đến bệnh viện.
Xuất phát từ tình nghĩa giữa những người bạn.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Trình Mộc Quân không vào, chỉ đứng ở ngoài hành lang nhìn tình huống bên trong. Không phải hắn có khúc mắc gì với Mạc An Lan, thật ra lúc nãy hắn có đi vào, nhưng khi nhìn thấy hắn, gương mặt vốn trắng của Mạc An Lan lại càng thêm trắng bệch.
Y an tĩnh nhìn ba người cùng tiến vào, gắt gao cắn môi.
Trình Mộc Quân tự giác lui ra.
Thật ra tình cảnh bên trong không quá xa lạ, trong thời gian bị cưỡng chế giáo huấn tình yêu, mỗi khi Trình Mộc Quân có ý đồ muốn tiến vào vòng bạn bè của Tiêu Ngật Xuyên, gần như đều gặp kiểu này.
Kỷ Trường Hoài vốn định đi ra theo, lại bị mẹ Mạc An Lan giữ chặt, giống như có gì đó muốn nói.
Trình Mộc Quân nhìn trò hề bên trong cảm thấy rất buồn cười, còn không bằng chơi điện thoại.
Vừa mở vòng bạn bè ra đã nhìn thấy thứ làm hắn cười.
Tô Thượng gửi ảnh, bên trong là khu biệt thự được chụp từ ban công.
Đập vào mắt Trình Mộc Quân là biệt thự của hắn với tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Tô Thượng một ngày gửi ba tin, nội dung cũng rất đơn giản.
【Không về.】
【Hic, vẫn không về.】
【Khi nào mới về?】
Trình Mộc Quân bật cười, sau đó cảm thấy có người đứng trước mặt mình, hắn ngẩng đầu, đối diện với gương mặt quen thuộc.
Hàn Sơ Húc?
Hàn Sơ Húc đột nhiên xuất hiện vẫn mặc tây trang phẳng phiu, tóc vuốt gọn gàng, mỗi một chỗ đều xử lý cực kỳ thoả đáng.
Trên mũi anh đeo một cặp kính gọng bạc, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ tạo cảm giác khá là nguy hiểm.
Trình Mộc Quân chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt giả bộ không quen biết: "Vị tiên sinh này, có việc gì sao?"
Ngón tay Hàn Sơ Húc khẽ run lên, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại dừng lại. Anh chỉ nghe nói con trai của nhà họ Mạc nằm viện nên thuận đường tới thăm một chút.
Vừa bước vào hành lang, ánh mắt anh đã chạm phải người này, sau đó không thể rời khỏi.
"Hàn tổng."
Tiêu Ngật Xuyên nhìn thấy tình huống bên ngoài, y đi ra giới thiệu Hàn Sơ Húc và Trình Mộc Quân, sau đó hỏi: "Hàn tổng, ngài đến thăm bệnh sao?"
"Tôi đi về trước, hai người từ từ nói chuyện." Trình Mộc Quân thấy có người ra liền phất tay, xoay người rời đi.
Mạc An Lan cũng không phải bạn bè gì của hắn, đến thăm vài phút đã đủ, nếu cứ ở đây mãi thì rất nhàm chán.
Tiêu Ngật Xuyên thấp giọng hỏi: "Tôi đưa em về?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không cần, anh đi rồi Mạc An Lan lại phát bệnh thì tôi không gánh nổi."
Nói xong, Trình Mộc Quân cũng không chờ Tiêu Ngật Xuyên đáp lại, xoay người bước đi.
Tiêu Ngật Xuyên nhìn bóng lưng hắn một lát rồi quay lại: "Hàn tổng, vào thôi?"
Không nghĩ tới Hàn Sơ Húc lại đáp: "Tiêu tổng, bên trong quá nhiều người, tôi còn vài việc gấp không thể vào, phiền anh giúp tôi chuyển một chút quà."
Anh đưa hộp quà trong tay cho Tiêu Ngật Xuyên, sau đó cũng xoay người rời đi.
Chỉ để lại Tiêu Ngật Xuyên đứng tại chỗ với cảm giác có gì đó không thích hợp.
***
Trình Mộc Quân đi hết hành lang, đến trước thang máy ấn nút, lại nghe thấy tiếng bước chân.
"Chào cậu, Trình tiên sinh."
Hắn quay người, thấy là Hàn Sơ Húc: "Hửm? Làm sao vậy?"
Hàn Sơ Húc lịch sự nho nhã, nhìn không ra dấu hiệu gì khác, giống như chỉ thuận miệng nói: "Tôi đưa cậu về, tiện đường."
Trình Mộc Quân cười: "Sao Hàn tiên sinh lại biết tôi ở đâu?"
"Tôi thấy ảnh của cậu trong vòng bạn bè của cháu trai, nó không chụp mặt." Hàn Sơ Húc chỉ tay Trình Mộc Quân: "Chụp tay, tôi nhận ra."
Trình Mộc Quân không hỏi làm sao Hàn Sơ Húc nhận ra, điều đó không quan trọng, quan trọng là: "Cháu trai anh là ai?"
"Tô Thượng."
Trình Mộc Quân: "......" Tới nữa, sao mấy người này đều có liên quan với nhau vậy?
Rõ ràng trước đây ở thế giới trừng phạt ba năm liền hắn chưa từng gặp bất kỳ ai bên cạnh Tiêu Ngật Xuyên, dù là Tiêu Minh Duệ hay Kỷ Trường Hoài hay Hàn Sơ Húc.
Mà sửa chữa thế giới xong lại giống như phá vỡ bức tường nào đó, cả đám kéo nhau xuất hiện.
"Được, làm phiền rồi."
Hàn Sơ Húc tính cách điềm tĩnh, ở trên xe cũng giống như khi vừa quen, hàn huyên vài câu.
Anh nói một chút về Tô Thượng, đa số đều quay chung quanh tâm lý thiếu niên.
Trình Mộc Quân nhìn sườn mặt anh, bất giác nhớ đến khi ở chung với chú Hàn. Ở thế giới đó, khi hắn ham chơi, chú Hàn cũng âm thầm ngăn cách những người bụng dạ khó lường ra khỏi hắn giống như vậy.
Xem ra, ở trong lòng Hàn Sơ Húc, cháu trai Tô Thượng của anh là người bụng dạ khó lường.
Ô tô từ từ ngừng lại bên ngoài sân vườn nhà Trình Mộc Quân, hắn xuống xe, lại thấy Hàn Sơ Húc cũng xuống xe, hỏi: "Trình tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, thêm wechat được chứ?"
Trình Mộc Quân im lặng, còn chưa kịp nói gì lại nghe anh bổ sung: "Ừm, đứa bé Tô Thượng này ham chơi, ba mẹ nó lại bận công việc, so ra thì tôi coi chừng nó nhiều hơn..."
Còn chưa dứt lời, có người đột ngột mở cửa sổ ra, tức giận nói: "Chú à! Chú nói xấu sau lưng cháu!"
Hai người ngẩng đầu nhìn, thấy nhà Tô Thượng vốn tối om không biết đã sáng lên từ khi nào.
Hàn Sơ Húc nhíu mày, nói: "Trễ rồi, đừng làm ồn gia đình bên cạnh."
Tô Thượng: "Gần đây chỉ có hai nhà có người ở, xéo bên kia là nhà Tiêu Minh Duệ, hai ngày trước đã ra ngoài, chưa về đâu."
Trình Mộc Quân không khỏi bật cười, cho nên thành quả của Tô Thượng trong hai ngày này là quậy banh nhà hàng xóm sao?
"Anh kêu Tô Thượng gửi wechat của tôi cho anh là được, tôi mệt rồi, đi về trước, tạm biệt."
Hắn nói rồi xoay người đi vào, không để ý phản ứng của cặp chú cháu kỳ lạ phía sau nữa.
Rửa mặt xong, Trình Mộc Quân nằm lên giường mới cảm thấy đầu mình hơi choáng, ở thế giới trừng phạt chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà gặp biết bao nhiêu chuyện kích thích.
Thậm chí hắn có thể đoán, ngày mai Hàn Sơ Húc vẫn sẽ ở đây, có lẽ còn xuất hiện cùng với Tô Thượng nữa.
Nói thật.
Có lẽ là do di chứng thế giới kia tạo thành, mà giờ khi nhìn thấy Hàn Sơ Húc, Trình Mộc Quân lại bất giác muốn trốn tránh, cứ luôn cảm thấy...
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Hệ thống, tôi có thể xin đi vào thế giới tiếp theo trước thời hạn không? Mệt mỏi quá."
"Sao vậy?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Ừm, có hơi sợ chú Hàn."
Hệ thống: "Hả? Chứng sợ chim của cậu vẫn chưa khỏi à?"
Trình Mộc Quân trợn mắt: "Cút, tôi chỉ lo Hàn Sơ Húc sẽ giáo dục tôi nếu biết tôi đã từng liếm Tiêu Ngật Xuyên ba năm, không còn cách nào, xem như di chứng đi."
"Được rồi, vừa lúc có thể thử công năng mới vừa thăng cấp, tới luôn."
Hệ thống vừa dứt lời, trước mắt Trình Mộc Quân xuất hiện một màn sáng trong suốt.
Bên trên là một vài lựa chọn, nhưng thế giới tiếp theo thì vẫn là nút ngẫu nhiên, xem ra vẫn không thể lựa chọn.
Phía dưới là thời điểm tiến vào, có hai lựa chọn: Cố gắng lùi về phía trước, cố gắng đi về phía sau.
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Cái cố gắng lùi về phía trước này là gì? Lựa chọn mà còn có thể miêu tả như vậy à?"
Hệ thống: "Chính cậu cũng biết thế giới đã sụp đổ không dễ khống chế mà, chỉ có thể cố gắng thôi."
Trình Mộc Quân: "Cái gánh hát rong này của mấy người rốt cuộc là lừa bao nhiêu người rồi. Thôi bỏ đi, có là được."
Trình Mộc Quân tất nhiên sẽ chọn cố gắng lùi về phía trước, hắn không hề muốn xuất hiện khi cốt truyện phát triển đến độ không thể cứu chữa.
"Xác nhận lựa chọn, truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——"
Trình Mộc Quân mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng cực kỳ chật hẹp, ước chừng chỉ có bốn năm mét vuông, không có cánh cửa nào, kể cả cửa sổ.
Chỉ là một hình lập phương.
Trong tay hắn đang nắm một vật cứng vuông vức.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, là một viên xúc xắc.
Lúc này, hệ thống đúng lúc truyền thông tin đến.
Thế giới giả tưởng
Bối cảnh: Vô hạn lưu, game kinh dị
Nhân vật: Không rõ
Phân loại cốt truyện: Mỹ nhân phế vật làm nũng vô song, nằm không cũng thắng
Xác suất độ kiếp thành công: 95%
______
Sợ edit vô hạn lưu lắm huhu cíu ('༎ຶོρ༎ຶོ')