Editor: Diệp Hạ
Vành đai thiên thạch.
Trình Mộc Quân nằm trên sô pha nhìn Bùi Nhất Hàng nghiêm mặt điều khiển tinh hạm loại nhỏ. Vì tránh truy kích của Quân Phản Động, hai người bắt buộc phải tiến vào vành đai thiên thạch.
Cũng may tinh thần lực của Bùi Nhất Hàng đủ mạnh, dù ba ngày không ngủ không nghỉ cũng không ảnh hưởng đến việc điều khiển tinh hạm của y.
Trình Mộc Quân yên tâm nằm ngẩn người trên sô pha, suy cho cùng bây giờ ở Liên minh AO, Omega gần như không còn liên quan gì đến cơ giáp hay tinh hạm.
Không phải là pháp luật hạn chế, mà là thể chất và tinh thần của Omega không cho phép.
Omega có giá trị dựng dục càng cao thì càng yếu ớt, thậm chí còn có vài tình huống khá cực đoan, như không thể tự bước đi, phụ thuộc hoàn toàn vào Alpha bế bồng.
Những việc này đều là Bùi Nhất Hàng nói cho Trình Mộc Quân nghe trên đường di chuyển, hình như y cảm thấy như vậy đại biểu Omega rất được cưng chiều.
Trình Mộc Quân nâng mắt hỏi: "Vậy nếu Alpha kia phải đi làm việc thì sao?"
Bùi Nhất Hàng trả lời rất tự nhiên: "Omega giá trị dựng dục cao sẽ không có một Alpha duy nhất, bọn họ sẽ phân chia thời gian."
Trình Mộc Quân mất hứng không nói tiếp, bắt đầu chuyển sang đọc sách.
Bùi Nhất Hàng chỉ nghĩ là hắn mệt, dù sao hắn cũng mới phân hoá không lâu, dễ bị mệt là rất bình thường. Làm Alpha, tất nhiên phải toàn tâm toàn ý nuông chiều Omega trong nhà, không để đối phương nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì.
Nhìn thấy nét mặt của Bùi Nhất Hàng, Trình Mộc Quân liền biết y đang suy nghĩ cái gì.
Bùi Nhất Hàng vô cùng yên tâm với sự phân hoá của hắn, y quá tin tưởng pheromone, tin rằng Trình Mộc Quân bị pheromone dẫn đường phân hoá sẽ không có bất kỳ suy nghĩ phản bội nào.
Trình Mộc Quân lật một trang sách, lòng âm thầm phỉ nhổ: "Đúng là tên ngu, tôi phát hiện từ sau khi đến Liên minh AO, Bùi Nhất Hàng đã ngu lại càng thêm ngu."
Hệ thống: "Ừm, cũng không đến mức đó chứ, dù gì y cũng là một trong mấy anh công hờ."
Trình Mộc Quân: "Cũng không kỳ lạ, bên kia tiến hoá theo hướng côn trùng, mà côn trùng thì không cần IQ, chỉ cần phục tùng."
Nhưng Trình Mộc Quân vẫn phải suy nghĩ một việc.
Theo lập trường của Nghê Chân, Bùi Nhất Hàng xem như là vật tư hữu của cậu ta, bây giờ vật tư hữu mang người khác trở về, cậu ta sẽ phản ứng như thế nào đây.
Đương nhiên Nghê Chân bây giờ vẫn chưa có năng lực khống chế quá mạnh, không thể xem là kiến chúa hoàn toàn, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Bùi Nhất Hàng từ chối cành ôliu của cậu ta, tự nguyện dọn đến Khu 1, từ nhiệm vị trí nguyên soái.
Những việc này tất nhiên cũng do Bùi Nhất Hàng nói để bày tỏ lòng thành.
Thật ra Trình Mộc Quân không hiểu Bùi Nhất Hàng lắm, rõ ràng trước đây yêu Nghê Chân đến chết đi sống lại, hiện tại lại làm như yêu thương hắn lắm.
Hơi buồn cười.
Hệ thống: ".... Nếu Bùi Nhất Hàng biết cậu đánh giá mình như vậy, phỏng chừng sẽ tức chết."
Trình Mộc Quân: "Khó mà làm được, trước khi giết chết Nghê Chân y vẫn rất hữu dụng, tôi sẽ không để y chết."
Ở thế giới này, hữu dụng hoặc vô dụng là tiêu chuẩn duy nhất để Trình Mộc Quân xem xét mọi người, hắn sẽ không để bất kỳ yếu tố tình cảm gì lẫn lộn vào. Đương nhiên, Cừu Tông là ngoại lệ.
Hệ thống yên lặng cầu nguyện cho Bùi Nhất Hàng, đáng tiếc là y không nằm trong ngoại lệ của Trình Mộc Quân, mong là không bị chơi quá thảm.
"Mộc Quân, lại đây, thắt chặt dây an toàn, có truy binh."
Vậy mà lại có truy binh?
Trình Mộc Quân buông sách xuống, đi đến ngồi xuống chiếc ghế phía sau Bùi Nhất Hàng, thắt chặt dây an toàn.
Mặc dù tinh hạm loại nhỏ có trang bị hệ thống trọng lực mô phỏng, nhưng khi di chuyển với tốc độ cao, hệ thống trọng lực mô phỏng sẽ có khả năng bị tắt. Vì bảo đảm an toàn, tất nhiên là phải cột mình thật chặt vào ghế.
Góc phải bên dưới radar xuất hiện điểm đỏ, đại biểu cho quân địch.
Bùi Nhất Hàng nhìn số liệu điên cuồng nhảy lên, tính toán khoảng cách giữa hai bên, y chau mày: "Nhanh vậy?"
Trong vành đai thiên thạch, rất ít ai dám điều khiển tinh hạm với tốc độ cao như thế, vì vậy có thể đoán, người truy kích bọn họ bây giờ chỉ có một.
Bùi Nhất Hàng nhìn thoáng qua Trình Mộc Quân, nhận được ánh mắt khó hiểu của đối phương.
Y mím môi, không nói gì.
Dù lúc này Trình Mộc Quân đã phân hoá thành Omega bởi pheromone của y, không có khả năng phản bội y, nhưng chuyện đã từng xảy ra vẫn là khúc mắc trong lòng Bùi Nhất Hàng.
Y không thể quên được hình ảnh Trình Mộc Quân sóng vai đứng cùng Cừu Tông, thậm chí còn trốn tránh suy nghĩ hai người có từng mắt đi mày lại khi y mời Cừu Tông đến nhà ăn cơm hay không.
Bùi Nhất Hàng nhìn sườn mặt Trình Mộc Quân.
Là do y quá ngu xuẩn quá tự đại, không thể trách Trình Mộc Quân.
"Nhìn tôi làm gì, hình như sắp đuổi kịp rồi đó." Trình Mộc Quân nói.
Bùi Nhất Hàng hoàn hồn, chọn chế độ lái tay, đẩy trợ lực lên mức cao nhất.
Trong vành đai thiên thạch nguy cơ tứ phía, hai chiếc tinh hạm nối đuôi phóng nhanh qua những thiên thạch.
Cảnh tượng này nếu đưa vào Học viện Quân sự thì cũng đủ để xếp vào các trường hợp điều khiển hoàn hảo trong sách giáo khoa.
Nhưng có vẻ người điều khiển phía sau trình độ nhỉnh hơn một chút, khoảng cách giữa hai tinh hạm bị kéo gần.
Nét mặt Bùi Nhất Hàng càng thêm lạnh lẽo.
Hệ thống cũng nóng nảy: "Làm sao bây giờ, có bị Quân Phản Động bắt được không vậy? Họ không cho tinh hạm nổ tung luôn chứ?"
"Sợ cái gì, người có giá trị như Bùi Nhất Hàng, Quân Phản Động không giết ngay đâu." Trình Mộc Quân nói.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Bùi Nhất Hàng càng thêm nghiêm túc, y cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi.
"Đúng là phế vật." Trình Mộc Quân nhìn không được nữa, tháo dây an toàn trên người ra.
Lúc này, hệ thống trọng lực trong khoang điều khiển đã tắt, Bùi Nhất Hàng thấy động tác của Trình Mộc Quân, nôn nóng nói: "Mộc Quân, cậu làm gì, mau quay về!"
Trình Mộc Quân không để ý y, nhanh chóng vịn ghế bên cạnh đi đến phía sau Bùi Nhất Hàng.
Hắn cũng không nhiều lời, nâng tay, tiêm thuốc mê giấu trong thiết bị đầu cuối cá nhân vào sau cổ Bùi Nhất Hàng.
Bùi Nhất Hàng vẫn chưa phản ứng kịp đã bị hôn mê.
Trình Mộc Quân thuận tay chuyển sang hình thức lái tự động, lúc này mới cởi dây an toàn của Bùi Nhất Hàng ra, ghét bỏ đẩy người đi, Bùi Nhất Hàng đang hôn mê lập tức bay ra phía sau.
Trình Mộc Quân thuận lợi ngồi lên ghế điều khiển, lại chỉnh về chế độ lái tay, thuần thục ấn một loạt nút.
Hắn nhìn chằm chằm điểm đỏ đang tới gần trên radar, mắng: "Nhiều năm vậy rồi mà vẫn như thế này!"
Hệ thống lẩm bẩm: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Có thể đuổi giết Bùi Nhất Hàng đến nước này, trừ Cừu Tông ra thì còn ai nữa?"
Hệ thống: "Hả, là Cừu Tông? Y đến làm gì?"
Trình Mộc Quân tạm dừng một chút, thuần thục né tránh thiên thạch loại nhỏ phía trước: "Ai biết được, không chừng muốn bắt chúng ta về rồi bắn chết."
Một khả năng khác mới thoát ra đã bị hắn vô tình dùng lý trí đè xuống. Sao có thể, hắn đã xử lý hết tất cả chi tiết, ngay cả lịch sử mống mắt ở khoá cửa nơi ẩn núp cũng bị xóa bỏ.
Cừu Tông tuyệt đối không thể phát hiện.
Trình Mộc Quân cắn răng, đẩy cần tốc độ lên tối đa.
Đuôi tinh hạm phun ra ánh sáng màu lam chói mắt, hóa thành sao băng cấp tốc xẹt qua bầu trời.
Cảnh này có chút quen thuộc.
Lúc trước Trình Mộc Quân cũng bị Cừu Tông đuổi theo một lúc lâu như vậy, hắn cũng từng cố ý tiến vào vành đai thiên thạch để thoát khỏi truy kích, cũng có vài lần thành công.
Sau này kỹ năng điều khiển của Cừu Tông càng thêm thuần thục, kinh nghiệm phong phú đến nỗi mặc dù ở trong vành đai thiên thạch, Trình Mộc Quân cũng không thể cách y quá xa.
Giống như lúc này, tinh hạm phía trước không ngừng nhanh hơn, tinh hạm phía sau vẫn cắn chặt không bỏ.
Bên trong tinh hạm phía sau.
Gương mặt Cừu Tông lạnh lẽo, động tác tay chưa từng dừng lại, nhưng radar lại biểu hiện hai tinh hạm chậm rãi cách xa.
Khoảng cách bị kéo ra, Cừu Tông càng thêm hưng phấn, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Quả nhiên là anh, thầy à."
Cừu Tông học kỹ thuật điều khiển tinh hạm từ Trình Mộc Quân. Từ học vỡ lòng ở hành tinh rác rưởi đến sau này dốc lòng dạy dỗ, cuối cùng thành nên Cừu Tông bây giờ.
Góc độ tránh né quen thuộc và kỹ xảo chuyển hướng này, mặc dù không nhìn thấy bên trong tinh hạm, Cừu Tông cũng có thể miêu tả nét mặt, thao tác và thói quen điều khiển tinh hạm của Trình Mộc Quân bây giờ.
Thình thịch —— thình thịch —— thình thịch—— y nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực mình, tựa như có mảnh vỡ nào đó đang bốc cháy một lần nữa.
Đã rất nhiều năm rồi Cừu Tông không có cảm giác chân thật như vậy, cảm giác được sống ở thế giới này.
Y rất hưởng thụ.
Thật ra, trải qua nhiều năm chinh chiến, kỹ thuật điều khiển của y đã tiến bộ hơn, thậm chí có thể kéo gần khoảng cách lần nữa, đuổi theo tinh hạm phía trước.
Nhưng Cừu Tông lại lặng lẽ thả chậm tốc độ, giống như năm đó, theo sau Trình Mộc Quân, không xa không gần.
Chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng người kia, y đã thỏa mãn.
Y không vội.
Đợi nhiều năm rồi, thêm một chút cũng không sao.
Nhưng ngay khi hai tinh hạm sắp ra khỏi vành đai thiên thạch, không gian phía trước lại bắt đầu méo mó.
Lỗ sâu. Lỗ sâu bỗng nhiên xuất hiện, nó điên cuồng cắn nuốt hết thảy những thứ xung quanh.
Trình Mộc Quân không thể tránh, tinh hạm lao thẳng vào phạm vi cắn nuốt.
Tinh hạm nhanh chóng lệch khỏi quỹ đạo, bất lực để bị kéo vào bên trong lỗ sâu.
Trình Mộc Quân nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Hệ thống, nếu tôi chết, thế giới này có hỏng không?"
Hệ thống: "Cậu cậu cậu đang nói gì vậy! Tôi không biết!"
"Thôi, chưa chắc đã chết, không chừng sẽ chạy thẳng đến thủ đô của Liên minh AO. Tất cả đều có khả năng!"
Nhưng vào lúc này, một luồng tín hiệu mạnh mẽ xâm nhập. Thậm chí không cần Trình Mộc Quân đồng ý, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh nửa người của Cừu Tông.
Lúc này gương mặt y có thể nói là dữ tợn, vừa kết nối được lập tức lạnh lùng nói: "Đóng động cơ! Cắt nguồn năng lượng! Vào khoang thoát hiểm!"
Trình Mộc Quân cũng không do dự, lập tức làm theo.
Tín hiệu cắt đứt.
Rung lắc kịch liệt, hình như tinh hạm loại nhỏ của Trình Mộc Quân bị thứ gì bắt lấy, sau đó đó là kéo thật mạnh.
Thân tinh hạm rung càng lúc càng mạnh, gần như sắp tan rã.
Tiếp đó, cửa khoang thoát hiểm đóng lại, hệ thống hỗ trợ sự sống trong khoang thoát hiểm khởi động, Trình Mộc Quân chìm vào giấc ngủ.
Hắn bị cưỡng chế đánh thức, có người thô lỗ đẩy cửa khoang thoát hiểm ra.
Trình Mộc mở mắt, khi ý thức vẫn còn mông lung đã bị xách ra ngoài.
Là Cừu Tông.
Cừu Tông bế hắn lên, đặt trên sô pha.
Ngón tay y run nhè nhẹ, ánh mắt có chút điên cuồng. Cừu Tông không nói gì, chỉ nhìn hắn như vậy.
Ánh mắt y quá đáng sợ, giống như dã thú nhìn thấy máu.
Trình Mộc Quân dư quang nhìn thấy Bùi Nhất Hàng ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại ở trong góc.
Đây là... được tinh hạm của Cừu Tông kéo khỏi phạm vi cắn nuốt của lỗ sâu?
Hắn há miệng, đang định nói gì đó, lại bị đè xuống sô pha.
Có người hung hăng hôn xuống, môi răng đau đớn, loáng thoáng vị tanh ngọt của máu.
Mắt Trình Mộc Quân bị che lại không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở gấp gáp bên tai.
"Thầy ơi, đừng đẩy em ra nữa, xin anh, đừng..."
Rõ ràng là nụ hôn ép buộc cực kỳ thô lỗ, nhưng những lời nói gián đoạn trong khi dây dưa lại chứa đầy...
Hèn mọn và khẩn cầu.
____
Chuyện là mới thi học kỳ xong ~