Phan Thúy Hoa vỗ mạnh lên vai Lý Phong: “Thằng nhóc này, không ngờ giấu kỹ thế!”
“Bộp!”
Phan Thúy Hoa lại đưa tay vỗ mạnh xuống bàn.
Với tính cách tháo vát chính trực, cô ấy lập tức nói với Hứa Mộc Tình
“Em dâu à!”
“Em đã gọi chị là chị, từ bây giờ trở đi, mình là người một nhà!”
“Phan Thúy Hoa chị trước giờ không lừa gạt người nhà, năm mươi phần trăm cổ phần này chị không cần!”
“Chị và chồng chị sẽ làm việc cho em, dù sao nhà hàng này cũng là nhà hàng của nhà chị, anh chị cũng không đi được chỗ nào khác”.
“Các em có việc gì cần thì đến nhà hàng tìm chị, nhà chị luôn sẵn lòng!”
Hứa Mộc Tình nắm tay Phan Thúy Hoa.
Trong đôi mắt long lanh như cẩm thạch ấy, lóe lên ánh nhìn chân thành lương thiện đáng quý.
Hứa Mộc Tình đang định nói, bỗng nhiên!
“Choang!”
Cửa sổ của nhà hàng bị một hòn đá đập vỡ.
Ngay sau đó, có một bình dầu cháy bay vào.
Lý Phong lập tức ra tay!
Bình dầu cháy đó chưa kịp rơi xuống đất đã bị Lý Phong đưa tay ra đỡ lấy.
Thậm chí anh còn không cần nhìn, thuận tay ném ngược bình dầu cháy ra ngoài!
Ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông.
Lý Phong đứng ở cửa sổ, phát hiện đã có mười mấy tên côn đồ đứng ở bên ngoài, trên tay cầm bình dầu cháy.
Một người trong đó đã bị đốt cháy, không ngừng lăn lộn trên mặt đất
Ngoài mấy người đang giúp dập lửa, những người khác gào thét nắm bình dầu cháy ném về phía cửa sổ của nhà hàng Hải Giác
Lý Phong nhanh chóng lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Mười mấy hạt dưa bay vèo vèo ra.
“Choang!”
“Choang!”
“Choang!”
Mỗi hạt dưa đều nhắm rất chuẩn vào những bình thủy tinh khiến chúng vỡ tan tành.
Những bình thủy tinh này vừa mới được ném ra đã bị vỡ.
Khi lửa vừa được châm lên, đám côn đồ bị dính lửa liên tục hét lên quay đầu bỏ chạy.
Nhìn theo bóng đám côn đồ chạy xa dần, trong mắt Lý Phong lóe lên tia mãnh liệt.
Anh rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Dương Thiện Tề.
“Dẫn người của cậu đến đây, trong một tiếng phải có mặt ở thủ đô”.
Cùng lúc đó.
Trong tứ hợp viện gia tộc họ Lý.
Quản gia Lý Lâm đi nhanh về phía phòng đọc sách, phát hiện Lý Tấn không có trong phòng.
Liền đi sang căn phòng phía Tây, Lý Tấn cũng không có ở đó.
Khi Lý Lâm đi từ trong phòng ra, phát hiện Lý Tấn đang bận rộn trong bếp.
Lúc này, ông ta đã chuẩn bị xong một món ăn rất ngon và đẹp mắt, hơn nữa còn đựng trong hộp giữ nhiệt.
Nhìn Lý Tấn xách làn trúc đi từ bếp ra, Lý Lâm vô cùng ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình.
“Ông chủ, ông đang làm cái gì thế này?”
“Ông đến vừa đúng lúc, giúp tôi sắp xếp hai bộ quần áo, tôi muốn đến chỗ vợ tôi”.
“Ông chủ, mặc dù sức khỏe bà chủ đã khá hơn nhiều, nhưng cái đám người xấu kia vẫn đang ngầm quan sát chúng ta”.
“Nếu để bọn họ biết bà chủ vẫn còn sống, nhất định họ sẽ ra tay hành động”.
Sắc mặt Lý Lâm u sầu.
Ông ấy đi theo Lý Tấn mấy chục năm, trải qua rất nhiều sóng gió, ông hiểu rất rõ nội tình của gia tộc Lý Thị.
Cái gọi là bốn gia tộc lớn ở thủ đô, thực chất là chỉ những thế lực ngầm chống lưng.
Vì là đầu đá ngấm, mà thí những con tốt lên làm màu mà thôi.
Nói văn hoa là bốn gia tộc lớn.
Thực tế, chỉ là một nhánh của một đại gia đình.
Trọng điểm thực sự của gia tộc Lý Thị là ở vùng đồng bằng Trường An.
Vài năm gần đây, Lý Tấn làm việc khá độc lập.
Làm nhiều việc trái với quy định của gia tộc Lý Thị ở Trường An.
Trưởng bối của gia tộc Lý Thị ở Trường An rất không hài lòng về điều này.
Cũng chính vì thế, gia tộc Lý Thị ở Trường An hầu như cắt đứt “nguồn cung” cho gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Khi không có hậu thuẫn vững chắc, mà gia tộc Lý Thị có thể duy trì tồn tại ở thủ đô nhiều năm như vậy, là hoàn toàn dựa vào tác phong làm việc cẩn trọng tỉ mỉ của Lý Tấn.
Gia tộc Lý Thị ở thủ đô, có thể nói là hổ đói vây quanh.
Không biết có bao nhiêu gia tộc hạng hai muốn hãm hại họ, để thay thế gia tộc Lý Thị.
Thậm chí gia tộc Lý Thị ở Trường An cũng nâng đỡ nhà họ Tần.
Thời gian này nhà họ Tần luôn thách thức gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Còn có ý định muốn đuổi gia tộc Lý Thị ra khỏi thủ đô, hoặc là muốn trực tiếp thôn tính toàn bộ thế lực gia tộc Lý Thị.
Cho tới nay, những việc Lý Tấn làm đều đúng đắn.
Thế nhưng bây giờ, ông đang muốn phá vỡ kế hoạch mà ông đã thực hiện mấy năm nay, nhất định sẽ là cơ hội để cho đám hổ đói kia lợi dụng công kích.
Lý Tấn nhìn vẻ mặt u sầu của Lý Lâm, ông ta đưa tay lên vỗ vai Lý Lâm cười rồi nói.
“Lý Lâm à! Khi con trai tôi không ở đây, tôi đã bị mang tiếng là đồ con rùa mười mấy năm nay rồi”.
“Lẽ nào ông vẫn muốn tôi là con rùa rụt cổ ở mãi trong cái mai, không cho tôi thò đầu ra ngoài ư?”
Khi nói đến đây, mắt Lý Tấn bỗng nhiên lóe lên tia mãnh liệt khiến cho Lý Lâm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
Người Lý Tấn toát ra một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Lâm lùi về sau mấy bước, ông ấy cung kính hành lễ với Lý Tấn, đồng thời cúi đầu xuống.
Lúc này, Lý Tấn như vua đứng trên đỉnh cao.
Ông ta đứng trên cao vời vợi!
Vĩ đại!
Đây chính là trưởng tộc gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Những năm gần đây, Lý Tấn luôn ở ẩn.
Rất ít khi quan tâm đến sự đời.
Tầng lớp mới nổi kia hầu như đã quên danh hiệu năm xưa của Lý Tấn.
Ông ta là cao thủ cấp Vương.
Vua của núi!
Lý Tấn nhanh chóng thu mình lại.
Lý Tấn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Nhìn qua giống như một người dân bình thường đi ra từ con ngõ nhỏ.
Không cả thấy trên người có bất kỳ luồng khí sắc bén nào cả!
Lý Tấn hỏi Lý Lâm theo cách giản dị như bàn chuyện phiếm trong nhà.
“Đúng rồi, lúc nãy ông vội vội vàng vàng đi vào, là có việc gì cần nói với tôi đúng không?”
Lý Lâm dường như nhớ ra vội nói ngay với Lý Tấn.
“Ông chủ, giống như những gì ông nghĩ”.
“Quả thực cậu chủ dẫn cả nhà cô chủ đến nhà hàng Hải Giác”.
“Hơn nữa, họ còn đối đầu với người của gia tộc Tiền Thị”.
“Gia tộc Tiền Thị?”
Lý Tấn hơi cau mày, sau đó hỏi: “Tiền Thị nào nhỉ?”
“Là gia tộc chuyên kinh doanh trong ngành dịch vụ nhà hàng-Tiền Thị, trưởng tộc là Tiền Phủ Cương”.
“Ồ, là ông ta à. Một con ruồi cỏn con, không cần để ý”.
Trong mắt Lý Tấn, những người này chỉ là đám ruồi bọ vo ve.
Đập một phát là chết cả lũ.
“Nhưng thưa ông chủ, thế lực phía sau gia tộc Tiền Thị có nhà họ Sở ở Kinh Châu”.
“Hơn nữa thời gian gần đây, Tiền Phủ Cương còn qua lại rất thân thiết với nhị đương gia của hội Giao Long
“Tôi lo rằng ông ta sẽ mượn thế lực của hội Giao Long để gây khó dễ cho cậu chủ”.
Lý Lâm kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Hải Giác cho Lý Tấn nghe.
Nghe thấy thông gia đến thủ đô, lại còn phát triển ngành nhà hàng.
Lý Tấn rất vui mừng.
Ông ta cười nói: “Đúng là trời thương! Không ngờ rằng con trai tôi lại có thể tìm được cô con dâu tốt như vậy”.
“Tính cách không chỉ lương thiện dịu dàng, mà trong sự nghiệp cũng rất nhanh nhạy minh mẫn. Hiếm có, hiếm có!”
“Nhưng thưa ông chủ, tình hình ở thủ đô rắc rối phức tạp”.
“Mặc dù gia tộc chúng ta ở thủ đô là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng trên thực tế thì không còn tầm ảnh hưởng lớn nữa rồi”.
“E rằng tập đoàn Lăng Tiêu của cô chủ càng lún càng sâu thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT