Sự tốt bụng đơn thuần này khiến vợ chồng Lý Tấn cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng càng thêm thấu hiểu.

Lúc này, Lý Tấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Phong vừa về nước đã đi tìm Hứa Mộc Tình.

Cho dù bị cả thế giới chê cười, anh vẫn chấp nhận ở rể.

Bởi vì Hứa Mộc Tình xứng đáng để anh làm vậy.

Lý Tấn cũng nhìn thấy sự lương thiện và tốt bụng của Hứa Mộc Tình giống như Lục An Lam.

Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình và Lục An Lam rất giống nhau.

“Sắp chết đến nơi rồi, còn nói mấy lời thừa thãi đấy làm gì, hôm nay tất cả những người ở đây đều phải chết!”

Thành viên trong đội Ảnh Sát gầm lên một tiếng.

Con dao trong tay hắn ta đột nhiên phi một nhát vào trong không trung.

Hướng thẳng về phía cổ họng của Hứa Mộc Tình.

“Keng!”

Thời khắc then chốt thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.

Người này chính là vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình, Trần Quả.

Trần Quả cầm một quả tạ trong tay, chặn được đòn chí mạng của đội Ảnh Sát.

Trần Quả xuất hiện khiến Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Cô vội vàng quay người, đẩy xe lăn của Lục An Lam lui về phía sau.

Đồng thời nói với Lý Tấn: “Chú, chú nhanh đi với cháu”.

Lúc này Lý Tấn lại nhìn Trần Quả bằng ánh mắt kỳ lạ.

Ông ta vừa nhìn đã nhận ra đây là các thành viên của đội Ảnh Sát do Hậu Thụy Niên cử đến.

Đây là đội giết người được huấn luyện đặc biệt.

Dù chưa đạt đến trình độ cao thủ nhưng những gì chúng được học từ nhỏ chính là những chiêu thức giết người.

Chỉ cần một chiêu là sẽ hạ gục đối phương, rất ít khi thất bại.

Lý Tấn định tự mình giải quyết đám người này.

Nhưng không ngờ rằng Trần Quả lại đột nhiên ra tay.

Trên người Trần Quả, ông ta không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nội lực nào.

Nhưng tốc độ và phản ứng nhanh như vậy tất cả đều do tập luyện mà có được.

Hơn nữa thời gian tập luyện chắc cũng không quá dài.

Trước đó Lý Tấn đã biết rằng Lý Phong đặc biệt huấn luyện cho một nhóm thuộc hạ.

Vốn dĩ ông ta có chút coi thường, cho rằng đó chỉ là những vệ sĩ bình thường.

Nhưng không ngờ rằng lại có thể huấn luyện được một người phụ nữ trở nên mạnh đến như vậy.

“Muốn chạy à?”

Hai thành viên khác trong đội bất ngờ rút dao ra chạy về phía Lý Tấn và Hứa Mộc Tình.

Hai tên đó vừa mới bước được vài bước.

Từ cánh cửa phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất.

“Này, tao bảo, đối thủ của chúng mày ở đây này”.

Khi hai thành viên đội Ảnh Sát quay đầu lại về phía Vương Tiểu Thất, đột nhiên có một cái bóng lóe lên trong tầm mắt.

Rất nhanh!

Dù cho bọn chúng đã trải qua nhiều khóa huấn luyện tàn khốc từ khi còn nhỏ.

Nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy quỹ đạo di chuyển của Vương Tiểu Thất bằng mắt thường.

“Xoẹt!”

Trong nháy mắt, một con dao ngắn trên tay Vương Tiểu Thất đã kề vào cổ một thành viên trong đội Ảnh Sát.

Chỉ cần hắn ta khẽ di chuyển.

Động mạch chính của hắn ta sẽ bị cắt đứt ngay lập tức.

Khi Vương Tiểu Thất đang định ra tay, giọng nói của Lý Nhị Ngưu đột nhiên truyền tới.

“Tiểu Thất, lời đại ca nói, cậu quên rồi sao?”

“Ngoại trừ máu gà máu vịt, không được phép thấy máu trong nhà!”

Lúc này, Lý Nhị Ngưu dắt theo một nhóm người đến.

Trong khi đang nói chuyện, Lý Nhị Ngưu, dẫn đầu nhóm người nhanh chóng xông lên.

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Nhóm người này hành động nhanh chóng, phối hợp ăn ý.

Chỉ trong nháy mắt, các thành viên của đội Ảnh Sát đều đã bị hạ gục.

Bọn chúng giống như những con chó chết, bị nhóm người Lý Nhị Ngưu lôi ra ngoài.

Khi nhóm người Lý Nhị Ngưu rời đi bọn họ còn gật đầu chào Hứa Mộc Tình.

Lý Tấn hỏi Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, bọn họ là?”

“Bọn họ đều là các anh em của chồng tôi”.

Lý Tấn và Lục An Lam nhìn nhau, trong mắt họ lóe lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.

Khi Lý Phong trở về nhà, nhóm người Lý Nhị Ngưu đã xử lý xong tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.

Theo sự chỉ dẫn của Lý Phong, người nào cũng mang theo đặc sản của Đông Hải – áo liệm.

Đóng gói!

Gửi về phương Bắc!

Liễu Ngọc Phân không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Bà ấy vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp.

Liễu Ngọc Phân mang theo một giỏ hoa quả lớn từ trong bếp đi ra.

Liễu Ngọc Phân tò mò hỏi: “Tình Tình, hai vị khách vừa nãy đâu rồi?”

Hứa Mộc Tình nói: “Bọn họ đã đi rồi ạ”.

Liễu Ngọc Phân có chút thất vọng.

“Lâu lắm mới có khách đến chơi nhà, sao chưa kịp ăn ít đồ đã vội đi rồi?”

Trong lúc nói chuyện, Liễu Ngọc Phân đặt giỏ hoa quả lớn này trước mặt Lý Phong.

“Dù sao nhà bọn họ cách chúng ta cũng không xa, hai con mang hoa quả đến nhà họ đi”.

Hứa Mộc Tình đang định nói thì thấy Hứa Hạo Nhiên đi xuống lầu.

Vừa nhìn thấy hoa quả, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.

“Mẹ, chỗ hoa quả này để con mang đi tặng cho”.

Hứa Hạo Nhiên định thò tay ra thì đã bị Liễu Ngọc Phân đánh cho một cái.

Liễu Ngọc Phân nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.

“Mẹ thà giao con cá cho con mèo giữ”.

“Cũng không để con mang hoa quả đi”.

Hứa Hạo Nhiên ngây ra một lúc, rồi hỏi: “Vì sao vậy ạ?”

Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói, Lý Phong đã giải thích.

“Nếu đưa cá cho mèo, cùng lắm thì mất cá”.

“Nhưng mà nếu đưa hoa quả cho em thì mất mặt”.

Hứa Hạo Nhiên nhìn Liễu Ngọc Phân với vẻ mặt chua xót: “Mẹ, con thật sự là con ruột của mẹ sao?”

“Tất nhiên không phải rồi, chị con mới là do bố mẹ sinh ra”.

“Cái đứa vừa xấu xí vừa nói nhiều vừa ham ăn như con thì bố mẹ không sinh ra được”.

Hứa Hạo Nhiên: “……..”

Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở bên cạnh giơ ngón tay lên cho Liễu Ngọc Phân, từ nãy đến giờ không hề bỏ xuống.

Không nhìn ra đó!

Quá tuyệt luôn!

Khả năng chọc ghẹo người khác của Liễu Ngọc Phân thật sự rất đáng kinh ngạc.

Sau đó, hai người Lý Phong và Hứa Mộc Tình mang hoa quả đến biệt thự mà Liễu Ngọc Phân dặn.

Nhưng khi họ đến trước cổng biệt thự thì phát hiện ra ở đây không có một bóng người.

Ngôi nhà không được bày trí bất kỳ thứ gì, trống huơ trống hoác.

Hứa Mộc Tình cười khổ, nói: “Xem ra bọn họ vẫn chưa chuyển đến đây, nên bây giờ chúng ta mới không tìm được bọn họ”.

Lý Phong khẽ cau mày, hỏi Hứa Mộc Tình về diện mạo của hai người đó.

Hứa Mộc Tình không biết phải diễn tả như thế nào.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô nói với Lý Phong: “À, đúng rồi, chú vừa nãy nhìn trông có hơi giống anh đấy”.

“Hơn nữa, em cứ cảm thấy đây là một người có địa vị cao”.

Lúc nói chuyện rất từ tốn, rất có phong thái.

Lý Phong gần như ngay lập tức xác định được người đàn ông mà Hứa Mộc Tình nói đến chính là bố ruột của mình.

Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức cực kỳ hung hãn tỏa ra.

Lý Phong hận Lý Tấn, hận ông ta một cách sâu sắc.

Nếu không vì năm đó Lý Tấn đuổi hai mẹ con họ đến Đông Hải.

Mẹ của anh sẽ không chết.

Đối với Lý Phong, đây là một nút thắt không bao giờ gỡ ra được!

Nhưng Hứa Mộc Tình không biết điều đó, cô tiếp tục nói: “Vợ ông ấy cũng rất đẹp! Khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, em có cảm giác rất thân thương”.

Hai hàng lông mày của Lý Phong xoắn chặt vào nhau.

Không ngờ rằng Lý Tấn một mình tới thì thôi đi, nhưng lại còn dám dắt theo con mụ hồ tinh đó đến!

Năm đó, Lý Tấn chính là vì con mụ hồ ly tinh đó nên mới đuổi hai mẹ con Lý Phong đi!

Nghĩ đến đây, Lý Phong xoay người rời đi.

“Anh đi đâu thế?”

Lý Phong muốn gi3t chết con mụ hồ ly tinh đó.

Trước đây, khi Lý Lâ m đến, Lý Phong đã nói rất rõ ràng rồi.

Đông Hải đối với nhà họ Lý chính là vùng đất cấm.

Nếu như dám xông vào Đông Hải, thì phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.

Lúc này ở phía trước đột nhiên có một người đi tới.

Người này chính là Lý Lâm, quản gia của Lý Tấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play