"Nhưng thật ra trên đầu chúng ta được bao trùm bởi một tầng nguyên tử".

"Đó là một loại vật chất rất đặc biệt".

"Nó luôn bao trùm phía trên vùng biển Quỷ khiến vệ tinh không thể nào chụp được hoàn cảnh thực tế ở nơi này".

"Mà lúc ba người còn chưa tỉnh lại anh đã đi xem xét một vòng quanh đây rồi".

"Anh phát hiện hòn đảo chúng ta đang đứng rất lớn".

"Nên chắc chắn có rất nhiều thức ăn".

"Nhưng cùng với đó có thể ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm".

Lúc này ba người Hứa Mộc Tình đã uống hết nước dừa.

Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng nói: "Giờ phải làm sao chúng ta mới quay về được?”
"Anh có cách để quay về, vấn đề này cũng không khó lắm".

"Nhưng lần này anh cố tình muốn đi vào vùng biển Quỷ".

"Lý do thì anh không thể nói".

Nói xong, Lý Phong đứng lên đi vào trong rừng cây.

Anh vừa đi vừa nói: "Mọi người cứ coi như đang đi trải nghiệm cuộc sống nơi hoang dã đi".

Trong lòng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, Lý Phong là một người rất bí ẩn.

Chuyện mà anh làm nếu không phải anh cố tình phô ra thì người ngoài không thế biết được.

Giờ biết có thể cùng Lý Phong trải nghiệm cuộc sống hoang dã, Hứa Mộc Tình khá hồ hởi.

Dù sao lần này vốn dĩ là ra ngoài thư giãn, có thể cùng chồng mình cảm nhận cuộc sống hoang dã tất nhiên là rất thú vị rồi.

Giờ chuyện mà bốn người Lý Phong phải làm là tìm một chỗ có thể che mưa chắn gió.

Ba người Hứa Mộc Tình theo sát bước chân của Lý Phong, đi vào rừng cây cạnh bờ biển.

Cố Ngôn Hi không hiểu hỏi Lý Phong: "Sao chúng ta không đi dọc theo bờ cát chứ?"
"Hạt cát mềm, đi lại cũng dễ chịu hơn".

Lý Phong giơ tay chỉ vào khoảng không bị lá cây che trên đầu nói.

"Tia cực tím ở đây mạnh hơn chỗ bờ cát mà bình thường chúng ta chơi rất nhiều".

"Vì thế chúng ta nên hạn chế đi dưới nắng nhất có thể".

"Nếu bị mất nước hay cảm nắng thì rất nguy hiểm".

Ba người nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.

Cố Ngôn Hi như một đứa trẻ tò mò hỏi: "Thế chúng ta bắt đầu dựng nhà à?"
Lý Phong khó chịu nhìn cô ấy nói: "Cô tưởng chúng ta đang chơi đồ hàng à?"
"Chúng ta mà tự dựng nhà".

"Thì tìm nguyên liệu ít nhất cũng mất một hai ngày rồi".

"Mà cho dù dựng xong nó có thể chống chọi với mưa gió không mới là vấn đề".

Cố Ngôn Hi lè lưỡi.

Lý Phong nhanh chóng dẫn bọn họ đến một cái hang mà anh đã tìm thấy trước đó.

Cái hang này không sâu lắm, liếc mắt là thấy cuối hang.

Lý Phong chỉ vào hang nói: "Mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ ở đây".

"Nên mọi người có yêu cầu gì thì nói ra đi".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: "Em muốn một tấm đệm".

Cố Ngôn Hi nói tiếp: "Tôi muốn một cái bồn tắm lớn, có phải nước máy và bình nóng lạnh".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chỉ nói đùa thôi.

Ai dè Lý Phong nghe xong lại gật đầu nói: "Được, hai yêu cầu này trước đêm mai chắc tôi có thể làm được".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau há hốc miệng.

"Chồng ơi, bọn em chỉ nói chơi thôi".

"Đúng đấy ạ, chúng tôi nói chơi thôi, ở đây lấy đâu ra nước máy chứ?"
Nhưng Lý Phong chỉ cười thần bí nói: "Hai người sẽ biết nhanh thôi".

"Nhưng tôi làm cho mọi người những chuyện này thì ba người cũng có nhiệm vụ phải hoàn thành".

Giờ bốn người bọn họ có cảm giác như đang chơi đồ hàng lúc nhỏ vậy.

Lý Phong đi thực hiện yêu cầu của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Ba người các cô thì phải làm cơm trưa và cơm tối.

Còn về việc đồ ăn thì Lý Phong không để ý.

Dù sao có Trần Quả ở bên thì bọn họ cũng sẽ không đói đâu.

Lý Phong nhanh chóng xoay người đi.

Hai chân anh khuỵu xuống sau đó bật nhảy lên cao.

Lý Phong cứ như môt con khỉ.

Hai tay anh nhanh chóng nắm lấy được một cành cây thô to, cả người nhún một cái, lấy đà nhảy lên một thân cây khác.

Nhoáng một cái anh đã mất hút trong tầm mắt của mọi người.

Cố Ngôn Hi nhìn Hứa Mộc Tình cười: "Tớ chợt nhận ra hình như anh ấy hợp với nơi này hơn".

Hai cô gái phố nổi tính trẻ con lên, xắn tay áo, cuộn ống quần định lao xuống biển mò mẫm.

Hai người nghĩ bờ biển chắc chắn có rất nhiều thứ có thể ăn được.

Nhưng đến lúc ra tới biển rồi hai người mới nhận ra chỉ dựa vào hai tay hai chân thì chẳng mò được gì cả.

Hai người bận rộn nửa tiếng ở bờ biển, mặt mũi đỏ bừng.

Chịu không nổi ánh mặt trời như thiêu như đốt, hai người vội vàng chạy về tránh nắng dưới bóng cây chuối bên bờ cát.

Nhìn lá chuối xanh mướt trên đỉnh đầu, Cố Ngôn Hi cười gượng.

"Tớ đang nghĩ hay bữa trưa và bữa tối nay chúng mình ăn tạm chuối đi".

Hứa Mộc Tình nguýt cô ấy nói: "Dù cậu có muốn ăn chuối thì cũng phải đợi chúng nó chín đã chứ".

Lúc này Hứa Mộc Tình thấy Trần Quả nhón chân, rón rén đến gần một cây dừa gần đó.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vội vàng lén lút bám theo.

Nhưng đến lúc tới gần, mắt Hứa Mộc Tình trợn to.

Còn Cố Ngôn Hi thì hoảng sợ giơ tay bịt miệng.

Cả hai người nhìn thấy hình ảnh cực kì đáng sợ.

"Trời ạ!", Hứa Mộc Tình bất giác thốt lên.

Còn Cố Ngôn Hi thì không ngừng vỗ lên bộ ngực khủng của mình.

"Ôi mẹ ơi! Cái thứ gì thế này? Dọa chết khiếp!"
"Cái con này to thế, nếu bị nó kẹp thì đừng nói là tay, cho dù là chân cũng bị nó kẹp đứt".

Hóa ra ở gốc cây dừa trước mặt có một thứ làm cho người ta sởn da gà.

Nhìn bề ngoài thì nó giống con nhện.

Nhưng nó còn to hơn con nhện mấy chục lần, thậm chí là mấy trăm lần.

Mà nó lại có hai cái càng to như tôm hùm.

Lúc này đó đang nhích từng tí một trên thân cây dừa.

Hứa Mộc Tình hỏi Trần Quả: "Con này là con gì thế?"
Trần Quả lắc đầu: "Không biết nữa, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó".

"Vừa này em còn tưởng nó là con nhện, sợ nó sẽ tấn công chúng ta".

"Nhưng sau khi nhìn kĩ thì lại thấy nó hơi giống tôm hùm".

"Nếu là tôm hùm thì chắc ăn được nhỉ".

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play