Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân bị Cừu Tông kéo vào phòng, sau đó đẩy mạnh vào phòng tắm.

"Tắm."

Cừu Tông lời ít ý nhiều.

Trình Mộc Quân khựng lại, bỗng nhiên hắn tiến lại gần, nâng tay sờ soạng sau cổ Cừu Tông.

Nơi đó vốn có tuyến thể, tất cả Alpha đều rất nhạy cảm với nơi này, mặc dù bây giờ Cừu Tông không có tuyến thể cũng sẽ căng thẳng theo bản năng.

Chỉ trong chớp mắt, Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm đôi mắt y, búng tay một cái.

Động tác của Cừu Tông đột nhiên ngừng lại, đôi mắt dại ra.

"Qua đây, ngồi xuống."

Cừu Tông ngoan ngoãn đi đến sô pha ngồi xuống.

Hệ thống kinh ngạc, run rẩy hỏi: "Tiểu, Tiểu Trúc Tử, cậu làm gì vậy?"

"Không có gì, nhân lúc tinh thần lực y vẫn chưa khôi phục, sức chống cự không lớn, tôi thôi miên một chút."

Trước kia Trình Mộc Quân là giáo viên tâm lý học và dược học ở Học viện Trung ương, chơi trò thôi miên dễ như trở bàn tay. Chỉ là người tinh thần lực mạnh rất khó bị thôi miên, thế nên hắn chưa từng dùng trên người Cừu Tông bao giờ.

Suy cho cùng, nếu làm không tốt sẽ dễ tạo thành vấn đề lên tinh thần lực của người đó.

Hệ thống kinh ngạc: "Cậu, cậu muốn làm gì? Muốn bán y đi thật đó hả?"

Trình Mộc Quân không phản ứng hệ thống, mà đi đến khoá cửa phòng lại, sau đó tắt đèn, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.

Làm xong tất cả, hắn lại mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, bật nhạc lên.

"Bầu trời tối đen, ngân hà rộng lớn, hoa lúa quê hương đã nở rộ ——" Đây là một bài đồng dao.

Lúc mới nhặt được Cừu Tông tám tuổi, Trình Mộc Quân thường xuyên hát bài đồng dao này cho y nghe.

Quả nhiên, khi âm nhạc vang lên, cơ thể Cừu Tông lập tức thả lỏng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nét mặt cũng trở nên thoải mái.

Trình Mộc Quân ngồi xuống đối diện y, cũng không vội vã hỏi mà trêu hệ thống một hồi: "Cậu nghĩ tôi định làm như thế nào làm?"

"Thôi miên y, sau đó đi tìm Bùi Nhất Hàng, thả người ra, dùng Cừu Tông để lẻn vào Liên minh AO?"

Trình Mộc Quân sờ cằm: "Hệ thống, cách làm này của cậu thật sự rất tốt, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, hay là làm như vậy đi?"

"......" Hệ thống tự bế, nghe giọng điệu kiểu này là nó biết Trình Mộc Quân đang ghẹo mình rồi.

Trình Mộc Quân thấy hệ thống thở phì phò cạch mặt mình rồi cũng không đùa nữa, mà nhẹ nhàng hỏi: "Cừu Tông, cậu đang ở đâu?"

Cừu Tông ngừng một chút mới mở miệng: "Một căn nhà nhỏ, rất tối."

"Cậu nhìn thấy gì?"

"Thầy."

Trình Mộc Quân im lặng, hắn thôi miên Cừu Tông là vì nghi ngờ đối phương đang diễn kịch. Nhìn những biểu hiện từ trước đến giờ, y không giống như đang hoàn toàn phong bế bản thân.

Rõ ràng y vẫn có phản ứng với Bùi Nhất Hàng, hơn nữa còn tự có ý thức phát động công kích Bùi Nhất Hàng. Theo lý mà nói, Cừu Tông trong trạng thái này giống một AI được lập trình sẵn hơn.

Kế hoạch tác chiến đã được vạch sẵn từ trước, sau khi nhập kế hoạch tác chiến vào, Cừu Tông sẽ thực hiện nó một cách hoàn hảo.

Không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, Trình Mộc Quân cho rằng đây là dấu hiệu khôi phục.

Thậm chí nói không chừng Cừu Tông đã khôi phục từ lâu, chỉ là đang diễn kịch gạt người mà thôi. Dù sao nhiều năm trôi qua vậy rồi, có lẽ Cừu Tông đã từng gần như trong suốt trước mặt Trình Mộc Quân cũng đã trưởng thành.

Trình Mộc Quân dịu dàng hỏi: "Vừa rồi tại sao cậu lại công kích hắn ta?"

"Bùi Nhất Hàng là rác rưởi, tôi phải giết chết hắn, nếu không hắn sẽ cướp thầy của tôi."

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Cậu thích thầy mình?"

"Không có. Không phải."

Trình Mộc Quân đang muốn hỏi tiếp, chuông cửa lại vang lên, hắn búng tay trước mặt Cừu Tông một cái.

Cừu Tông nằm xuống, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Trình Mộc Quân kéo chăn qua đắp lên người y, sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là Phạm Cẩm, không bất ngờ mấy.

Trình Mộc Quân nghiêng người, để Phạm Cẩm đi vào: "Phó quan Phạm, sao lại là anh?"

Phạm Cẩm mỉm cười gật đầu, đi vào đặt hộp cơm trong tay lên bàn: "Tiểu Khương có chút việc, tôi rảnh nên đến đưa cơm luôn."

Trình Mộc Quân: "Phiền anh rồi."

Hắn nhìn ra Phạm Cẩm có chuyện muốn nói, nhưng vẫn làm bộ không biết. Ở trước mặt Phạm Cẩm, Trình Mộc Quân luôn mang dáng vẻ an tĩnh hay xấu hổ, từ đầu tới đuôi đều phù hợp với hình ảnh một thanh niên chưa thấu sự đời.

Mà những cách trấn an, giọng điệu nói chuyện của hắn với Cừu Tông cũng không làm Phạm Cẩm thấy kỳ lạ.

Bởi vì vào ngày hai bên thỏa thuận, Phạm Cẩm đã cho hắn xem vài video, bên trong là cách Trình Mộc Quân từng ở chung với Cừu Tông.

Ý của hắn là giúp Trình Mộc Quân phát huy tốt công việc trị liệu bằng thế thân, đó cũng tiện cho Trình Mộc Quân, không cần dè chừng sợ Phạm Cẩm phát hiện khi ở chung với Cừu Tông.

Phạm Cẩm nhìn qua Cừu Tông: "Đại ca ngủ rồi?"

"Ừm, gần đây anh ấy làm việc liên tục, gần như là thức trắng."

Giải thích rất hợp lý, Phạm Cẩm không có nghi ngờ gì, hắn nói thẳng: "Chúng ta nói chuyện được không?"

Trình Mộc Quân gật đầu, hai người cũng không dám đi xa, miễn cho Cừu Tông tỉnh lại không tìm thấy người rồi phát cuồng, chỉ sang phòng làm việc bên cạnh.

Trình Mộc Quân im lặng ngồi trên ghế cậy móng tay, tràn ngập cảnh giác thấp thỏm bất an.

Phạm Cẩm ôn hòa nói: "Tôi không có ý gì khác, Trình tiên sinh không cần căng thẳng như vậy."

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Hệ thống: "Ầy, nhìn cậu thế này thấy gớm thật."

Trình Mộc Quân không để ý tới nó, chuyên tâm diễn kịch.

"Là thế này, biểu hiện vừa rồi của đại ca là dấu hiệu anh ấy đang dần dần khôi phục." Phạm Cẩm nói: "Trước đây cũng vậy, sau một hai ngày hoàn toàn phong bế, anh ấy sẽ chậm rãi có phản ứng với thế giới bên ngoài."

"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu.

Phạm Cẩm: "Sau khi đại ca khoẻ, cậu có dự định gì không?"

Trình Mộc Quân lắc đầu, "Không biết."

Phạm Cẩm thở dài, nói: "Thật ra tôi thấy hơi hối hận vì quyết định vội vàng lúc trước. Ừm, dù cho sau này quyết định của cậu là gì, có một số việc vẫn nên thẳng thắn nói cho cậu biết mới tốt."

Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn qua.

Sau đó, hắn nghẹn họng nghe Phạm Cẩm kể một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát.

Đại khái là Cừu Tông vẫn luôn yêu một người, xem người nọ là bạch nguyệt quang không thể chạm tới, y nghĩ rằng sau khi xong xuôi mọi chuyện sẽ ẩn cư cùng bạch nguyệt quang, nhưng vận mệnh lại chia rẽ bọn họ.

Nhiều năm trôi qua, Cừu Tông chưa từng quên người kia, còn thường xuyên đau buồn chạy đến nơi người nọ chết. Phòng y ở cũng không trang trí gì, bởi vì đối với y mà nói, đây là phần mộ.

Trình Mộc Quân nghe đến sửng sốt, lẩm bẩm trong đầu: "Nếu không phải tôi là đương sự thì tôi cũng muốn tin rồi đó."

Hệ thống: "Huhuhu, đây chính là tình yêu!"

"Gì vậy, cậu không nghe ra Phạm Cẩm đang bịa chuyện à? Rõ ràng là hắn lo thế thân là tôi động lòng với Cừu Tông rồi bị tổn thương."

Hệ thống: "Huhuhu, cảm động quá, cậu không phải người mà, lúc này mà vẫn còn lý trí như vậy."

Trình Mộc Quân từ bỏ việc giao tiếp với AI thiểu năng, ngẩng đầu nhìn Phạm Cẩm: "Phó quan Phạm, anh đang cảnh cáo tôi sao? Tôi, tôi không có hy vọng xa vời đó."

"Không phải, cậu còn trẻ, tâm đại ca cũng đã chết, tôi không muốn bởi vì sai lầm của mình mà đứa trẻ như cậu phải vùi đầu vào hố sâu không thấy đáy. Mễ Thập Ngũ, hẳn là cậu đã từng gặp." Phạm Cẩm thở dài: "Tóm lại, đại ca không có khả năng quên, cũng không có khả năng buông người kia."

"Tôi đã biết, cảm ơn anh, đợi anh ấy khoẻ rồi tôi sẽ rời đi..."

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.

Phạm Cẩm bật dậy: "Không xong, tỉnh rồi, cậu mau ra đi."

Vừa dứt câu, cửa bị đẩy ra, có lẽ không thể nói là đẩy ra, mà là bị đạp ra.

Cửa trong tinh hạm đều được chế tác từ nguyên liệu đặc biệt, đóng mở dựa vào cảm ứng ở hai bên.

Người đứng ngoài cửa người cực kỳ táo bạo, dường như cảm thấy tốc độ cửa mở quá chậm nên đã đạp đổ một cánh cửa.

Phạm Cẩm trợn mắt há mồm xoa trán, nghĩ thầm, lại tốn một khoản sửa chữa rồi.

Hắn vẫn chưa suy nghĩ xong đã cảm thấy hoa mắt, sau đó phát hiện mình bị ném ra ngoài.

Khi Phạm Cẩm có thể nhìn rõ, đã thấy Cừu Tông ôm chặt Trình Trúc tức giận trợn mắt nhìn mình. Lưng hắn chợt lạnh, cũng không rảnh lo chuyện sửa cửa, vội vàng chạy ra ngoài, sợ rằng mình sẽ bị đại ca phát bệnh lục thân không nhận bóp chết.

"Tôi đi trước, tạm biệt."

Trình Mộc Quân nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, cảm thấy thật cạn lời.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, hắn đã bị nắm gáy kéo vào trong lồng ngực Cừu Tông.

"Ưm..."

Trình Mộc Quân chỉ cao đến ngực Cừu Tông, bị ôm chặt nên cái mũi lập tức đập vào cơ ngực rắn chắc.

Dưới tình huống không hề phòng bị, cảm giác chua xót dọc theo xoang mũi xông thẳng lên hốc mắt, nước mắt sinh lý cứ vậy trào ra ngoài. Trình Mộc Quân hít mũi, đột nhiên bị đẩy ra.

Sau đó, hắn cảm thấy mình bay lên trời, rồi được đặt lên một chiếc ghế.

Cừu Tông mới lúc nãy còn hung hăng giờ xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn lên. Trong ánh mắt y có chút lo lắng, giống như không hiểu Trình Mộc Quân bị cái gì?

Sao mắt lại đỏ?

Sao lại khóc?

Trình Mộc Quân lúc này vẫn đang khó chịu, trong thời gian ngắn không thể trấn an Cừu Tông.

Cừu Tông càng luống cuống hơn, vội vàng nâng tay lau nước mắt cho Trình Mộc Quân. Nhưng y chinh chiến hàng năm, lòng bàn tay đầy vết chai, hơn nữa đã từng là Alpha, sức lực vốn lớn. Ngón tay lau lên mặt Trình Mộc Quân tức khắc làm mặt hắn đỏ lên.

Cừu Tông ngừng lại, cúi xuống nhìn tay mình, rồi lại nhìn mặt Trình Mộc Quân.

Y nhíu mày, cuối cùng mở miệng, đưa ra phản ứng trước kích thích từ bên ngoài: "Không khóc, không khóc."

Trình Mộc Quân bình tĩnh lại: "Tôi không khóc, chỉ là mũi khó chịu."

Nhưng Cừu Tông không nghe lọt, giống như lại chìm vào thế giới của bản thân. Y đứng lên: "Anh khóc, em giết chết hắn."

Nói xong, y xoay người đi.

Từ từ?

Giết chết ai? Phạm Cẩm? Đó là phó quan của cậu đó!

Trình Mộc Quân không rảnh lo quá nhiều, vội vàng ôm chặt eo Cừu Tông: "Cậu bình tĩnh một chút, cậu muốn giết chết ai? Chuyện này không liên quan đến Phạm Cẩm."

Cừu Tông khựng lại, vẫn là hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Phạm Cẩm? Ai? Giết chết rác rưởi."

Mấy chữ ngắn ngủi, Trình Mộc Quân liên hệ với logic của Cừu Tông, y muốn đi giết Bùi Nhất Hàng.

Vậy cũng không được, sự tồn tại của Bùi Nhất Hàng là mấu chốt để hắn tiếp cận Nghê Chân, sao có thể để Cừu Tông giết chết Bùi Nhất Hàng.

Nhưng chút sức lực của Trình Mộc Quân căn bản không thể ngăn được quyết tâm báo thù cho thầy mình của Cừu Tông.

Mắt thấy y sắp vọt ra ngoài, Trình Mộc Quân nóng nảy, trực tiếp nhảy lên lưng Cừu Tông, hung hăng cắn vào gáy y một cái.

"Cậu bình tĩnh lại cho tôi!"

Cuối cùng Cừu Tông cũng ngừng hẳn. Sau đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy vành tai y trở nên đỏ bừng, ngay cả làn da màu lúa mạch cũng không thể che lấp được màu đỏ đó.

"......"

Nhất thời kích động, Trình Mộc Quân đã quên một việc. Đối với Alpha mà nói, tuyến thể sau cổ là nơi mẫn cảm nhất, không thể bị người ngoài chạm vào, chạm vào tương đương với cầu hoan.

Nhưng mà tuyến thể của Cừu Tông đã co lại nhiều năm vậy rồi, chắc là...

Không sao đâu ha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play