Editor: Diệp Hạ
Thấy Chu Triều Huy đứng dậy, một cameraman nhanh chóng đuổi theo.
Show thực tế muốn hot mà chỉ có hoà thuận vui vẻ là không thể, đương nhiên cần phải có thêm các cảnh tượng khắc khẩu kích thích.
Vừa rồi Vệ Dịch Thần bị vả mặt trước mặt mọi người, cảm xúc của người xem trong phòng livestream đã dâng cao cực độ.
Bầu không khí lúc này phải nói là căng cực.
Một tốp fans của Vệ Dịch Thần khoe giàu đang chiến với một tốp fans khác của chương trình.
"Ai da, nhìn sắc mặt của Vệ Dịch Thần kia kìa, còn muốn đại diện lên sân khấu diễn thuyết, cười chết tui."
"Cậu ta nghĩ cậu ta xứng à? Người ta là nhà khoa học, là cựu học sinh thành công, còn cậu ta là cái thá gì? Mượn bụng gả vào hào môn?"
"Có giỏi thì mày cũng gả xem, ghen tị à!"
"Cũng chỉ là con gà chỉ biết trốn sau màn hình cào phím, mày giỏi vậy thì mày quyên tiền làm từ thiện đi."
Phía sau thậm chí còn có những từ ngữ vô cùng hỗn loạn, toàn là ý công kích cá nhân. Sau khi Vệ Dịch Thần tiết lộ thân phận người song tính, cậu ta vẫn còn lại một bộ phận fans cực nhỏ.
Những fans đó rất cực đoan, mặc kệ Vệ Dịch Thần làm cái gì cũng một lòng bảo vệ đối phương, lúc này tất nhiên là không thể để anh nhà chịu nhục nhã, đấu tranh anh dũng vô cùng.
Thậm chí họ còn bắt đầu công kích nữ kỹ sư lên phát biểu, điên cuồng mất trí.
Ekip chương trình phản ứng rất nhanh, trực tiếp đá những acc đó ra ngoài.
Chu Triều Huy hành động trong thời điểm này, tất nhiên là hấp dẫn vô số ánh mắt.
Gã vẫn chưa quá ngu, ra hiệu cho trợ lý ngăn cameraman lại, sau đó mới đi đến phòng nghỉ ở hậu trường.
Cameraman vội muốn chết, hình ảnh hot như vậy, nếu không quay được thì đạo diễn Tiền sẽ xé nát hắn mất.
Nhưng vào lúc này, trợ lý đang ngăn hắn bỗng nhiên nhăn mày lại, như là nhìn thấy chuyện gì rất quan trọng, chuyển hướng đi đến nơi khác.
Tận dụng thời cơ, cameraman lập tức lẻn vào hậu trường.
Dù sao khi ký kết hợp đồng đã nói, trừ lúc đi ngủ buổi tối ra thì thời gian còn lại mọi người đều phải ghi hình, việc này không gọi là xâm phạm quyền riêng tư.
Cameraman lặng lẽ theo sau, dường như vì quá tức giận nên Chu Triều Huy cũng không có phát hiện.
Trên hành lang, Chu Triều Huy ngăn hiệu trưởng vừa bước xuống sân khấu lại.
Gã không kiêng nể gì, vẫn rất kiêu ngạo. Lúc trẻ gã đã làm không ít chuyện, nhưng dù là chuyện gì thì người nhà cũng sẽ tẩy trắng cho gã.
Bây giờ đã lớn tuổi, tuy rằng có tiết chế không ít, nhưng suy nghĩ tự cao tự đại trong xương cốt vẫn còn tồn tại.
Hơn nữa, sau khi gặp được Vệ Dịch Thần, Chu Triều Huy lại một lần nữa cảm nhận được sức sống thanh xuân biến mất đã lâu. Việc này làm cho gã như đạt được chí bảo, trân trọng Vệ Dịch Thần vô cùng, không muốn để cậu nhăn mày dù chỉ một chút.
Bây giờ Vệ Dịch Thần bị nhục nhã như vậy, sao Chu Triều Huy có thể buông tha nhẹ nhàng.
Gã nói thẳng: "Hiệu trưởng Đàm, ông có ý gì?"
Hiệu trưởng Đàm dừng lại, dường như thấy khá khó hiểu: "Chu tiên sinh, làm sao vậy?"
Thái độ của ông không tồi, vẫn duy trì phép lịch sự bên ngoài.
"Đã nói là để Dịch Thần nhà tôi lên sân khấu diễn thuyết, sao ông có thể đột ngột đổi người?"
Hiệu trưởng Đàm bật cười, nói: "Không có mà, lúc thảo luận tôi nói là vẫn chưa chọn được người thích hợp, chỉ bảo sẽ suy xét một chút."
Chu Triều Huy nhíu mày, lửa giận dâng cao: "Nếu như vậy, tám tòa nhà kia...."
Hiệu trưởng Đàm vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Chu tiên sinh, sẵn đây ngài nhắc thì tôi cũng nói luôn, thật ra trường chúng tôi cũng không cần đến tám tòa nhà như vậy, không bằng thế này, một tòa là đủ rồi, cũng coi như là nhận lỗi vì hiểu lầm này."
Chu Triều Huy thấy thái độ này của đối phương, bàn tay siết chặt lại thành đấm: "Ông nói vậy là có ý gì?"
Hiệu trưởng Đàm là người khéo đưa khéo đẩy, hơn nữa nếu có thể tranh thủ một chút điều kiện cho học sinh thì càng tốt. Ông kiên nhẫn giải thích: "Là thế này, ngài cũng biết tình huống trường chúng tôi mà, trường học chỉ lớn như vậy, bên cạnh lại đều là khu dân cư kiểu cũ, không tiện phá bỏ di dời, dù ngài có quyên tám tòa nhà thì chúng tôi cũng không biết đặt ở đâu."
Chu Triều Huy giận tới mức bật cười: "Ông đang khinh thường Chu Triều Huy tôi? Nói tám tòa nhà chính là tám tòa nhà, tôi có rất nhiều cách làm cho đám rác rưởi sống quanh đây ngoan ngoãn cút đi."
Nghe xong, sắc mặt hiệu trưởng Đàm tối sầm, ngay cả nụ cười cũng không giữ được: "Không cần, trường chúng tôi không nhận nổi đồ của ông lớn như ngài. Không cùng đường, khó lòng hợp tác."
Hiệu trưởng Đàm lạnh mặt, không muốn nói nhiều với Chu Triều Huy nữa, chỉ muốn rời đi. Chu Triều Huy là người thành phố B, hiệu trưởng Đàm không biết bối cảnh của gã, lúc này lại khinh bỉ cách làm người của gã, tất nhiên trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng Chu Triều Huy không thể khống chế lửa giận nữa, gã kéo cổ áo hiệu trưởng lại, vung tay muốn đánh người.
Một hiệu trưởng trường cấp ba nho nhỏ mà cũng dám đối xử với gã như vậy. Khi còn đi học, ngay cả giáo viên gã cũng dám đánh, cuối cùng chuyện vẫn được người trong nhà đè xuống.
Nhưng ngay lúc này, có một người xông đến, hô: "Chồng! Dừng tay!"
Thì ra là trợ lý Tiểu Lâm đưa Vệ Dịch Thần đến.
Vệ Dịch Thần vội vàng chạy đến kéo Chu Triều Huy lại, Chu Triều Huy táo bạo vô cùng nhưng lại lo cho thân thể cậu, ngừng lại.
Hiệu trưởng Đàm vẫn chưa bình tĩnh nổi, ông lui về phía sau một bước sửa sang lại cổ áo, tức giận đến nỗi mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu cũng dựng đứng lên: "Thứ cho tôi xúc phạm! Nếu không phải tài chính của trường học không thể xoay vòng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để loại người như các người tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường!"
Giọng điệu tràn đầy khinh thường.
Vệ Dịch Thần nghe thấy, nóng nảy nói: "Hiệu trưởng Đàm, sao ông có thể nói như vậy, rõ ràng là ông lật lọng."
Hiệu trưởng Đàm liếc nhìn cậu: "Lúc đó tôi chỉ nói sẽ suy xét, nếu vẫn không chọn được người thích hợp thì có thể cân nhắc. Hay là cậu cảm thấy mình thích hợp hơn cô Triệu?"
Vệ Dịch Thần bị ánh mắt khinh miệt này của ông kích thích: "Hiệu trưởng Đàm, ông cũng làm thầy người khác, ai cũng bình đẳng, sao ông có thể, có thể nói tôi như vậy, tôi cũng là cựu học sinh của trường mà. Tôi một lòng chỉ muốn báo đáp trường cũ, ông, sao ông có thể như vậy..."
"Được rồi, tôi cũng không có ý khinh thường cậu. Tôi chỉ nghĩ thế giới quan của học sinh vẫn chưa thành hình, không thể cho chúng nó nhìn một tấm gương không tốt."
Hiệu trưởng Đàm bị hai người này khơi dậy lửa giận: "Cậu chấp nhận vi phạm hợp đồng, từ bỏ công việc để lấy chồng sinh con, đây chính là lựa chọn của cậu. Nhưng tôi không thể để học sinh của tôi cảm thấy việc dựa vào người khác để có được cuộc sống tốt hơn là một lối tắt."
Mặt Vệ Dịch Thần đỏ lên: "Chúng, chúng tôi... cả hai chúng tôi đều yêu nhau."
Hiệu trưởng Đàm: "Chuyện tình cảm của các người không liên quan đến tôi, tình yêu đúng là tốt đẹp. Nhưng học sinh của tôi cần phải biết, con người đầu tiên là phải thẳng lưng, dựa vào bản thân sống ngay thẳng trên thế giới này mới có thể yêu đương. Dựa dẫm vào một ai đó để sinh tồn chưa bao giờ là triết lý giáo dục của trường chúng tôi!"
Hiệu trưởng Đàm bị chọc giận đến mức nói không lựa lời, dứt câu ông thở hổn hển, đợi bình tĩnh một lát rồi tiếp tục: "Đúng rồi, Vệ tiên sinh này, lúc cậu nói quyên tám tòa nhà có từng nghĩ tới trường cũ của cậu căn bản là không có chỗ để xây tám tòa nhà không? Cậu là thật lòng suy nghĩ cho trường cũ mới nói muốn quyên tám tòa nhà sao?"
Sau khi ném xuống câu này, hiệu trưởng Đàm xoay người rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa với đám người khó hiểu này nữa.
So với một hoặc mấy khu dạy học mới, cách dạy học càng quan trọng hơn. Huống chi tiền đề quyên tặng của Chu Triều Huy là muốn đặt tên các tòa nhà bằng tên của Vệ Dịch Thần.
Về sau, có phải mỗi một học sinh học ở khu dạy học mới đều sẽ nhớ rằng, khu dạy học này là do một cựu học sinh mượn bụng gả vào hào môn quyên tặng?
Thế giới quan của học sinh vẫn chưa thành hình, các em có bị ảnh hưởng đến nỗi cảm thấy nên dựa vào người giàu có thay vì dựa vào sự cố gắng của bản thân không? Nếu tạo thành ảnh hưởng như thế, chi bằng không cần những tòa nhà đó.
Trình Mộc Quân xem đến đây, sửng sốt hỏi: "Hệ thống, hào quang nhân vật chính của Vệ Dịch Thần bị mất hiệu lực rồi à?"
Nếu nhớ không lầm, trong kịch bản cũng có đoạn cốt truyện này. Tuy rằng thời gian không giống nhau, nhưng cốt truyện thì không khác lắm.
Vệ Dịch Thần đến trường cấp ba tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nhưng bị ngó lơ, phần bình luận cười nhạo cậu, lúc đó Hàn Sơ Húc cũng tức giận quyên nhà. Sau đó thái độ của lãnh đạo nhà trường quay 180 độ, nhiệt liệt mời Vệ Dịch Thần lên sân khấu đại diện cựu học sinh phát biểu.
Kịch bản vả mặt ngốc nghếch, không có logic, sảng là xong việc.
Nhưng cảnh tượng mới xảy ra lại giống một thế giới bình thường, một thế giới có logic hơn.
Hiệu trưởng là một nhà giáo, phàm là người có một chút trách nhiệm thì đều sẽ suy xét đến ảnh hưởng tâm lý và tam quan của học sinh trước.
Sao có thể vì quyên một tòa nhà mà đồng ý cho một cựu học sinh mượn bụng làm giàu, lại còn khoe khoang khắp nơi diễn thuyết.
Quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Hệ thống: "À, chắc... là tại cậu?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Liên quan gì tới tôi, tôi vẫn chưa đủ khiêm tốn để cho Vệ Dịch Thần cơ hội vả mặt à?"
Đúng là vậy, trong suốt chương trình Trình Mộc Quân đều hóa thân thành cá mặn, ngay cả hôm nay đi tặng tranh cũng lặng yên không một tiếng động, nhiệt độ hoàn toàn bị Vệ Dịch Thần chiếm trọn.
Trong quá trình diễn ra show thực tế, thanh tiến độ chậm rãi tăng tới 95%, sắp đạt được thành công.
Số liệu của hệ thống hỗn loạn, nó không thể hiểu nổi.
Trình Mộc Quân buông điện thoại, mở cửa xe đi ra ngoài.
Hắn mới ra đã nhìn thấy Hàn Sơ Húc kéo cần lên, một con cá lớn mắc vào lưỡi câu.
Trình Mộc Quân kinh ngạc, bước nhanh qua cả giận nói: "Sao anh có thể tự tiện thoát khỏi liên minh không quân chứ!"
Hàn Sơ Húc gỡ cá xuống, ném vào thùng: "Cái này, chắc là trời cao ban thưởng."
Trình Mộc Quân không phục, kéo ghế nhỏ qua ngồi xuống, bắt đầu câu cá.
Một tiếng trôi qua, không thu hoạch được gì.
Mà Hàn Sơ Húc bên kia, bắt đầu từ khi nãy là như được trời độ, một con tiếp một con, không lâu sau đã đầy nửa thùng.
Trình Mộc Quân tức muốn hộc máu, đứng dậy nói: "Không câu nữa, về nhà!"
Bữa tối hôm nay là cá Hàn Sơ Húc câu, là thiên nhiên ban ân chân chính, không phải chợ.
Cho đến khi nằm lên giường chuẩn bị ngủ, Trình Mộc Quân vẫn không phục.
Người phía sau nâng tay ôm ngang eo hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Cháu không hiểu, tại sao cháu lại không câu được cá."
Hàn Sơ Húc thấp giọng cười: "Chắc là tại tôi có kinh nghiệm, kinh nghiệm câu cá."
"Không phải chú..." Vẫn chưa dứt lời Trình Mộc Quân đã kịp nhận ra: "Chuyện hôm nay là chú làm?"
"Ừm, cô Triệu là do tôi tìm người mời đến, ban đầu cô ấy không định tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường." Hàn Sơ Húc thản nhiên nói: "Thật ra người của tôi vẫn luôn điều tra nhà họ Chu, chỉ thiếu một bước đột phá mà thôi."
Trình Mộc Quân trở mình: "Chu Triều Huy chính là bước đột phá này?"
"Ừm, sau khi gặp chuyện, gã đã kiềm chế lại không ít, nhà họ Chu cũng cẩn thận hơn, nhưng không ngờ gặp Vệ Dịch Thần rồi lại trở nên ngớ ngẩn như vậy."
Trình Mộc Quân: "Chắc là ung thư sinh dục có thể làm giảm IQ, so ra thì cái gì cũng kém hơn bụng của Vệ Dịch Thần."
Hàn Sơ Húc khẽ cười: "Mấy chuyện đó đều không liên quan đến chúng ta, cứ ngồi yên xem kịch là được."
Trình Mộc Quân vẫn muốn hỏi thêm gì đó, lại bị Hàn Sơ Húc cúi đầu hôn lấy, trong lúc môi lưỡi giao triền y ậm ừ nói:
"Không ngủ thì làm chuyện khác là được."