"Họ đã biến khu đất thành một khu văn phòng công viên dựa trên cơ sở ban đầu".

"Trụ sở chi nhánh của tập đoàn Lăng Tiêu tại thủ đô chúng ta sẽ ở đó".

"Hơn nữa vừa nhận được tin tức".

"Thiếu phu nhân tuyên bố trong một cuộc họp báo rằng công ty phát triển bất động sản thuộc tập đoàn Lăng Tiêu đã đưa ra một ý tưởng kiến trúc hoàn toàn mới".

"Họ dự định xây một văn phòng và môi trường sống hoàn toàn sinh thái".

"Trên tiền đề bảo vệ môi trường, tích hợp các nguồn lực của tất cả các làng xung quanh".

"Sử dụng các lợi thế về môi trường tự nhiên của từng làng và khu vực, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ xây dựng chuỗi công nghiệp băng chuyền".

Lý Lâm nói rất nhiều.

Kết quả, Lý Tấn hỏi: "Ông có hiểu những gì ông vừa nói không?"

Lý Lâm lắc đầu theo bản năng, nở nụ cười gượng gạo: "Không dối gì lão gia, tôi chả hiểu tí gì về những khái niệm này".

"Trước khi đến, tôi đã mất rất nhiều công sức để ghi nhớ nó".

Lý Tấn cười lớn.

"Đây mới là con dâu nhà họ Lý tôi chứ!"

"Ngoài tính cách tốt bụng, về mặt công việc, con bé cũng không hề yếu hơn Khuynh Mặc".

Lúc này Lý Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng nói: "Lão gia, khu đất mà tập đoàn Lăng Tiêu đang xây dựng, rất nhiều tài sản xung quanh đều thuộc sở hữu của nhà họ Viên".

"Bây giờ phần lớn tài sản của nhà Viên đã bị nhà Tần chiếm đoạt".

"Với tính cách của Lý Thiên Kiêu, bà ta nhất định sẽ ra tay chống lại tập đoàn Lăng Tiêu".

"Đến lúc đó…"

Lý Lâm chưa nói hết lời, Lý Tấn đã chen vào: "Đến lúc đó, chính là thời điểm nhà Tần bọn họ diệt vong!"

Lý Lâm bị sốc!

Ông ấy nhìn thấy hai tia sáng sắc bén trong mắt Lý Tấn.

Lý Lâm cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Tấn lại viết chữ "Tử" trên tờ giấy?

Hóa ra chữ ‘Tử’ này là dành cho nhà họ Tần!

Vốn dĩ, Lý Lâm rất căng thẳng và lo lắng về tất cả những gì Lý Phong đang làm.

Bởi vì theo quan điểm của ông ấy, tập đoàn Lăng Tiêu vẫn còn quá nhỏ.

Gia đình của Hứa Hiếu Dương không có quá nhiều quyền lực.

Nếu chống lại những gia tộc lâu năm đó ở thủ đô, chỉ có thua thôi.

Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực Lý Phong thể hiện.

Lý Lâm biết rằng hiện tại, trong toàn bộ thủ đô không ai có thể đấu quá ba chiêu với Lý Phong!

Quá mạnh!

Khi Lý Phong đấu với Viên Điền Hồng ngày hôm đó, những gì anh thể hiện ra chỉ là một phần nhỏ.

Chỉ qua điểm này, Lý Lâm đã thực sự cảm nhận được thực lực của Lý Phong.

Chỉ cần Lý Phong không đắc tội với gia tộc ngàn năm như nhà họ Sở Thị ở Kinh Châu và nhà họ Lý ở Trường An.

Anh có thể nghênh ngang sống ở thủ đô!

"Nhưng lão gia, dù sao họ Tần cũng là thế lực do nhà họ Lý ở Trường An nuôi dưỡng".

"Nếu cậu chủ đối đầu với bọn họ, tôi lo là bên nhà họ Lý ở Trường An lúc đó có thể sẽ không bỏ qua cho đâu".

"Chúng ta có nên nhắc nhở cậu chủ bảo tập đoàn Lăng Tiêu cố gắng không xung đột với họ không?"

Lý Tấn nhẹ giọng nói: "Cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi lốc gốc".

"Lý Thiên Kiêu trước nay đều không coi ai ra gì".

"Bây giờ nhà họ Tần đã trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô".

"Nên bà ta đã trở nên vênh váo lắm rồi".

"Người phụ nữ này lòng tham không đáy".

"Bà ta sẽ không bao giờ hài lòng với hiện tại".

"Tiếp theo, bà ta sẽ há to miệng và nuốt mọi thứ có thể nhìn thấy vào bụng".

"Rất nhiều chuyện là không thể tránh được!"

Trong khi nói, khí thế toàn thân Lý Tấn đột nhiên cuồn cuộn.

"Con trai tôi đã mở ra một cục diện mới cho cả thủ đô".

"Tiếp theo, việc duy nhất chúng ta nên làm là đừng cản trở nó làm việc!"

"Ông nhìn xem".

"Nó từ nhỏ đã nói được làm được!"

"Từ lúc nó nói câu đó, không chỉ thủ đô, mà toàn bộ cục diện Hoa Hạ sẽ thay đổi!"

"Tất cả những người và gia tộc đã tham gia giết Mộc Nhi của tôi năm đó".

"Nó sẽ không tha cho ai hết!!"

...

"Tôi là kẻ mãi không có được tình yêu, chỉ có thể nhìn nó rời xa tôi!"

"Trên đời còn rất nhiều người hạnh phúc, tại sao chỉ có một mình tôi là không có!"

"Tìm một người yêu để nói lời tạm biệt với cuộc sống độc thân …"

Trong KTV, Hứa Hạo Nhiên một mình cầm micro, vừa khóc vừa hát tình ca.

Trên mặt bàn cà phê đặt nhiều loại thức ăn nhẹ và rượu.

Khuôn mặt của Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng.

Sự rời đi của Viên Đa Đa là một đòn đả kích quá lớn đối với Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên đã bỏ ra rất nhiều công sức cho mối quan hệ này.

Cậu ta thậm chí còn có kế hoạch cho tương lai cho họ.

Cậu ta thậm chí còn nghĩ đến tên của những đứa con.

Tuy nhiên, thực tế luôn phũ phàng như vậy.

Khi Viên Đa Đa rời thủ đô, cô ấy thậm chí còn không kịp nói lời chào tạm biệt với Hứa Hạo Nhiên.

Chỉ gửi một tin nhắn cho Hứa Hạo Nhiên.

"Nếu có kiếp sau, hãy đến cưới em sớm một chút".

Hứa Hạo Nhiên đã quá quen thuộc với tin nhắn này.

Bởi vì khi Hứa Mộc Tình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đã gửi tin nhắn tương tự như này cho Lý Phong.

Sau tin nhắn đó, cuộc sống ngọt ngào của Lý Phong và Hứa Mộc Tình bắt đầu.

Nhưng sự xuất hiện của tin nhắn ngắn ngủi này đã khiến Hứa Hạo Nhiên cảm nhận được sự tàn nhẫn của thực tế và sự thất vọng trong tình yêu một lần nữa.

Hứa Hạo Nhiên mới hát được nửa bài, cửa phòng KTV đột nhiên bị đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc quần áo bồi bàn vội vã bước vào.

Khuôn mặt cô ấy đầy biểu cảm lo lắng và sợ hãi.

Trên tay cô cầm theo một tá bia, sau khi đặt bia lên bàn cà phê, cô ấy không rời đi.

Thay vào đó, cô ấy kinh hãi nhìn vào cánh cửa phòng.

Nhân viên phục vụ này cũng xinh đấy.

Dù mang vẻ mặt hoảng hốt nhưng vẫn thấy yêu yêu.

Nếu là bình thường, Hứa Hạo Nhiên đã ba hoa vài câu.

Nhưng bây giờ cậu ta không có tâm trạng.

Cậu ta dốc hết lòng mình ra để hát.

"Ầm!"

Đột nhiên, cửa phòng KTV bị đá tung ra!

Đột nhiên, mười mấy tên hung hãn từ ngoài cửa xông vào.

Nhân viên phục vụ lập tức hét lên một tiếng.

Cô ấy hốt hoảng trốn ra sau Hứa Hạo Nhiên.

Sự xuất hiện của những người này cũng làm gián đoạn việc ca hát của Hứa Hạo Nhiên.

Thấy trong đám đông có một người thanh niên mặc vest Armani, anh ta ngẩng đầu lên và vênh váo tự đắc bước đến gần Hứa Hạo Nhiên.

"Thằng kia, tránh ra!"

"Con nhỏ này là của cậu đây!"

Hứa Hạo Nhiên đặt micro sang một bên, sau đó cầm lấy một lon bia trên bàn cà phê bên cạnh.

"Khà!"

Cậu ta mở lon và uống một ngụm lớn.

"Tao bảo mày tránh ra, không nghe rõ sao!?"

Tên thanh niên rống to.

Ngay khi anh ta vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên và phun một ngụm bia lớn vào anh ta.

"Phụt!"

Cái phun này của Hứa Hạo Nhiên đã làm gần như toàn bộ hỗn hợp bia trộn với nước dãi bắn vào mặt của tên đó.

Tên thanh niên lập tức lùi lại, che mặt, đồng thời hét lên.

"Thằng khốn! Dám chơi tao à! Mày biết tao là ai không?"

"Tao là Tần Gia Chính, bố tao là Tần Vạn Hào!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play