“Chị dâu, chị không về nhà sao?” Hoắc Nhã Linh ngồi ở đằng sau, hai tay gác lên trên cửa sổ, đôi mắt to lấp lánh nhìn về phía cô.
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Đừng có gọi cái kiểu đấy!”
“Chị muốn đi đâu thế? Sao không về nhà?” Cô ta thổi thổi mái tóc, vẻ mặt tủi thân: “Chúng ta về nhà cùng nhau được không, anh trai em đi công tác phải ngày mai mới về, ai đón chị!”
“Cô đi về trước đi, tôi còn có việc!” Vân Tử Lăng nói rồi, quay lại nói với tài xế: “Chở cô chủ về nhà đi.”
“Chờ một chút!” Hoắc Nhã Linh vội nói, tiếp tục cau mày: “Có phải chị muốn đi ra ngoài hẹn hò với người khác không?”
Đôi mày của Vân Tử Lăng cau lại, nhịn không được tiến tới, gõ nhẹ lên trán của cô ta: “Đầu óc cô sạch sẽ chút được không, nghĩ cái gì thế?”
“Vậy chị đi đâu… Dẫn tôi đi theo có được hay không?”
“Sinh nhật của bạn tôi, dẫn cô đi thì bất tiện lắm, cô đừng lằng nhằng nữa, mau về đi!” Vân Tử Lăng hơi sững sờ, đây là Hoắc Nhã Linh sao?
Hoắc Nhã Linh thấy vậy, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy tối nay chị về sớm một chút.”
“Biết rồi.”
Thấy vậy, Hoắc Nhã Linh mới miễn cưỡng đồng ý.
Tiễn Hoắc Nhã Linh đi khỏi, lúc này Vân Tử Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, cô cầm điện thoại di động lên, nhìn tin nhắn trên đó, cô lại hơi do dự.
Hôm nay là sinh nhật của Mẫn Hy.
Hôm nay tổ chức ở khách sạn.
Hơn nữa, Mẫn Hy còn mời rất nhiều bạn học trước kia đến dự.
Trong số đó, tất nhiên là có Mộ Niệm Quang.
‘Khách sạn Sương Mai, bắt đầu đúng lúc sáu giờ, nhớ kỹ đừng có đến muộn nha, Mẫn Hy yêu quý của cậu, moa!”
Đọc xong tin nhắn một lần nữa, Vân Tử Lăng cất điện thoại di động vào, vẫy tay, bắt một chiếc taxi đi đến khách sạn Sương Mai.
…
Năm giờ năm mươi phút.
Vân Tử Lăng đi tới khách sạn.
Mẫn Hy đã ngó qua ngó lại ở cổng từ lâu, vừa nhìn thấy Vân Tử Lăng, ngay lập tức sán tới.
“Sao bây giờ cậu mới đến vậy, mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy!”
“Ngại quá, ban nãy trên đường bị kẹt xe.” Vân Tử Lăng hơi áy náy, tiếp đó cầm lấy hộp quà trong tay đưa cho cô ấy: “Sinh nhật vui vẻ nha, cục cưng bự của mình!”
Mẫn Hy cầm lên nhìn nhìn, đó là một bộ Figure One Piece.
Lập tức, đôi mắt của cô ấy sáng lên, ôm chầm lấy cô, hôn một cái lên gò má của cô: “Vẫn là Tử Lăng nhà chúng ta biết mình thích gì nhất!”
Vân Tử Lăng nhìn cô ấy vui như một đứa bé, cô cũng vui theo.
Phương Mẫn Hy không có sở thích gì đặc biệt, không thích hàng hiệu, không ham tiền tài.
Cô chỉ thích hoạt hình, ví dụ như One Piece, vidu như Naruto các thể loại.
Vân Tử Lăng thật ra vẫn luôn hy vọng cô ấy có thể giữ chút tính trẻ con ngây thơ, vô ưu vô lự như vậy thật tốt bao nhiêu.
“Mau mau, tất cả mọi người đều đang chờ cậu đấy!” Mẫn Hy vội vàng kéo cô đi vào.
Hôm nay nhà họ Phương mời không ít người, tổng cộng có bốn bàn, chính là muốn sinh nhật hai mươi tuổi của Mẫn Hy tưng bừng rầm rộ một chút.
“Đến đây, ngồi ở bên này.” Mẫn Hy lôi kéo cô, ngồi thẳng vào chỗ trống bên cạnh Mộ Niệm Quang.
“Bố mẹ, mọi người đã đến đủ rồi, dọn đồ ăn lên thôi.” Mẫn Hy vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy, hét lớn một tiếng.
Người phục vụ phía bên kia nghe thấy vậy bèn lập tức bắt đầu dọn thức ăn lên.
Một bàn bạn bè này, phần lớn đều là người ở thành phố Đông Dương, mọi người vẫn khá là quen biết nhau.
Bọn họ cũng không hỏi đến những chuyện mưa gió của Vân Tử Lăng tại thành phố Nam Dương, dường như vẫn giống như trước đây, vừa cười vừa nói.
Vân Tử Lăng thấy bọn họ như vậy, tâm trạng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Vì vậy, mọi người rất tự nhiên nói về chủ đề về những chuyện trước kia.
Một hồi lâu sau đó.
“Cơm nước xong rồi thì chúng ta đi karaoke đi!” Phương Mẫn Hy vội vàng đứng lên: “Chúng ta lâu rồi không đi chơi với nhau, đêm nay kiểu gì cũng phải quẩy một trận cho đã!”
Một bàn bạn học này đương nhiên không ai có ý kiến cả.
Vân Tử Lăng tránh không nói chuyện với Mộ Niệm Quang trên bàn cơm, vẫn luôn yên lặng uống rượu.
Phương Mẫn Hy đang nói cái gì, cô không nghe rõ, còn chưa kịp nhận ra, cô đã bị mọi người lôi lên xe.
Đợi đến khi cô nhận ra, cô đã ngồi ở trong một phòng bao lớn.
Mà ở trước mặt cô, lại chất một đống rượu bia thêm một lần nữa.
“Chọn bài, chọn bài đi.” Hôm nay tâm trạng Phương Mẫn Hy vô cùng tốt, lôi kéo các bạn học chọn bài hát.
Những bạn học khác cầm microphone bắt đầu hát lên.
Còn có mấy người, đã nổi hứng lên chơi xúc xắc.
Vân Tử Lăng ngồi ở một bên, một bạn học tiện tay đưa cho cô một chai bia.
“Tử Lăng, ngồi ngây ra đó làm gì vậy, uống đi.” Nói rồi, người bạn kia liền lập tức chạy đi với những người khác để chọn bài.. Truyện Full
Trên chiếc ghế salon dài hơn, Vân Tử Lăng ngồi ở một góc, Mộ Niệm Quang ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
Nắm lấy chai rượu, Vân Tử Lăng không biết đưa mắt nhìn đi đâu.
“Anh còn mấy ngày nữa là phải về Pháp rồi…” Giọng nói của Mộ Niệm Quang thoáng đa cảm.
Nghe vậy, Vân Tử Lăng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
“Anh phải đi sao?”
Mộ Niệm Quang nhìn về phía cô, gật đầu nói: “Bên Pháp xảy ra chút chuyện, anh phải đi về xử lý một chút.”
“Ồ.” Vân Tử Lăng lập tức cầm chai rượu lên uống một ngụm.
Mộ Niệm Quang cười nhạt, giọng điệu thoáng chút bất đắc dĩ: “Thật ra mục đích chủ yếu lần này anh về đây, chính là muốn đón em sang Pháp…”
“Khụ khụ.” Những lời này quá mức đột ngột, cho nên Vân Tử Lăng vừa uống rượu xong liền bị sặc.
“Không sao chứ?” Mộ Niệm Quang vội vàng đưa tay ra giúp cô vỗ vỗ lưng: “Em đừng uống, đưa cho anh!”
“Không sao, chút rượu này thì có gì đâu?” Nói rồi, lại cầm lên uống một hớp, nhưng cả người cô rõ ràng như đang thất thần.
Anh ấy lại phải đi sao?
Lần trước vừa đi, chính là sáu năm.
Vậy thì, lần này thì sao?
“Tử Lăng…” Anh ta gọi cô một tiếng.
“Sao vậy?” Cô uống hơi nhiều, ánh mắt đã hơi hồng lên: “Hửm?”
“Đi Pháp với anh đi!” Mộ Niệm Quang cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra.
Vân Tử Lăng kinh ngạc nhìn về phía anh, quên mất nên phản ứng ra sao.
Anh ấy nói gì vậy?
Đi Pháp?
Thấy cô ngẩn ra, anh ta nhìn về phía cô, chăm chú khác thường: “Lần này anh về đây, chính là vì em, anh không quan tâm đến việc em đã kết hôn, không quan tâm đến mọi thứ liên quan đến em, Tử Lăng, đi theo anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, có được không!”
Vân Tử Lăng nhìn cô, ánh mắt hơi sáng lên: “Anh, anh uống nhiều rồi…”
“Cô nhóc ngốc này.” ANh ta vươn tay, như khi còn bé, xoa xoa đầu của cô: “Tửu lượng của anh nào có kém như vậy?”
Động tác như thói quen này, khiến cho Vân Tử Lăng lại ngước nhìn về phía anh ta một lần ưnã.
Anh ta thấy cô như vậy, khẽ mỉm cười, đột nhiên búng mũi của cô một cái: “Anh Niệm Quang của em đã trở về rồi, trở về đón em!”
Đôi mắt của Vân Tử Lăng chợt đỏ lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
…
Sân bay.
Hoắc Ảnh Quân vừa mới xuống khỏi máy bay, đã có một chiếc xe lái tới.
Quách Sở Tiêu lập tức mở cửa ra, tiếp theo, anh liền ngồi lên chỗ phó lái.
“Tổng giám đống Hoắc, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Quách Sở Tiêu vội vàng nói.
Hoắc Ảnh Quân “ừm” một tiếng, nhắm hai mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Giọng nói của anh lộ ra chút mệt mỏi nhàn nhạt, dường như ngồi ở trong xe cũng đã khiến anh mệt không chịu được.
Ba ngày trước anh đi tới Thụy Sĩ, ký một hợp đồng.
Mà ba ngày nay, anh bận hầu như không sao chợp mắt nổi.
Vốn tối nay ở Thụy Sĩ mở lễ khánh thành, sáng mai bay.
Thế nhưng anh thật sự không đợi nổi, lùi lại lễ khánh thành, lập tức chạy về.
Mà ở trên máy bay, anh cũng không nhàn rỗi, vài ngày nay ở công ty có chuyện quan trọng, bưu kiện mà trước đó Frank gửi cho anh đã đến đây.
Anh ở trên máy bay, xem vài bưu kiện quan trọng, ký tên phê chuẩn.
Mấy ngày nay, là những bước đi cuối cùng trong việc thu mua tập đoàn châu Á – Thái Bình Dương.
Anh phải theo sát từng bước, một bước cũng không thể phạm sai lầm.
Đợi đến khi bận rộn xong, máy bay cũng đã hạ cánh.
Nét mặt của anh mệt mỏi không chịu được.
Quách Sở Tiêu không dám quấy rầy, điều chỉnh nhiệt độ bên trong xe đến mức thoải mái nhất, để anh nghỉ ngơi nhiều một chút.
Một tiếng đi đường, cuối cùng cũng trở về nhà họ Hoắc.
Hoắc Ảnh Quân xuống xe, đi thẳng vào trong nhà.
“Cậu chủ!” Người giúp việc thấy anh liền lập tức hô lên.
“Ồ, Ảnh Quân, sao con về rồi?” Khúc Tịnh Kỳ thấy anh đột nhiên quay về, hơi giật mình: “Không phải ngày mai con mới về sao?”
“Xong việc rồi, về sớm một chút, bố đâu ạ?”
“Bố con đang luyện chữ ở phòng sách, con ăn cơm chưa, để mẹ kêu nhà bếp chuẩn bị cơm cho con.”
“Mẹ, Tử Lăng đâu?” Hoắc Ảnh Quân nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy cô đâu.
Ý cười trên khóe môi của Khúc Tịnh Kỳ thoáng cái biến mất, tiếp theo, liếc mắt một cái: “Ai biết nó đi đâu!”
“Anh trai.” Hoắc Nhã Linh vừa nghe thấy tiếng, đã đi ra, nằm úp sấp ở trên lầu gọi.
Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía cô ta, cưng chiều cười một tiếng: “Xuống đây, anh mua quà cho em này!”
Hoắc Nhã Linh mỉm cười, chạy xuống.
Từ lúc từ trường về, cô ta vẫn luôn ngồi khóc trong phòng.
Khóc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng khóc rồi hiểu được.
Vân Tử Lăng nói không sai, cô ta tốt như vậy, có thể gặp được người ưu tú hơn!
Rất nhanh, Hoắc Nhã Linh đã đi đến trước mặt của anh: “Anh!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía cô ta, đột nhiên nhíu mày: “Khóc đấy à?”
Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh hơi lấp lánh: “Em, em xem phim hàn, thế nên khóc!”
“Đứa ngốc này!” Nói rồi, Hoắc Ảnh Quân cầm hộp quà xinh đẹp trong tay đưa cho cô ta: “Em và cô ấy mỗi người một món, có thích không?”
“Đây là của chị dâu sao?”
Hoắc Ảnh Quân thoáng sửng sốt, nhìn cô ta: “Chị dâu?”
“Đúng vậy, Vân Tử Lăng đó, chị ấy là vợ của anh, không phải chính là chị dâu của em sao?” Cô ta tươi cười: “Em thấy như này này, bọn em đều cùng một hiệu, hai cái túi này cũng không tệ, thích!”
Hoắc Ảnh Quân chợt hơi ngạc nhiên, không khỏi mỉm cười: “Sao cô ấy lấy lòng được em thế?”
Cái tay cầm túi của Hoắc Nhã Linh dừng một chút, tiếp tục nhướng mày: “Cái gì, cái gì mà lấy lòng, chị ấy gả cho anh, em cũng yêu ai yêu cả đường đi mà thôi!”
Hoắc Ảnh Quân không hỏi nhiều, nhưng thấy cô ta đã chấp nhận Tử Lăng, tin tức này vẫn vui vẻ hơn.
“Em có thấy Tử Lăng đâu không?”
“Chị ấy đi dự sinh nhật bạn.”
“Sinh nhật bạn cùng lớp?”
“Đúng thế, nhưng mà, chị ấy làm gì có bạn cùng lớp, chị ấy vừa mới đến thành phố Nam Dương chưa lâu, hình như quan hệ với bạn cùng lớp không tốt lắm đâu, vậy…” Cau mày: “Có phải là sinh nhật bạn ở thành phố Đông Dương không!”
Nghe Hoắc Nhã Linh nói xong, chân mày của Hoắc Ảnh Quân nhíu chặt lại.
Bạn học ở thành phố Đông Dương!
Mộ Niệm Quanh sinh ra ở thành phố Đông Dương!
Một giây kế tiếp, người đàn ông nhíu mày đi ra ngoài.
“Này, Ảnh Quân, con đi đâu thế, nhà bếp bắt đầu nấu cơm cho con rồi đấy.” Khúc Tịnh Kỳ vừa đi ra khỏi, đã thấy Hoắc Ảnh Quân đi ra ngoài: “Anh của con đi đâu thế?”
Hoắc Nhã Linh suy nghĩ một chút: “Có thể là đi đón vợ đó?”
Khúc Tịnh Kỳ thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức gọi điện thoại.
“Này, Tử Diễm, lúc nào thì con quay về vậy!” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng lẩm bẩm: “Mẹ nhớ con muốn chết, có phải con quên mẹ rồi hay không? Cái gì? Con ở thành phố Nam Dương rồi sao?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT