Ông ta không tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy.
Thậm chí còn giơ tay lên dụi mắt.
Nhưng dù ông ta có dụi thế nào.
Cảnh tượng bên trong vẫn không chút thay đổi.
Trong thùng xe tải có mấy chục người đang nằm.
Người nào người nấy đều mặc áo liệm.
Bọn chúng giống như đống rác bị ném bừa trong thùng xe vậy.
Đa số vẫn còn ý thức, nhưng cơ thể chúng đã bị biến dạng.
Miệng phát ra tiếng r3n rỉ khiến người nghe thấy khó chịu.
"Sao lại thế này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Đám đàn em bên trong có mấy tên quen mặt, bình thường Hà Bá Thiên vẫn hay gặp chúng.
Nhất là khi nhìn thấy Trình Bác nằm trong một góc giống như quả bóng, ông ta mới giật mình kêu lên. Vào nhóm Zalo đọc ch mới nhất nhé:
Bởi vì ông ta phát hiện Trình Bác chết rồi.
Trên trán hắn ta có dính một tờ giấy.
Trên đó ghi bốn chữ to đùng đặc sản Ninh Châu.
Ninh Châu?
Là nơi nào?
Hà Bá Thiên thậm chí còn chưa từng nghe nói về nơi nào như Ninh Châu.
Hình ảnh trước mắt làm ông ta giận điên người.
Ông ta đạp mạnh tên đàn em đứng cạnh một phát.
Chửi um lên: "Mẹ nó, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau khiêng đám người bên trong ra".
Lúc đám đàn em khiêng người trong thùng xe ra, Hà Bá Thiên nhìn thấy một người.
Một người mà có chết ông ta cũng không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.
Trình Hóa Thịnh!
Một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.
Lúc này ông ta như đống rác bị người ta ném bừa vào một góc.
Đến lúc mọi người khiêng ông ta ra ngoài.
Giọng Trình Hóa Thịnh run rẩy nói với Hà Bá Thiên.
"Hội trưởng, hội trưởng".
"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, không thể cho qua".
Trình Hóa Thịnh giờ đã tàn phế.
Cả người ông ta ngoài cái miệng có thể nói, còn lại như một đống bùn nhão.
Hà Bá Thiên hỏi Trình Hóa Thịnh: "Là ai, rốt cuộc là ai làm thế?"
"Chẳng lẽ là Hắc Long đánh ông à?"
Bang Hắc Long là đối thủ không đội trời chung của hội Giao Long.
Giờ người duy nhất Hà Bá Thiên có thể nghĩ đến cũng chỉ có ông ta.
Nhưng Trình Hóa Thịnh lại run rẩy nói ra cái tên mà ông ta chưa bao giờ nghe.
"Là Lý Phong đến từ Ninh Châu".
"Hội trưởng nhất định phải báo thù cho các anh em".
Nói xong cả người ông ta run lên, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hà Bá Thiên hét lên.
"Ninh Châu là cái nơi nhỏ bé gì?"
"Lý Phong là ai?"
Một tên đàn em bên cạnh vội nói với Hà Bá Thiên: "Hội trưởng, cái đám người đoạt mất hội quán Hoa Hồng Đen hình như cũng đến từ Ninh Châu đấy ạ".
"Nghe bọn chúng nói hình như gọi là vùng đất cấm Ninh Châu".
Vùng đất cấm Ninh Châu?
Hà Bá Thiên tức đến bật cười: "Đất cấm cái mẹ gì?"
"Cái nơi khỉ ho cò gáy lần đầu tiên tao nghe thấy mà cũng dám chạy đến thủ đô ra vẻ à?"
"Nhất định là cái đám bang Hắc Long giờ trò rồi".
"Bọn chúng không dám công khai ra tay nên mới bày ra cái âm mưu này".
"Lập tức thông báo với mọi người, tập chung đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen, hôm nay tao phải giết gà dọa khỉ".
"Tao muốn để bang Hắc Long biết".
"Hội Giao Long chẳng thua kém gì bọn chúng".
"Hà Bá Thiên tao còn mạnh hơn, ác hơn Hắc Long nhiều".
Vô số tên côn đồ tụ tập lại.
Cùng nhau đổ dồn về phía hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Cùng lúc đó tại một nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thủ đô.
Lục An Lam ngồi trên xe lăn được Lý Tấn đẩy vào trong sân.
Trong sân bọn họ trồng rất nhiều hoa đẹp, đua nhau khoe sắc.
Cỏ cây tươi tốt, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót véo von, vỗ cánh bay qua.
Đây là một nơi tốt để nghỉ mát, cũng dễ dàng thả lỏng thể xác và tinh thần.
Dường như mười mấy năm qua Lục An Lam vẫn luôn ở đây.
Nơi này đã trở thành một ngôi nhà khác của bà ấy.
Cứ cách một khoảng thời gian là Lý Tấn và bà ấy lại gặp nhau.
Sức khỏe của Lục An Lam mãi không tốt lên.
Cứ lúc khỏe lúc không.
Dần dần, Lý Tấn ngày càng quan tâm đến sức khỏe của bà ấy hơn.
Năm đó, lúc Lý Tấn đón Lục An Lam trở về từ Ninh Châu.
Thầy thuốc đông y nói tình trạng của bà ấy chỉ sống được vài năm nữa là cùng.
Nhưng Lý Tấn dùng mọi cách cải thiện sức khỏe cho bà ấy đến tình trạng ổn định như hiện nay.
Đây cũng là một kỳ tích trong giới y học.
Mà có thể khiến sức khỏe của Lục An Lam ổn định như bây giờ, chủ yếu là vì những năm này Lý Tấn đóng cửa không giao tiếp với bên ngoài.
Ra lệnh cho tất cả mọi người phải làm việc cẩn thận.
Không được chủ động gây chuyện.
Cho dù người trong gia tộc có bị bắt nạt.
Lý Tấn cũng bắt bọn họ phải nhịn.
Trong hoàn cảnh yên ổn như vậy, mới có lợi để chữa bệnh cho Lục An Lam.
Mà giờ con trai bọn họ về rồi.
Chỉ cần có Lý Phong ở đây.
Lý Tấn tin anh nhất định sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho Lục An Lam.
Nhưng giờ Lý Tấn không vội.
Cho dù toàn bộ khu phía Nam thủ đô đã bắt đầu rung chuyển.
Lý Tấn vẫn rất bình tĩnh, dùng giọng điệu đều đều kể cho vợ nghe vài mẩu chuyện thú vị.
Lúc này quản gia Lý Lâm vội vàng bước từ ngoài vào.
Ông ta cúi chào Lục An Lam trước.
Sau đó mới bước đến gần Lý Tấn, ghé sát vào tai ông nói nhỏ.
"Ông chủ, hình như cậu chủ đang làm lớn chuyện lên thì phải".
"Giờ tất cả người trong hội Giao Long đã tập trung lại rồi".
Nghe thấy thế Lý Tấn không khỏi nhướn mày.
Ông ta cũng không cố tình giấu diếm.
Ngược lại kể cho Lục An Lam nghe hết mọi chuyện.
Ông ta muốn Lục An Lam biết con trai bọn họ về thủ đô rồi, giờ còn đang bắt đầu thực hiện kế hoạch của nó.
So với sự căng thẳng của Lý Lâm thì Lý Tấn vẫn cực kì bình thản.
"Cái hội Giao Long đấy toàn là lũ nhãi tép, bọn chúng làm to được đến mức nào chứ".
Bình thường Lý Lâm và Lý Tấn sẽ không nói chuyện trước mặt Lục An Lam.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện ngay trước mặt bà ấy.
Thấy Lý Tấn không có ý giấu diếm, Lý Lâm cũng thoải mái nói tiếp.
"Ông chủ, lần này hội Giao Long tập trung được khoảng hơn ba trăm người".
"Trong số hơn ba trăm người này, ít nhất cũng có mấy chục tay đấm thực lực mạnh".
"Ba cao thủ của hội Giao Long cũng đã có mặt".
"Tôi lo cậu chủ sẽ chịu thiệt".
"Bên này chúng ta có nên chuẩn bị gì không?"
Lý Tấn nói: "Hà Bá Thiên - hội trưởng hội Giao Long chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
"Ông ta tưởng mình cầm một cái gậy trúc thì có thể chọc thủng trời chắc".
"Thực ra ông ta không chọc trúng trời, mà chỉ chọc trúng mông của người đang đi ị mà thôi".
Nghe thấy câu nói thô lỗ của Lý Tấn, Lục An Lam đang ngồi trên xe lăn bật cười.
Bà ấy giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Tấn.