“Mỗi nhóm ba người, sau mười nhóm, ba vị có thể rời đi”.
Nếu như là vừa rồi, Hắc Hổ sẽ cười nhạo Lý Phong không biết tự lượng sức mình.
Nhưng bây giờ, hắn không dám.
Hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào Lý Phong.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh.
Những thành viên này vừa nãy chỉ giống như một đám cừu nhỏ trong mắt hắn.
Nhưng lúc này các thành viên trước mặt giống như một bầy sói!
Khí thế!
Trên người bọn họ toát ra một khí thế đáng sợ!
Đặc biệt là nhóm người Lý Nhị Ngưu, ba người bọn họ dường như đã từ sói biến thành thú dữ!
Ba tên Hắc Hổ trong lòng thấy hơi may mắn.
Chí ít thì bọn chúng không phải đối đầu với Lý Phong.
Nhưng sự cảm kích này nhanh chóng vỡ nát.
Hai bên nhanh chóng giao chiến với nhau.
Hứa Phi Phi không thể lên chiến đấu, chỉ biết đứng bên cạnh cổ vũ cho Lý Nhị Ngưu.
Trong ba người, thực lực của Vương Tiểu Thất yếu nhất.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối Vương Tiểu Thất không hề ngã xuống, ba người càng chiến càng hăng.
Ban đầu, ba anh em Hắc Hổ hoàn toàn áp chế Lý Nhị Ngưu.
Nhưng về sau, thực lực ba anh em Hắc Hổ dần suy yếu.
Bởi vì ba người bọn họ thật sự quá mạnh.
Bọn họ dường như đã được cài đặt động cơ chạy không biết dừng.
Dù có bị đánh ngã bao nhiêu lần, đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, sau đó xông đến hét lớn.
Ba người Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.
Anh em Hắc Hổ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng!
Càng đáng sợ hơn là Lý Phong!
Anh giống như một người thầy, một người hướng dẫn.
Luôn đứng bên cạnh để sửa chữa những sai sót của ba người Lý Nhị Ngưu.
Và truyền đạt các kỹ năng chiến đấu và chiến thuật đội hình!
“Bây giờ dạy cho mọi người trận pháp “Thiên địa nhân”.
“Đội hình ba người này có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc.
“Quân lính cổ đại chiến đấu được phân thành năm người một nhóm nhỏ”.
“Bọn họ có sự phân công vô cùng rõ ràng, tôi đã đúc kết được từ những tinh hoa của người xưa, thiết lập ra trận pháp “Thiên địa nhân”.
“Bây giờ truyền dạy cho mọi người, nhớ kỹ, chỉ dạy một lần”.
Nói xong, Lý Phong dùng Lý Nhị Ngưu, Dương Thiện Tề và Vương Tiểu Thất làm mẫu để mô tả.
Ba người Lý Nhị Ngưu vốn dĩ đã rất mạnh rồi, nhưng sau khi được Lý Phong truyền đạt đơn giản, nắm đấm của ba người càng trở nên dữ dội hơn.
Ba người thay đổi góc độ, càng ngày càng gian xảo, khiến người khác khó lòng đề phòng.
Cú đấm này đến cú đấm khác.
Hết chân này đến chân khác.
Ban đầu động tác của ba người không khớp, nhưng dưới sự chỉ bảo của Lý Phong, bọn họ càng ngày càng hợp tác ăn ý với nhau.
Ba người Hắc Hổ đã thấm mệt vì phải đối phó với bọn họ, chịu đựng những cú đấm đau đớn.
Bọn chúng là ba con hổ ở Thành Hải đấy!
Mặc dù không đứng trong hàng ngũ mười cao thủ giỏi nhất của Thành Hải, nhưng bọn chúng đã thành danh hơn hai mươi năm rồi.
Trong hai mươi năm qua, bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, bọn chúng chưa từng thua!
Đừng nói đến như bây giờ, bị người khác đánh cho bầm dập tả tơi.
Uất ức!
Nhục nhã!
Phẫn nộ!
Hắc Hổ đột nhiên gầm lên một tiếng: “Tao là Hắc Hổ, làm sao có thể bị bọn mày….”
“Bụp!”
Hắc Hổ vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Vương Tiểu Thất giáng cho một cú đấm mạnh.
“Nói mấy lời thừa thãi đó làm gì, cứ việc đánh đi!”
Đã nói là mười nhóm chính là mười nhóm.
Ba người Lý Nhị Ngưu đánh được kha khá rồi, vì vậy Lý Phong để bọn họ ra khỏi sân, thay nhóm khác vào.
Anh em Hắc Hổ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả không ngờ rằng, ba người mới lên, nhìn bề ngoài trông giống những người bình thường.
Nhưng cũng như vậy, vô cùng hung dữ!
Đây là người sao?
Bọn họ rõ ràng không phải!
Bọn họ là mãnh thú!
Còn Lý Phong, người đứng đầu đám mãnh thú này chính là thú vương!!
Thịnh Hải, biệt thự nhà họ Tiền.
Tiền Thành Hào trở về nhà với vẻ mặt u ám.
Tiền Gia Bình và Tôn Man Lị đều không có ở đó.
Lúc ông ta đi ngang qua phòng của Tiền Gia Bình, nhìn thấy một người hầu đang mờ ám trèo lên giường của Tiền Gia Bình.
“Mày đang làm gì ở đó vậy?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiền Thành Hào, người hầu sợ tới mức bật dậy.
Người hầu vội vàng nhét thứ gì đó vào túi của mình.
Sau đó run rẩy quay người lại: “Lão gia, ông về rồi”.
“Mày vừa giấu cái gì trong túi? Lấy ra ngay!”
Tiền Thành Hào lúc này giống như thú dữ muốn ăn thịt người.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người hầu sợ hãi run lên bần bật.
Người hầu quỳ xuống trước mặt Tiền Thành Hào: “Lão gia, tôi không có trộm đồ”.
“Tôi tìm thấy bông tai kim cương này trên giường cậu chủ”.
Người hầu lấy trong túi ra một chiếc bông tai kim cương.
Khi nhìn thấy chiếc bông tai này, Tiền Thành Hào lập tức nhíu mày.
Bởi vì chiếc bông tai kim cương này là món quà sinh nhật mà ông ta đã tặng cho Tôn Man Lị tháng trước.
Thời gian gần đây, Tôn Man Lị vẫn luôn đeo đôi bông tai kim cương này.
Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao nó lại xuất hiện trên giường của con trai cả Tiền Gia Bình?
Hai ngày này, Tiền Thành Hào bận công việc ở bên ngoài không về nhà, lẽ nào…..
Tiền Thành Hào giật chiếc bông tai từ tay người hầu.
Đúng lúc, giọng nói của Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình từ dưới lầu vang lên.
Tiền Thành Hào xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang.
Nhìn thấy hai người Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình đang đi cạnh nhau.
Tiền Gia Bình ân cần cầm áo khoác và túi xách hàng hiệu cho Tôn Man Lị.
Khi ngón tay hai người tiếp xúc, ánh mắt chạm nhau, cười khẽ.
Tiền Thành Hào thường xuyên nhìn thấy cảnh này.
Nhưng không biết vì sao hôm nay nhìn thấy, cảm thấy gai mắt vô cùng.
Nhìn thấy Tiền Thành Hào đứng ở đầu cầu thang, Tiền Gia Bình hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Tiền Gia Bình nở nụ cười: “Bố, thật hiếm khi bố ở nhà vào lúc này”.
“Con và mẹ vừa từ bệnh viện về”.
“Bác sĩ nói rằng tình trạng của em trai đã khá hơn một chút, con đã liên hệ với chuyên gia nước ngoài….”
Tiền Gia Bình nói rất nhiều.
Nhưng điều Tiền Thành Hào quan tâm không nằm trong đó.
Ông ta ngồi trên sô pha, nhìn Tiền Gia Bình với ánh mắt u ám: “Thời gian ba anh em Hắc Hổ quay về sắp tới rồi”.
Tiền Gia Bình gật đầu, hắn lấy điện thoại di động ra và bấm số của Hắc Hổ.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến.
Tiền Gia Bình cười nói: “Không ngờ ba anh em họ đã về đến cửa rồi”.
“Hắc Hổ không hổ danh là trợ thủ đắc lực của bố, năng lực làm việc rất tốt”.
Lúc này, cánh cửa mở ra.
Tuy nhiên, ba anh em Hắc Hổ bình thường oai phong lẫm liệt bây giờ lại được một vài vệ sĩ khiêng vào!
“Chuyện gì thế này!?”
Tiền Thành Hào đột ngột đứng dậy.
Ông ta nhìn ba anh em Hắc Hổ đang nằm dưới đất với vẻ mặt ngờ vực.
Ba người này xương cốt gãy hết, toàn thân bầm dập!
Ba anh em Hắc Hổ đã đi theo Tiền Thành Hào hơn hai mươi năm, chiến đấu các trận lớn nhỏ, tuy trên người có vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng đáng xấu hổ như thế này.
Trong ba anh em, chỉ có Hắc Hổ tình trạng tốt hơn một chút.
Tay trái của hắn vẫn có thể cử động, lúc này, Hắc Hổ mới từ từ giơ tay lên chỉ vào Tiền Gia Bình đang đứng bên cạnh.
“Cậu cả, tại sao cậu phải làm như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT