“Cô Vân, đứa bé này thật sự là con của cô Hoắc sao?” Đám phóng viên gấp rút chặn đường cô lại để hỏi.

“Không phải!” Không cần nghĩ ngợi, Vân Tử Lăng sầm mặt lại hét lên.

“Nhưng mà cô Hoắc nói đứa bé này là cô ấy và cậu Khúc sinh ra, cô… cô đây là…”

“Tôi nói mấy người nghe không hiểu sao? Thằng bé là con trai tôi, là con trai tôi!” Vân Tử Lăng lại rống lớn lên một lần nữa.

“Vậy thì đứa bé là cô và Mộ Niệm Quang sinh ra sao?” Phóng viên lại đổi đề tài mới hỏi.

Vân Tử Lăng không để ý tới, cũng không muốn để ý tới, nhịp bước nhanh hơn.

“Cô Vân, mời cô giải thích một chút có được không?”

Làm sao đám phóng viên có thể để cô có cơ hội rời đi như vậy, mỗi một người đều vây quanh cô đến nước chảy cũng không lọt.

“Tránh ra!” Vân Tử Lăng ôm Đa Đa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm những phóng viên không có tí tình người này.

“Cô Vân, cô giải thích một chút đi, rốt cuộc đứa bé này là con của cô và Mộ Niệm Quang hay là của cô Hoắc và cậu Khúc vậy? Tại sao thằng bé lại là một người câm điếc? Có phải vì loại quan hệ kia hay không?”

“Đúng thế, đứa bé là người khuyết tật cũng là vì cái loại quan cận huyết kia đúng không?” Một phóng viên khác cũng lớn tiếng tra hỏi.

Nghe vậy, Đa Đa lập tức run lẩy bẩy.

Vân Tử Lăng cảm nhận được rằng Đa Đa đang sợ nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Cô gào lên: “Nếu muốn hỏi người khác có phải người khuyết tật hay không thì mời mấy người nhìn lại chính mình trước đi, các người đều là những người bình thường, không có khiếm khuyết. Nhưng không có khiếm khuyết thì đã sao, không có lương tâm, thậm chí có thể tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm người khác, liệu cha mẹ mấy người có biết bộ dáng hùng hổ dọa người này không?”

Các phóng viên hơi sững sờ, sau đó lại tiếp tục nói: “Cô Vân, chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi, cô không thể nói như vậy được.”

“Đúng thế! Cô Vân, cô thế này là đang muốn đánh trống lảng phải không, rốt cuộc thì đứa nhỏ này là con của ai?”



Vân Tử Lăng không để ý tới, lại một lần nữa tiến về phía trước.

Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Đám phóng viên vội nhường ra một con đường, không dám ngăn cản Hoắc Ảnh Quân.

“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng bắt Vân Tử Lăng lại, muốn kéo cô.

“Đừng đụng vào tôi!” Vân Tử Lăng căng thẳng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, giờ phút này ánh mắt cô luôn mang theo sự cảnh giác.

“Cô Vân, không phải vì sinh non, không sinh được đứa bé nên cô mới mang con của cô Hoắc về nuôi, bây giờ không muốn trả lại chứ?” Đám phóng viên luôn có thể bắt được điểm quan trọng nhất, sau đó đâm thẳng vào lòng bạn như thế.

Vân Tử Lăng nhắm mắt không thèm để ý tới, trực tiếp đi ra ngoài.

“Cô Vân… Cô Vân…”

Vân Tử Lăng vẫn không để ý tới, ôm Đa Đa và tiếp tục rời đi.

Mà Đa Đa đâu chịu nổi sự sợ hãi như vậy, đã sớm quên mất phản ứng, chẳng qua chỉ ôm cổ của cô, cả thân thể nhỏ bé cực kỳ căng thẳng.



“Chị dâu!” Đột nhiên giọng nói của Hoắc Nhã Linh vang lên phía sau lưng cô.

Tiếng gọi này đã khiến Vân Tử Lăng phải lập tức dừng bước chân lại.

“Chị dâu, chị trả lại trong sạch cho em, Đa Đa là con trai của em, Đa Đa là con của em và Khúc Tịnh Quân!” Hoắc Nhã Linh hét lên như đứt ruột đứt gan.

Vân Tử Lăng không quay đầu lại, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Tay cô đang run rẩy.

Lúc này, Hoắc Nhã Linh lảo đảo chạy tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô: “Chị mau nói cho đám phóng viên này đi, nói cho bọn họ biết Đa Đa là con trai của em, Đa Đa không phải quái thai… Đa Đa không phải… không phải quái thai…”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô ấy, giọng nói nghẹn ngào: “Cho nên… Em bảo chị nói cái gì đây?”

Lần đầu tiên Hoắc Nhã Linh thấy Vân Tử Lăng có ánh mắt như vậy, lập tức ngây người.

Lúc này, Khúc Tịnh Quân cũng chạy tới, anh ta nhìn Vân Tử Lăng, ánh mắt sốt ruột, cũng là mong đợi nói: “Đứa… Đứa bé này thật sự là con trai anh sao?”

Vừa nói, anh ta vừa muốn vươn tay chạm vào Đa Đa.

Nhưng Vân Tử Lăng lập tức né tránh khiến tay của anh ta bắt vào khoảng không.

“Chị dâu… Em biết bây giờ nói ra thật sự không tốt, nhưng tất cả mọi người đều nói em như thế, chị nhẫn tâm nhìn em bị nói như vậy sao?”

Cô ấy nghẹn ngào, tức giận hét lên.

Vân Tử Lăng không lên tiếng nhưng rõ ràng hai tay ôm Đa Đa càng chặt hơn một chút.

“Chị dâu!” Mắt thấy cô không nói lời nào, Hoắc Nhã Linh nóng nảy: “Đó là con trai em, tại sao chị lại làm như vậy? Tại sao chị lại không nói gì? Tại sao chị lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Chẳng lẽ làm vậy là có thể che giấu sự thật em là mẹ nó sao? Em có thể làm giám định ADN với thằng bé!”

“Giám định ADN ư…” Vân Tử Lăng giật mình, cô không ngờ rằng Nhã Linh sẽ nói như vậy.

“Đúng vậy, em có thể làm giám định AND trước mặt những phóng viên này. Đứa bé này là con của em!”

Lúc này Hoắc Nhã Linh rất kích động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cô ấy chỉ muốn để cho những phóng viên này biết, con của cô ta không phải quái thai, cô và Khúc Tịnh Quân ở bên nhau cũng sẽ không sinh ra quái thai.

“Giám định ADN.” Vân Tử Lăng tự lẩm bẩm, sau đó cười lên, mắt nhìn về phía Hoắc Nhã Linh: “Hay cho cái giám định AND, hay cho câu nói chị nhẫn tâm. Em muốn chị thừa nhận cái gì? Hay là thừa nhận ba năm trước em đi theo anh ta, vứt bỏ thằng bé sao?”

Vô số phóng viên lập tức chụp lại, livestream.

Mắt Hoắc Nhã Linh lập tức đỏ lên, cô ấy khóc: “Em… Em…”

“Lúc đầu chị cho em chọn lựa, em lại vung tay nói sự tồn tại của Đa Đa là dư thừa, nói nó là một sự tồn tại nhục nhã em. Bây giờ thế nào, bây giờ lại muốn thừa nhận thằng bé là con trai em, em để chị ở đâu? Em để Đa Đa ở đâu? Em có nghĩ đến chị, em có từng hỏi chị, em có từng nghĩ đến Đa Đa không? Em cứ thế trực tiếp đưa thằng bé ra ánh sáng, cũng là đẩy hết mọi chỉ trích dư luận vừa rồi lên người thằng bé. Em cảm thấy một đứa trẻ ba tuổi như thằng bé có thể tiếp nhận những ánh mắt khác thường này sao?” Nước mắt của Vân Tử Lăng sắp rơi xuống: “Hoắc Nhã Linh, em thật ích kỷ!”

Hoắc Nhã Linh lập tức ngây dại.

Cô ấy không suy nghĩ nhiều như vậy.

Thật sự cô ấy không nghĩ nhiều đến vậy.

“Nhường đường một chút, làm ơn nhường đường chút!” Mộ Niệm Quang đỗ xe xong vội vã chạy tới.

Anh ta vội chen vào đám người thì thấy bộ dáng rơi nước mắt của Vân Tử Lăng.

“Hu hu hu, hu hu…” Hoắc Nhã Linh lập tức ngã ngồi trên mặt đất, cô ấy nghẹn ngào nhưng không biết phải phản bác như thế nào.

Mộ Niệm Quang vội bước tới bên cạnh Vân Tử Lăng, bảo vệ cô ở trong ngực: “Đi thôi!”

Vân Tử Lăng vội vàng gật đầu, đi theo anh ta ra ngoài.

Mộ Niệm Quang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Nhã Linh một cái, sau đó dẫn theo Vân Tử Lăng rời đi.

Hoắc Ảnh Quân khiếp sợ không thôi, anh đã từng nghĩ tới hàng vạn lý do.

Anh đã nghĩ tới Tử Lăng chỉ là nhận nuôi đứa bé nhưng nghìn lần không nghĩ tới, đứa bé này…

Sẽ là cháu ruột của anh!

Một giây kế tiếp, anh vội vàng đuổi theo.

Đám phóng viên vây quanh cô, vừa đi theo cô vừa phỏng vấn.

“Cô Vân, nếu cô Hoắc kiện cô thì cô có trả lại đứa bé này cho cô ấy không?”

Những phóng viên này rất thông minh, chỉ cần vài ba lời nói là có thể đoán ra đại khái chuyện trong đó.

Vân Tử Lăng không lên tiếng, ôm Đa Đa đi rất nhanh. Mộ Niệm Quang bảo vệ bên cạnh cô, giúp cô chặn lại những phóng viên phiền phức kia.

Vậy mà ngay sau đó, đám phóng viên kia lại dừng lại.

Vân Tử Lăng còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên phía trước có một người vội vã chạy tới.

Ngay sau đó một tiếng “Chát” vang lên, một cái tát vang dội giáng xuống.

Một cái tát này làm cho người ta không kịp phản ứng.

Một cái tát này, đánh vô cùng độc ác tàn nhẫn.

Mộ Niệm Quang nhanh chóng kéo Vân Tử Lăng bảo vệ ở phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn người vừa tới.

Vân Tử Lăng ôm Đa Đa, ánh mắt cũng nhìn về phía người kia.

Mà Đa Đa trong lòng cô đã bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Vân Tử Lăng, cô đúng là một yêu tinh hại người, cô còn ngại Nhã Linh chưa đủ rắc rối hay sao, cô phải nuôi đứa bé này làm gì?”

Người đó không phải người ngoài mà chính là Khúc Tịnh Kỳ.

“Bà làm cái gì vậy?” Ngay sau đó Hoắc Chấn Vũ chạy tới quát bà ta.

“Làm gì ư? Tôi muốn đánh chết con yêu tinh hại người này.” Vừa nói xong lại muốn giơ tay lên tát cô thêm một cái nữa.

Lần này, cái tát này không rơi xuống mà bị Hoắc Ảnh Quân cản lại: “Mẹ điên rồi sao?”

Ngay sau đó anh bảo vệ cô ở phía sau.

“Điên rồi ư? Kẻ điên phải là cô ta mới đúng, con nhìn xem cô ta đã làm ra cái gì? Tại sao phải mang đứa bé này trở lại, tại sao phải giữ cái thứ tồn tại nhục nhã này lại trên cõi đời?” Khúc Tịnh Kỳ nổi giận đùng đùng nói.

Hoắc Ảnh Quân giật mình.

Anh nhìn bà ta, ánh mắt đau đớn: “Tồn tại nhục nhã ư? Mẹ… Đây là cháu ngoại của mẹ đó!”

“Xùy… Ai muốn nhận đứa cháu ngoại này chứ?” Cả người Khúc Tịnh Kỳ nóng nảy không thôi: “Đến lúc này rồi mà con còn ở đó nói đỡ cho cô ta, con có biết cô ta muốn phá hoại nhà họ Hoắc, hủy hoại con, hủy hoại Nhã Linh không? Đấng lẽ đứa bé không nên được nhìn thấy ánh sáng nhưng cô ta lại mang nó về đây, không phải hủy hoại các con thì là gì?”

Nghe vậy, lòng Vân Tử Lăng lập tức co rút.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng nuôi Đa Đa sẽ được bọn họ biết ơn.

Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới nuôi Đa Đa sẽ khiến cô bị oán hận như vậy.

Đúng là trên người Đa Đa đang chảy dòng máu của nhà họ Hoắc!

Tại sao chính bà ngoại của thằng bé lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

“Hủy hoại bọn con ư? Người đưa thân phận Đa Đa ra ánh sáng không phải là Tử Lăng mà là Nhã Linh!” Hoắc Ảnh Quân đặc biệt tức giận nói: “Ở trong mắt của mẹ thì ai là quan trọng nhất chứ? Con ư? Nhã Linh à? Hay là bố? A ha ha, con thấy đều không phải nhỉ, phải là cái người đàn ông tên Hạ Nam kia chứ!”

Khúc Tịnh Kỳ:…

“Nếu như không thương thì tại sao lại gả cho bố con? Nếu như không thương thì tại sao lại phải sinh ra bọn con? Nếu như bọn con là sự nhục nhã của mẹ, vậy tại sao mẹ không tự tay bóp ch3t bọn con đi?” Hoắc Ảnh Quân đến gần Khúc Tịnh Kỳ, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy nghiến răng nghiến lợi nói với bà ta.

Những lời này là những lời mà anh đã muốn nói từ lâu.

Những lời này đã hành hạ anh từ lâu rồi.

Nhưng đến cuối cùng thì anh vẫn có chút không đành lòng.

Anh muốn để lại cho bà ta chút mặt mũi cuối cùng mới không tức giận nói thẳng những lời này trước mặt phóng viên.

Cả người Khúc Tịnh Kỳ đều ngây dại.

Bà ta nhìn Hoắc Ảnh Quân, đột nhiên cũng không biết nên nói gì.

Nó…

Sao nó có thể biết đến Hạ Nam?

Bên này Khúc Tịnh Kỳ đang sững sờ.

Bên kia mắt Hoắc Chấn Vũ đột nhiên đỏ lên, ông ta nhìn về phía Đa Đa, giọng nói có chút run rẩy, tay muốn đưa ra chạm vào thằng bé nhưng lại có chút sợ sệt: “Đây… Đây là cháu ngoại của bố?”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, cụp mắt xuống.

Ngay sau đó Mộ Niệm Quang liền ôm Vân Tử Lăng ra ngoài.

Hoắc Ảnh Quân thấy vậy trực tiếp đuổi theo.

Nhất thời đám phóng viên vây kín Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play