Người đàn ông người phương Đông đứng trước mặt tên là Đường Quan Lễ này, cười nói.
“Lực lượng phòng thủ của lâu đài này đã bị chúng tôi diệt sạch rồi”.
“Ông Edman không cần phải tốn công tốn sức nữa”.
“Cậu nói cái gì?”
“Không! Điều này không thể nào!?”
Edman gầm lên một tiếng, ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của thuộc hạ thân cận với mình nhất.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia không trả lời.
Ông ta lại gọi thêm mấy cuộc, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
Edman sững sờ, hoảng sợ.
Lực lượng phòng thủ của lâu đài này có thể nói là lực lượng nòng cốt tinh nhuệ nhất của gia tộc Nicholas bọn họ.
Đặc biệt là bốn vị đại cao thủ của gia tộc Nicholas, nếu như bọn họ cũng xảy ra chuyện.
Điều đó có nghĩa là gia tộc bọn họ cũng gặp rắc rối lớn rồi!
Ngay sau đó, điện thoại di động của Edman đổ chuông.
Đường Quan Lễ nhìn Edman, nói: “Thời gian vừa đúng lúc”.
“Món quà mà cậu chủ nhà tôi gửi tặng cho ông đã được chuyển đến”.
Edman vẫn chưa bình tĩnh được.
Ông ta run rẩy cầm điện thoại lên, nhấn nghe.
Ngay lập tức, trong điện thoại vang lên giọng hét sợ hãi của một người đàn ông.
“Bố ơi, bố ơi, chuyện không ổn rồi, không ổn rồi!”
“Con đàn bà đáng chết Aurora đó chọc phải người không nên chọc rồi”.
“Gia tộc của chúng ta xong đời rồi! Xong đời rồi!”
“Căn cứ bên ngoài của gia tộc chúng ta đã bị phá hủy rồi!”
“Tất cả các tinh nhuệ đều chết hết rồi!”
Miệng của Edman mở càng lúc càng to.
Hai mắt trợn tròn.
Con ngươi run rẩy.
Trong cổ họng ông ta không ngừng phát ra một âm thanh kỳ quái.
“Không, không, không, không thể nào! Không thể nào như vậy được”.
“Aurora không phải đi tới phương Đông sao?”
“Mấy con khỉ da vàng ở phương Đông làm gì có bản lĩnh đối phó với gia tộc Nicholas chúng ta?”
“Gia đình Nicholas chúng ta đã kinh doanh hàng trăm năm, chúng ta là gia tộc lớn hạng hai ở vương quốc Anh!”
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn chưa lên tiếng.
Edman đột nhiên nghĩ đến một người.
Người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới.
Khi nhìn thấy người đó, ông ta sẽ không tự chủ được mà lập tức quỳ rạp xuống, toàn thân run lên bần bật!
Edman đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Đường Quan Lễ.
“Cậu, cậu, cậu, đến từ Hồng Hải sao?”
Đường Quan Lễ khẽ gật đầu.
Khi thấy Đường Quan Lễ gật đầu, Edman nhìn thấy ở trên cổ phía trái của Đường Quan Lễ có một hình xăm.
Hình xăm này rất lớn.
Một phần lớn của nó đã được che bởi lớp quần áo.
Nhưng nhìn phần lộ ra ở cổ có thể nhận ra được, hình xăm trên cổ của Đường Quan Lễ chính là một con rồng phương Đông.
Rồng.
Là thần thú của phương Đông.
Ở Hồng Hải, là một biểu tượng!
Dưới trướng người đàn ông đó có ba đội quân bất khả chiến đại, Long đội là một sự tồn tại ở đỉnh cao!
Bọn họ là đội quân tiếp cận gần với Thần nhất.
Nếu không có lệnh của người đàn ông đó, Long đội sẽ không rời khỏi Hồng Hải.
Bọn họ là những người canh gác của Hồng Hải!
Edman run rẩy!
Mọi tế bào trong cơ thể ông ta đều đang run rẩy.
“Aurora rốt cuộc đã làm gì?”
“Nó rốt cuộc đã làm gì rồi á á á á”.
Edman bật khóc.
Sự xuất hiện của Long đội đồng nghĩa với việc gia tộc Nicholas sẽ diệt vong hoàn toàn!
Nhà bọn họ xong đời rồi!
Không có ai có thể trốn thoát được!
Ánh mắt Đường Quan Lễ lóe lên một tia sắc bén như dao, đâm thẳng vào tim gan người đối diện.
“Cậu chủ của tôi bảo tôi chuyển lời đến gia tộc Nicholas các ông. Bắt đầu từ bây giờ, đất Hoa Hạ là vùng đất cấm với tất cả những kẻ săn mồi tham lam ở phương Tây”.
“Ai dám đến, đều phải chết!”
Vừa dứt lời, một ánh dao xoẹt qua.
Trên cổ Edman đột nhiên xuất hiện một vệt máu.
Khi Đường Quan Lễ quay người bước ra ngoài, trên cổ của trưởng tộc của gia tộc Nicholas có lịch sử hàng trăm năm - Edman Nicholas này có một lỗ thủng.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ đó!
......
Sau khi Trần Quả bị thương, phải nhập viện, hầu như ngày nào Hứa Mộc Tình cũng đến bệnh viện thăm cô ấy.
Nhìn vết thương của Trần Quả chuyển biến tốt từng ngày, trái tim như bị thắt chặt lại của Hứa Mộc Tình lúc này mới có thể dần dần thả lỏng được.
Viện trưởng của bệnh viện tư nhân đã thuê một y tá giỏi nhất để chăm sóc cho Trần Quả.
Nhưng mỗi lần Hứa Mộc Tình đến, cô đều chủ động tự mình chăm sóc cho Trần Quả.
Bây giờ, bàn tay mảnh mai mịn màng của Hứa Mộc Tình đang vắt một chiếc khăn tay trắng trong chậu.
Cô vắt sạch nước ấm trong khăn rồi nhẹ nhàng lau người cho Trần Quả.
Khi Hứa Mộc Tình cẩn thận lau người cho Trần Quả, cô thấy rằng có nhiều vết khâu bằng kim trên người của Trần Quả.
Tuy nhiên, so với kỹ thuật khâu của các bác sĩ bình thường, vết thương mà Lý Phong khâu không chỉ rất nhỏ, đường chỉ trông rất tinh tế.
Điều này Hứa Hộc Tình hiểu rất rõ.
Dù sao thì trên ngực cô cũng có một vết sẹo nhỏ mà Lý Phong khâu cho cô.
Vết sẹo nhỏ này nếu không nhìn thật kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.
Tuy nhiên, mỗi ngày, khi tắm, Hứa Mộc Tình luôn đứng trước gương và cẩn thận quan sát.
Bởi vì đây là thành quả hơn mười năm làm việc chăm chỉ của Lý Phong.
Năm đó, một mình anh rời đi, vì để có thể học y thuật ở bên ngoài rồi sau đó mới quay về.
Sự trở lại của Lý Phong đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gia đình Hứa Mộc Tình.
Đối với Hứa Mộc Tình, mặc dù bây giờ mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng cô có một cuộc sống rất viên mãn.
Ngay cả Liễu Ngọc Phân trước đây chỉ là một bà nội trợ, bây giờ cũng đang bàn bạc với dì Dương Hồng cùng nhau mở một nhà hàng.
Chỉ là hai người vẫn chưa xác định được vị trí của nhà hàng.
Lúc này, Trần Quả đột nhiên ho một tiếng.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, vội vàng hỏi: “Có phải chị làm em đau rồi không?”
Trần Quả đỏ mặt, khẽ lắc đầu.
“Chị Tình, cám ơn chị!”
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả bằng ánh mắt ấm áp.
“Người nói cảm ơn phải là chị mới đúng”.
“Khi người phụ nữ đó ném em xuống lầu khiến chị sợ chết khiếp luôn”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình lại cẩn thận lau người cho Trần Quả một lần nữa.
Trước đây Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ tới vết sẹo trên ngực này.
Hứa Mộc Tình mới phản ứng lại, khi Lý Phong làm phẫu thuật cho Trần Quả, có phải đã nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể của Trần Quả không?
Mặc dù làn da của Trần Quả có hơi đen một chút, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái rất xinh đẹp.
Làn da mềm mại tự nhiên.
“Trần Quả, da của em đẹp thật đấy”.
“Bình thường em toàn đi theo chị, không có thời gian yêu đương”.
“Em có người mình thích không, nói cho chị biết, chị giúp em đi nói chuyện”.
Giống như Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình cũng là một cô gái đơn thuần tốt bụng.
Bọn họ thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ những người xung quanh mình.
Khi Hứa Mộc Tình nói ra lời này, trong tâm trí của Trần Quả bất giác hiện lên một bóng người cao lớn.
Nhưng cô ấy lắc đầu.
Cô ấy biết rằng, mình chỉ có thể âm thầm thích người này.
Chỉ cần giống như bây giờ, có thể nhìn thấy người ấy là Trần Quả đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi Hứa Mộc Tình lau người cho Trần Quả xong, cô ngồi nói chuyện với Trần Quả thêm một lúc.
Sau khi Trần Quả uống thuốc và ngủ thiếp đi, Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cách hành lang không xa, Lý Phong đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Hứa Mộc Tình nhón chân, bước tới.
Khi Hứa Mộc Tình đi đến phía sau Lý Phong, cô đột nhiên đưa tay ra, che hai mắt của Lý Phong lại.
Cô cố ý trầm giọng xuống: “Đoán xem em là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT