Buổi tập huấn đầu tiên kết thúc bằng những tiếng than vang trời. Cũng dễ hiểu thôi, khi mà con người ở trong nhà quá lâu, được nuông chiều quá nhiều thì khi đến trại tập huấn quân đội sẽ chẳng khác gì một con rùa chậm chạp.
Huống hồ, cơ thể nếu quá lâu không vận động, mọi động tác nhanh nhẹn đều sẽ bị đình trệ.
Từng hàng người lê lết uể oải quay về, mấy cô nữ sinh cũng không thoát được. Ít nhất cũng bị bắt chạy chừng 500m.
"Cậu ở lại một chút." Băng Dạ đặt tay lên vai Dương Hy yêu cầu.
Dương Hy quay người lại, khó hiểu nhìn y. Sao cậu cứ có cảm giác là thái độ người này hơi bất thường.
Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là ở lại một lát, cậu cũng không phiền. Nghĩ vậy, cậu chạy đến gần chỗ Lâm Nhất: "Anh cùng bọn người Am Hiển về trước nhé, cán bộ có việc cần em."
Lâm Nhất khá nghi hoặc, nhưng hắn thấy cậu lúc nào cũng kè kè bên hắn có khi sẽ khiến cậu mất tự do, dù sao Dương Hy cũng cần phải học hỏi giao lưu với mọi người trong đợt tập huấn này.
"Được rồi, anh về trước."
Dương Hy gật đầu, vui vẻ chạy đi.
...
Đến gần trưa, Lâm Nhất vẫn không thấy Dương Hy quay lại, hắn bất giác hơi không yên lòng. Nói đúng hơn là còi cảnh báo trong lòng đang vang lên đùng đùng.
"Lâm tổng à, chúng ta đi đến nhà ăn thôi?" Am Hiển gọi.
"Được."
...
Sau khi bữa ăn kết thúc, thái độ của Lâm Nhất làm hai người Bạch Nhĩ và Am Hiển phải câm nín, hắn chẳng ăn bao nhiêu. Suốt quãng thời gian đều ngây người, còn không thì là vô định nhìn đi đâu đó ở bên ngoài.
Hai người họ cũng không lạ gì tính cách này của hắn nên không ai dám chọc ghẹo hay nói thêm mấy chuyện dư thừa.
Bất chợt khi đang hướng mắt nhìn ra ngoài, Lâm Nhất bắt gặp Dương Hy và tên cán bộ kia đi cùng với nhau. Dương Hy ôm hộp giấy đi trước cười giỡn vô cùng thoải mái, Băng Dạ theo phía sau cũng cười nói đáp lại cậu. Khung cảnh thập phần ôn hòa.
Tim Lâm Nhất đột nhiên thắt chặt, hắn khẽ nhíu mày dõi theo bóng lưng của cậu, trong đầu vang lên hàng tá câu hỏi.
Có phải cậu chán ghét ở cùng hắn rồi không?
Có phải cậu cảm thấy ở bên cạnh hắn thật nhàm chán?...
Chỉ là đi cùng nhau, cũng không phải nắm tay hay có những hành động thân mật gì nhưng Lâm Nhất vẫn cảm thấy cực kì cực kì khó chịu.
Hắn vẫn ngồi yên nhìn cậu chăm chú, đến khi bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa phòng.
...
Ở bên này Dương Hy đang vô cùng không kiên nhẫn, cậu gượng cười: "Anh bắt tôi ở lại đây là để làm nhân viên khuân vác cho anh đó hả?"
Băng Dạ mỉm cười, như đã trả được mối thù truyền kiếp: "Thanh niên cao to sức dài vai rộng, ôm có mấy thùng giấy cũng than vãn nhiều như vậy?"
Dương Hy nổi máu gà: "Anh!"
Không đơn giản là Băng Dạ gọi cậu ở lại chỉ để làm mấy chuyện linh tinh như thế. Lí do khác có lẽ là, y khá thích cậu. Muốn cậu cách xa tên mặt lạnh kia một chút để thừa cơ hội tiếp cận.
Nhưng mà, Dương Hy đúng là loại người không thích ăn mềm, ăn cứng cũng cự tuyệt.
Một thanh niên hớt hải chạy đến chỗ hai người, hướng Dương Hy hô: "Người đi cùng với cậu... anh ta, anh ta có chuyện rồi!"
Dương Hy sững người, như nghe phải sấm giữa trời quang, tay cầm hộp giấy không chắc đến nỗi làm rơi cả xuống sàn. Cậu toan bỏ chạy bị Băng Dạ giữ lại: "Anh ta có chuyện thì sẽ có người đến giúp, cậu cần gì..."
Dương Hy nghiêm mặt, giọng cậu khàn khàn ẩn chứa giận dữ: "Bỏ ra."
"Cậu làm sao mà cứ kè kè bên cạnh hắn thế? Hắn có cái gì hơn tôi đâu?" Băng Dạ vẫn cương quyết giữ tay cậu.
"Tôi giết anh đấy." Dương Hy vung tay, khinh bỉ nhìn y: "Đừng đem người như anh đi so sánh với Lâm Nhất."
"Anh đừng tưởng tôi không biết ý định của anh."
Băng Dạ buộc phải thả ra, khi cậu đã chạy đi để y một mình ở lại. Lúc này Băng Dạ mới cảm thấy, hình như tay mình đang run lên.
Cậu ấy thực sự muốn giết y, ý chí đáng sợ muốn diệt trừ kẻ ngáng đường...
Dương Hy không đơn thuần chỉ là một cậu thiếu niên tham gia tập huấn như bao người khác, có lẽ Băng Dạ đã chọn nhầm một con rồng khát máu rồi.
...
Dương Hy xông vào trong phòng y tế, bên trong chỉ có Am Hiển và Bạch Nhĩ. Còn Lâm Nhất thì đang hôn mê trên giường.
Dương Hy lại gần, rất không kiên nhẫn hỏi: "Sao lại như vậy?"
Am Hiển đứng trước khí thế này liền muốn chùng xuống, không ngờ tới Bạch Nhĩ bên cạnh lại vô cùng bình thản. Không còn cách nào, Am Hiển phải giải thích: "Sau khi hắn đi ăn trưa về tới phòng nghỉ lại đột ngột phát bệnh, tao không biết nguyên do là gì, nhưng lúc ở nhà ăn tao thấy hắn hơi lạ."
Dương Hy lẩm bẩm: "Ở nhà ăn?"
Hình như lúc tất cả mọi người đi ăn thì cậu đang cùng với Băng Dạ có đi ngang qua đó thì phải...
Không biết bằng cách nào, có lẽ bằng tính cách nhạy bén của Dương Hy. Cậu có lẽ đã tìm ra được nguyên do.
"Mấy người ngồi ăn ở đâu?"
"Gần cửa sổ." Bạch Nhĩ chưa đợi Am Hiển trả lời đã chen vào.
Dương Hy thở hắt ra, cuối cùng cũng biết được vì sao Lâm Nhất trở nên như vậy... Cậu đúng là sơ suất.
"Làm phiền rồi." Dương Hy xoay người Am Hiển lại, thực hiện hành động "Đuổi người."
"Ây ây, cái thằng ăn cháo đá bát này. Chưa gì đã muốn đuổi tao đi rồi hả?"
"Chứ mày ở lại đây làm gì? Đuổi mày đi là tốt cho mày lắm rồi đó!" Dương Hy nhìn qua Bạch Nhĩ: "Đi luôn."
"Rồi rồi, tôi không có nhiều nhã hứng như vậy."
Dương Hy: "..." tên họ Bạch chết tiệt.
...
Dương Hy ngồi bên giường của hắn, ngắm nghía hồi lâu gương mặt góc cạnh xinh đẹp. Không ngờ cũng có lúc giận đến vậy nha.
Qua không biết bao lâu sau, Lâm Nhất chầm chậm khẽ mở mắt, vừa thấy cậu đã dứt khoát quay người đi, đanh thép nói: "Không muốn thấy."
Dương Hy chưa kịp vui mừng vì hắn tỉnh lại đã ngây người, cái gì cơ... Lâm Nhất muốn làm phản sao? Đồng ý là cậu có sai khi đi với tên Băng Dạ kia, nhưng mà cậu cũng có thân mật trò chuyện quá mức đâu... Còn chưa nói đến là do y buộc cậu ở lại mà.
"Đại ca, anh đang giận sao?"
"Không giận."
Dương Hy lay lay người hắn, xuống nước năn nỉ: "Em biết anh không nhỏ nhen vậy mà đúng hông, quay qua nhìn em cái đi!"
Lâm Nhất toan ngồi dậy làm Dương Hy hết hồn nhưng hắn vẫn không nhìn cậu...
"Anh ơi, em xin lỗi mà. Em và hắn chẳng liên quan gì nhau cả. Dương Hy này chỉ có Lâm Nhất thôi..." Cậu cọ cọ mặt vào lòng hắn, giọng ngọt như kẹo.
"Em nên được tự do hơn, là anh sai..."
Dương Hy kinh hách ôm chặt lấy hắn, luống cuống: "Anh không cần em nữa sao?"
Lâm Nhất nhìn cậu, cười khổ: "Nhưng em cũng không thể suốt ngày ở cạnh anh. Sẽ rất nhàm chán."
Dương Hy giương đôi mắt long lanh, mím môi: "Thì ra là anh không thích em nữa."
"Không phải!"
"Nếu vậy thì em cứ thích ở bên anh đấy! Đuổi cũng không đi! Anh nói thích em thì phải nuôi em!" Dương Hy mặt dày, không ngại ngùng quyết đoán xác nhận lại.
Lâm Nhất buồn cười, bất đắc dĩ: "Được, vậy anh nuôi em. Không hối hận chứ?"
Anh đã cho em cơ hội, nếu sau này hối hận. Anh cũng nhất quyết không tha cho em.
"Vạn kiếp không hối hận!" Dương Hy cười khì, khẳng định chắc nịch.
...
May ghê, cuối cùng cũng dỗ được lão công rồi...