Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân vội vàng lên lầu, mới vừa bước đến phòng khách nhỏ thông với phòng ngủ đã thấy Vệ Dịch Thần bị trói lại, nằm trên sô pha.
Trên người cậu được phủ một chiếc áo khoác, đầu dựa vào chân sô pha, hình như đã hôn mê bất tỉnh.
Trình Mộc Quân đi qua, đang định gọi người dậy, lại nhìn thấy bánh kem đặt trên bàn trà, bên trên còn có một ngọn nến.
Ánh nến bập bùng, đã cháy được hơn phân nửa.
Hắn ngừng động tác lại, lúc này đã sắp 12 giờ, dựa theo giả thiết quái lạ kia, hắn cần phải ăn bánh kem và thổi nến thì mới xem như hoàn thành đoạn cốt truyện này.
Nếu lúc này đánh thức Vệ Dịch Thần, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện phiền toái dẫn tới không thổi được nến và không ăn được bánh kem, vậy thì cốt truyện cũng không thể hoàn thành.
Ừm, việc này không nên chậm trễ.
Trình Mộc Quân thổi tắt ngọn nến, lại cắt một miếng bánh kem nhỏ bỏ vào miệng, thấp giọng nói: "Sang năm cũng ăn sinh nhật cùng nhau."
Cùng nhau, Vệ Dịch Thần, hứa hẹn, tất cả điều kiện đều đã thỏa mãn.
Sau khi xong xuôi, hệ thống nhắc nhở, cốt truyện sinh nhật hoàn thành.
Thanh tiến độ lại đi về phía trước 5%, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng rất đáng mừng.
Lúc này Trình Mộc Quân mới thở phào, vui vẻ tiếp tục ăn bánh kem.
Rất ngon.
Ăn một lát, hắn xoay mặt, chạm mắt với Vệ Dịch Thần.
Sao lại tỉnh rồi? Không khí có chút xấu hổ.
Trình Mộc Quân vẫn rất bình tĩnh buông bánh kem trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy ra, thong thả lau miệng.
"Như thế nào? Tôi không ngờ ngày sinh nhật tôi em lại chơi bạo tới vậy đó?"
Vệ Dịch Thần mở to hai mắt, càng thêm hoài nghi.
Hệ thống cũng hốt hoảng: "Cậu đang làm gì vậy? Cái gì mà chơi bạo chứ, Tiểu Trúc Tử sao cậu lại thế này?"
Trình Mộc Quân hơi nhướng mày, nở một nụ cười đúng chất công tử ăn chơi, nâng tay xoa mặt Vệ Dịch Thần, thuận tiện giải thích trong đầu: "Nếu không sao tôi có thể giải thích được hành vi bỏ người đẹp hôn mê không cứu mà ngồi ăn bánh kem, cái này không giống tra công mà nhìn như thằng ngốc hơn."
Trình Mộc Quân nhéo má cậu, nói: "Có bánh kem là tôi vui rồi, lần sau không cần tạo bất ngờ kiểu này."
Vệ Dịch Thần chớp mắt, phản ứng lại, lúc nói chuyện cậu hoảng sợ vô cùng, gần như khóc nấc lên.
"Mộc Quân, đáng sợ lắm, em, em đi đến phòng khách chờ anh, rồi tự nhiên... có một người xông tới, không biết là ai, sau đó..."
Nói năng lộn xộn, Trình Mộc Quân nghe chỉ thấy đau đầu, đành ngắt ngang: "Ngưng."
Vệ Dịch Thần ngừng lại, nâng mắt nhìn hắn.
"Tôi hỏi, em trả lời."
Vệ Dịch Thần gật đầu: "Vâng."
"Sau khi đi lên em đã làm gì?"
"Em ở phòng chờ anh, chờ được một lát thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, giống như có người mở cửa."
Trình Mộc Quân nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Em tưởng là anh nên tắt đèn muốn cho anh bất ngờ, sau đó...."
Trình Mộc Quân liếc nhìn người cậu, rồi nhíu mày, xốc áo khoác trên người cậu lên.
"......"
Quả nhiên, dưới áo khoác Vệ Dịch Thần ăn mặc rất mát mẻ, áo sơ mi trắng bị nước làm ướt nhẹp, đang trong trạng thái nửa trong suốt, hoàn toàn giống hệt Lý Văn Thanh ngày đó.
Cậu quen Lý Văn Thanh rồi học được cái gì thế! Đại ca à, cây thuốc di động như cậu không hợp với kiểu này đâu!
Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói lời trong lòng ra, dù sao bây giờ Trình Mộc Quân đang mang thiết lập tra công, đối với việc mỹ nhân nhào vào ngực chỉ có thể tỏ vẻ vui mừng.
Trình Mộc Quân yên lặng thở dài: "Sau đó?"
"Em nấp đằng sau cửa, cửa vừa mở thì nhào ra ôm, sau đó... em bị ngất."
Trình Mộc Quân nhìn cổ cậu, quả nhiên, sau cổ hơi hồng, rõ ràng là bị đánh ngất.
Hắn nâng tay cởi bỏ sợi dây trói tay Vệ Dịch Thần, nhìn kỹ hoá ra là cà vạt, chân thì bị thắt lưng cột lấy.
Vừa cởi ra, Vệ Dịch Thần lập tức nhào tới ôm chặt cổ Trình Mộc Quân. Cơ thể cậu còn run nhè nhẹ, liên tục cọ mặt vào xương quai xanh của Trình Mộc Quân.
"......"
Cây thuốc di động kích hoạt, Trình Mộc Quân tức khắc thấy lạ trong người, hắn muốn giơ tay đẩy ra, lại không cẩn thận chạm phải làn da Vệ Dịch Thần.
Thế mà phần lưng của cái áo sơ mi này lại bị khoét rỗng!
Trình Mộc Quân sợ ngây người, sao cũng không thể ngờ Vệ Dịch Thần nhìn như bảo thủ mà lại rất mưu kế.
Hắn muốn làm mình bình tĩnh lại, thừa dịp hệ thống vẫn chưa bị nhốt nhanh chóng gọi: "Hệ thống, tình huống này là thế nào, Vệ Dịch Thần không nên như vầy chứ? Sao lại thế này?"
Hệ thống: "Có lẽ chuyện hôm nay đã làm cậu ta cảm thấy nguy cơ, thế nên mới liều một phen được ăn cả ngã về không —— bíp ——" Nó còn chưa nói hết đã bị ném vào phòng tối.
Trình Mộc Quân tuyệt vọng, lại nhớ đến trải nghiệm muốn tróc da ngày đó, không được, hắn tuyệt đối không muốn trải qua một lần nữa.
Có lẽ... không nên để Hàn Sơ Húc giúp nữa?
Ngay khi Trình Mộc Quân thoáng buông lỏng, muốn nhờ Vệ Dịch Thần giúp đỡ, trong phòng ngủ lại có động tĩnh.
Lúc này Trình Mộc Quân đang đưa lưng về hướng phòng ngủ, lại bị Vệ Dịch Thần ôm chặt gắt gao nên căn bản không thể động đậy.
Hắn chỉ có thể dựa vào tiếng động để đoán, dường như cửa toilet trong phòng ngủ mở ra, có người xuất hiện.
Sau đó, Trình Mộc Quân cảm giác phía sau lạnh toát, có người khom lưng, nâng tay...
Hung hăng gõ một cái, Vệ Dịch Thần lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Trình Mộc Quân còn không kịp phản ứng đã cảm thấy người nhẹ tênh, Vệ Dịch Thần bị thô lỗ ném qua một bên, còn hắn thì bị bế lên.
Người hắn hơi run lên, giương mắt, đối mắt với Hàn Sơ Húc.
"Chú, chú Hàn, sao chú lại ở nhà?"
Tóc Hàn Sơ Húc ướt đẫm, thân trên không mặc áo, làn da lạnh lẽo, cảm giác như vừa mới dội nước lạnh.
Quả nhiên người đánh ngất Vệ Dịch Thần chính là Hàn Sơ Húc, xem ra uy lực của cây thuốc hình người kia rất mạnh, nơi nó đi qua không còn một ngọn cỏ.
Hàn Sơ Húc vẫn không nói gì, cũng không buông tay, mà ôm Trình Mộc Quân đi ra ngoài.
Ra cửa, đi về phía cuối hành lang, phòng Hàn Sơ Húc.
Đã lâu rồi Trình Mộc Quân chưa đi đến phòng này, bày trí bên trong dường như không có gì thay đổi. Chỉ là, hắn còn chưa kịp thấy rõ cái gì đã bị ném lên giường.
Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, không gian rất tối tăm.
Gương mặt Hàn Sơ Húc vừa lúc đặt ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, cảm giác áp bức càng mạnh mẽ hơn.
Trình Mộc Quân cảm thấy nguy hiểm, yên lặng rụt lại, muốn đánh thức lý trí y: "Chú Hàn, sao chú lại ở nhà?"
"Tôi vẫn luôn ở nhà."
Hàn Sơ Húc rũ mắt nhìn hắn: "Mỗi một lần sinh nhật em, tôi đều ở cạnh em."
Trình Mộc Quân: "A..."
"Em ở chung cư ăn sinh nhật, tôi đều ở dưới lầu, lần nào cũng vậy, tôi muốn đi lên gặp em, nhưng tôi biết lần nào em cũng kêu nhiều người đến mở party như vậy, đều là vì muốn xoá đi ký ức ngày hôm đó."
"Tôi không xuất hiện là vì không muốn ngắt ngang quá trình tự chữa khỏi của em, bác sĩ đã kiến nghị như vậy."
Hàn Sơ Húc nhìn hắn, ánh mắt càng tối đi.
"Em nói chuyện ngoài ý muốn xảy ngày hôm đó không phải là chuốc thuốc, nên tôi đi hỏi bác sĩ đã trị liệu cho em."
Trình Mộc Quân sửng sốt: "Rồi, rồi sau đó?"
Hàn Sơ Húc bỗng cười nhẹ, rất nhẹ: "Anh ta nói đây là biểu hiện cho việc trạng thái tâm lí của em đang dần chuyển biến tốt, nếu em đã ổn, tôi cũng không cần phải kìm nén bản thân."
"Đợi..."
Vẫn chưa nói hết câu, Trình Mộc Quân đã bị hôn lấy, giữa môi răng tràn ngập hơi thở xa lạ.
Có vẻ lúc nãy Hàn Sơ Húc đã đánh răng trong phòng tắm, dùng kem đánh răng của Trình Mộc Quân, vị bạc hà. Rõ ràng là hương vị cực kỳ quen thuộc, nhưng khi xuất phát từ một người khác lại làm hắn choáng váng.
Vốn đã nhịn rất cực khổ, cuối cùng lý trí của Trình Mộc Quân cũng vẫy tay tạm biệt.
Hệ thống đã bị ném vào phòng tối từ lâu, nó bất lực, không thể nhắc nhở.
Không thể quay đầu.
Ánh đèn mờ nhạt.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi gió, tiếng sấm nặng nề vang lên, sau đó là từng hạt mưa lớn đập liên tiếp vào cửa kính.
Người Trình Mộc Quân nhẹ đi, hắn cảm giác được Hàn Sơ Húc đứng dậy, sờ soạng tủ đầu giường, tiếng xé vang lên.
Hắn vô thức nhìn theo tay Hàn Sơ Húc, nhìn thấy...
Cảnh tượng tạo thành bóng ma tâm lý tuổi 18 của mình.
Hiệu quả lập tức kích hoạt, Trình Mộc Quân... xìu.
Hàn Sơ Húc ngừng động tác lại, giọng khàn khàn: "Em...?"
Trình Mộc Quân lau mặt, mặt mày như đưa đám: "Chú Hàn, cháu chưa hết bệnh."
"......"
Hàn Sơ Húc im lặng hồi lâu, yết hầu chuyển động, như đang đè nén gì đó.
Y duỗi tay đến, đè bả vai Trình Mộc Quân lại.
Nhưng vào lúc này, tiếng sấm rền vang lên.
Đồng tử y hơi co lại, cảnh tượng nhiều năm trước xẹt qua trong đầu, lý trí hoàn toàn trở về.
"Xin lỗi, là tôi lỗ mãng."
Hàn Sơ Húc đứng dậy, cầm chăn ném lên người Trình Mộc Quân: "Em ngủ ở đây, những chuyện khác tôi sẽ xử lý."
Trình Mộc Quân xoay người chôn mặt vào gối, phất tay: "Ừm."
Vài phút sau, tiếng đóng cửa vang lên, lúc này Trình Mộc Quân mới xoay người lại, mắng:
"Vầng sáng của Vệ Dịch Thần khó nhằn thật!"
Lúc này hệ thống đã được thả ra, lẩm bẩm hỏi: "Vậy là... lúc trước chính vì việc này nên cậu mới sợ tới mức không thể lên được với người đẹp? Chỉ bởi vì Hàn Sơ Húc... quá lớn?"
Trình Mộc Quân: "Ừm."
Hệ thống cũng kinh ngạc: "Không đúng lắm, mấy thế giới trước cậu cũng... không sợ như vậy mà?"
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Cậu giả vờ vô tội cái gì, đây không phải là giả thiết của mấy người hết à, lúc trước tôi cứ không hiểu sao mình lại bị dọa đến nỗi có di chứng như vậy, giờ thì hiểu rồi, bởi vì cốt truyện buộc tôi không được, mà dù gì cũng phải có logic, vì thế cứ thành ra như vậy."
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Trình Mộc Quân.
Từ lúc Trình Mộc Quân 12 tuổi quen biết Hàn Sơ Húc đến khi 18 tuổi, hắn gần như coi Hàn Sơ Húc là tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình.
Mặc dù Hàn Sơ Húc 26 tuổi đã cao đến gần 1m9, nhưng gương mặt vẫn là gương mặt xinh đẹp kia, vẫn là nữ thần Muse của Trình Mộc Quân.
Cho đến ngày sinh nhật 18 tuổi của hắn, Hàn Sơ Húc bị chuốc thuốc, tự nhốt mình trong phòng.
Trình Mộc Quân không biết gì xông vào, muốn hỏi Hàn Sơ Húc tặng quà sinh nhật gì cho mình, sau đó nhìn thấy cảnh tượng động trời. Trên người người có gương mặt xinh đẹp không tỳ vết ấy, lại có một thứ đáng sợ như vậy.
Việc này quả thật đả kích không nhỏ đến tam quan của một người suốt đời đi tìm cái đẹp như Trình Mộc Quân.
Sau đó, vì việc này mà hắn có bóng ma tâm lý, rõ ràng sáng sớm mỗi ngày đều bình thường, nhưng khi gặp người đẹp lại hoàn toàn biến thành người theo chủ nghĩa Platonic*.
(*) Platonic – tình yêu thuần túy: là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt.
Người đẹp dù có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, thì một khi phải làm chuyện đó, trong đầu Trình Mộc Quân đều sẽ hiện ra cảnh tượng năm 18 tuổi ấy.
Vì thế, lập tức không thể suy nghĩ gì nữa.
Trình Mộc Quân thở dài: "Đều tại giả thiết của mấy người, một tay chơi, thích người đẹp nhưng nhìn người đẹp lại không lên được, vậy nên mới làm chuyện này với tôi."
Hệ thống: "A, thì..."
"Quá đáng!"
Trình Mộc Quân căm giận vứt ra một câu rồi kéo chăn qua, tức tối chìm vào giấc ngủ.
_____
Sori mng vì sự chậm trễ này, nma hè mà, phải đi chơi chứuu 😎