Không đợi ba người phản ứng, đống đồ linh tinh trước mặt đã bị nam tử kia đá văng.
Liễu Chẩm Thanh lôi hai đứa bé chạy đi, định thừa cơ chạy ra phía cửa sổ.
Kết quả một thanh đao lớn bay thẳng tới, nếu không phải tiểu cô nương phản ứng nhanh lẹ mà kéo hai người dừng lại, có khi lúc nãy ba người đều sẽ bị thương.
Nam tử nháy mắt vọt lên, phi thân cầm đao múa may về hướng ba người, hoá ra gã là một tên có thân thủ khá, ra tay tàn nhẫn. Trước đó cứ nghĩ gã là phường ăn trộm ăn cắp vặt nên mới xem nhẹ gã.
Liễu Chẩm Thanh dẫn theo hai người trốn đông trốn tây, miệng hô: “Nề, bọn ta chính là 6000 lượng đó, cẩn thận đao kiếm không có mắt!”
Nhưng y vừa dứt lời, phu nhân dám vụng trộm kia lại nôn nóng hô: “Giết bọn chúng! Không được để chúng sống mà đi ra ngoài!”
Nam tử cũng không vô nghĩa, đao đao trí mạng, hung ác dị thường.
Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu là ông chủ sòng bạc không phải loại vừa, nếu biết phu nhân của mình vụng trộm với cậu em vợ thì chắc chắn sẽ ra tay giết sạch hai người, mạng của chúng đương nhiên quan trọng hơn 6000 lượng.
Lần này chọc phải phiền phức lớn rồi.
Đối phương truy giết quá dữ, đầu tiên là ra sức làm Liễu Chẩm Thanh đang đứng che ở đằng trước bị thương. Cánh tay y đã bị thương, chủy thủ văng ra, tiểu cô nương ở phía sau cầm lấy bèn đánh lên. Nhưng cho dù nàng biết chút võ công, đối phương vẫn là nam tử trưởng thành lại hung thần ác sát, quá bất lợi cho nàng. Không bao lâu sau, nàng đã bị sức lực của nam tử làm cho hai tay tê rần, bỗng bị hất một cái bay ra ngoài.
Liễu Chẩm Thanh và tiểu công tử cầm lấy đống đồ linh tinh gần đó đồng thời lao đến, trong lúc hỗn chiến, hai người đều bị thương. Liễu Chẩm Thanh bị thương nặng nhất, chân bị chém vào, máu tươi chảy ròng, cuối cùng hai người đều bị đánh ngã ra đất.
Tiểu cô nương lại tấn công lần nữa, chắc là đã dùng hết tất cả chiêu thức mà nàng học được, rốt cuộc đánh được đao của nam tử bay ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp mừng, gã đá giơ một cái ghế mục bên cạnh nện vào tiểu cô nương. Nàng giơ tay lên chắn, ghế dựa bị đập cho chia năm xẻ bảy, tiểu cô nương cũng ngã thật mạnh. Nam tử đã giết đỏ cả mắt, gã cầm đao định chém xuống. Liễu Chẩm Thanh thấy vậy bèn định bò dậy, nhưng chân bị thương vào gân mạch nên không nhúc nhích được, y nôn nóng hô lớn: “Dừng tay! Ta là Liễu Tiêu Trúc của hoàng thương Liễu gia, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho ngươi, cũng có thể giúp các ngươi cao chạy xa bay, an toàn rời đi!”
Liễu Chẩm Thanh thật sự nóng nảy, kể cả lúc rơi vào khốn cảnh hồi mới xuyên qua cũng không khiến vẻ mặt của y thay đổi đến thế.
Nếu hai đứa trẻ này xảy ra chuyện gì, y thật sự không thể thoái thác tội của mình, dù sao cũng là do y dẫn chúng nó làm xằng làm bậy, kiểu gì cũng phải bảo vệ được hai đứa nó!
“Ngươi có thể giữ ta lại làm con tin, hãy tha cho hai đứa trẻ!”
Quả nhiên gã dừng một lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng chọn cách giết người diệt khẩu. Con ngươi của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, gần như dùng cả tay cả chân lảo đảo xông lên nhưng lại không kịp.
Tiểu công tử không màng đau đớn mà nhào lên ôm lấy tiểu cô nương, ngửa mặt đối diện với lưỡi đao, dùng giọng lớn nhất để hô lên: “Đừng nhúc nhích! Bọn ta là người của phủ đại tướng quân.”
Một câu phủ đại tướng quân tràn đầy khí phách khiến ba người lớn ở đây đều cứng ngắc.
Cả kinh thành đời đời cũng chỉ có một phủ đại tướng quân, đó chính là Hoắc gia!
Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn có một tia sét đánh xuống, y ngạc nhiên, dường như có thể từ trong một cảm xúc nào đó mà nhìn hai tỷ đệ đang cách y mấy bước kia, ngực dần nóng lên, hai mắt không khỏi trừng lớn, như thể muốn nhìn thấy cái gì từ mặt mày của bọn họ.
“Các ngươi… Hoắc…” Nam tử khiếp sợ, uy danh của đại tướng quân vẫn có lực chấn nhiếp cực kỳ lớn.
Tiểu công tử thấy vậy bèn quả quyết nói: “Nhị thúc của bọn ra chính là Trấn Quốc đại tướng quân Hoắc Phong Liệt! Ngươi không giết bọn ta thì còn có đường sống, nếu dám ra tay thì sẽ bị thiên đao vạn quả!”
Hoắc Phong Liệt… Vị tướng quân mới được khắc tên lên cột ngọc chạm rồng hôm nay!
Hai người vừa vụng trộm kia lúc vừa nghe thấy cái tên này đã tràn đầy vẻ hoảng sợ, dường như khó lòng tiêu hóa được sự thật này.
Mà Liễu Chẩm Thanh nghe được đáp án thì chỉ cảm thấy chỗ nào của cơ thể cũng như đang nổ tung.
Thật sự là bọn họ!
Đôi long phượng thai kia của Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhã!
Nhưng rõ ràng lúc còn nhỏ, bọn họ nhìn giống nhau như đúc! Sao lúc lớn lên lại…
Liễu Chẩm Thanh còn chưa có cơ hội lấy lại tinh thần từ sự khiếp sợ, khóe mắt đã nhìn thấy ánh sáng lạnh lóe lên.
Đúng vậy, không thể chọc vào đại tướng quân, nhưng giờ đã lỡ chọc vào rồi, tất nhiên nam tử sẽ cho rằng dù có thả người đi thì đối phương cũng sẽ không chịu bỏ qua cho gã. Bọn chúng chỉ là con kiến đối với một nhân vật lớn như vậy, vậy chẳng bằng tự tin vào bản thân có thể giấu giếm, có khi còn có cơ hội sống lớn hơn.
Quyết định giết người diệt khẩu lại bởi vì thân phận bại lộ mà trở nên càng kiên quyết, ngay cả động tác chém xuống cũng biến thành sát chiêu càng thêm ác độc.
“Vân Khiêm, chạy mau!” Hoắc Vân Từ định đẩy đệ đệ ra để tự lao lên chặn, cho hắn cơ hội chạy trốn. Nàng cực kỳ hối hận vì lúc trước đã quá kích động nên mới bất chấp chạy tới sòng bạc, còn liên lụy tới đệ đệ và người khác.
Tuy nhìn Hoắc Vân Khiêm hơi yếu ớt, thường ngày cũng là nghe lời tỷ tỷ như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng vào thời khắc mấu chốt, thân là người của Hoắc gia, sao có thể lâm trận bỏ chạy, ruồng bỏ người nhà chứ! Hắn trở tay đẩy tỷ tỷ ra, nếu không thì hai cơ thể nho nhỏ của họ tuyệt đối không đủ để kẻ địch đâm cho mấy nhát.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong tầm mắt của hai tỷ đệ xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Cùng với tiếng kêu rên, con ngươi của hai tỷ đệ co rụt lại, bị hình ảnh trước mắt làm cho ngơ ngẩn.
Lưỡi đao đâm thủng áo gấm màu xanh, máu chảy xuống như đóa hoa nở rộ, tóc đen hỗn độn tung bay, hai tỷ đệ nhìn bóng dáng mảnh mai trói gà không chặt kia chắn trước mặt mình khiến bọn họ thậm chí còn không thể nhìn được những nguy hiểm khác hay vẻ mặt lúc này của Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng nam tử đối diện lại thấy được.
Ánh sáng trong mắt của Liễu Chẩm Thanh như bị một đao này của gã giết chết, nó lặng im biến mất, không phải suy yếu đi mà là chợt đang thức tỉnh. Trên mặt y bỗng chốc hiện lên lệ khí, ánh mắt kia như là mũi tên tẩm độc khiến kẻ đối diện không rét mà run, như thể thẩm phán cao cao tại thượng đang khinh thường nhìn tội nhân.
Đó là ánh mắt mà chỉ vị nhiếp chính tay cầm ấn vàng Liễu Chẩm Thanh quyền khuynh triều dã mới có, kể cả kẻ đang liều mạng cũng không khỏi bị khí thế này làm cho chân mềm. Chiếc trâm bằng ngọc trắng vốn đang được Liễu Chẩm Thanh nắm chặt trong tay phải chợt vung lên, tay trái của y lại túm chặt lấy bàn tay đang cầm đao của đối phương, biến cơ thể thành lá chắn để đối phương không cách nào rút đao ra, cũng không thể lùi về sau dù chỉ nửa tấc.
Sát chiêu này là do Hoắc Phi Hàn dạy cho, nhưng hắn dạy là phải dùng cánh tay để kẹp cứng lưỡi đao của kẻ địch, chẳng qua “đồ đệ” của hắn không chịu học hành đàng hoàng, lúc gặp nguy hiểm lại chẳng chớp được thời cơ, chỉ có thể dựa vào chút kiến thức y học để chọn một vị trí thích hợp theo bản năng, kẹp cứng lưỡi đao, cốt để khống chế kẻ địch.
Phần đầu nhọn của trâm ngọc chĩa về yết hầu, nam tử đang ngẩn ra phản ứng chậm một nhịp, nhưng gã vẫn tránh né được ngay khoảnh khắc nguy ngập. Trâm ngọc chỉ xẹt qua bên gáy, Hoắc Vân Từ nhìn thấy rất rõ ràng, cảm thấy chiêu này quá dễ hóa giải.
Nhưng Hoắc Vân Khiêm lại ngừng thở khi thấy cánh tay của Liễu Chẩm Thanh hạ xuống, quả nhiên cổ tay của y vừa lật, bỗng nhiên đâm xuống.
Mục đích của Liễu Chẩm Thanh không phải là yết hầu, nơi đó cũng không phải chỉ dùng sức bình thường là có thể đâm thủng được.
Sát chiêu này vốn do Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhã cùng nghĩ ra, gáy… chính là nơi rất gần với động mạch cổ.
“A!”
Cùng với một tiếng hét thảm, máu tươi phun trào, một tay nam tử che cổ, một tay cố tránh khỏi sự kìm kẹp của Liễu Chẩm Thanh, một phen bóp chặt cổ y, chết cũng muốn kéo theo một kẻ chôn cùng!
Hai tỷ đệ nháy mắt xông lên bẻ ngoặt tay của nam tử.
Mà Liễu Chẩm Thanh cũng đã không thể đứng thẳng nổi, y làm lơ cái tay đang hướng về đây, mặt lộ ra vẻ đắc ý, trong mắt lại tụ đầy ánh sáng nhỏ vụn.
Trước khi Liễu Chẩm Thanh thấy trước mắt biến thành màu đen, đột nhiên y mơ hồ nghe được tiếng vỡ vụn của cửa phòng.
Một thanh kiếm đen tuyền vô cùng quen mắt bay vút tới, trực tiếp xuyên qua cái gáy của nam tử.
Lúc này rốt cuộc gã đã không còn cơ hội giãy giụa, chưa kịp thốt ra tiếng nào đã ngã thẳng xuống, đồng thời không còn chắn tầm mắt nữa.
Phía trước, trừ bỏ phu nhân bị cánh cửa đập cho ngất xỉu thì chỉ còn một bóng dáng cao lớn màu đen. ,
“Nhị thúc!” Hai giọng nói tràn đầy vui sướng như nổ tung bên tai.
Liễu Chẩm Thanh không đứng được, đầu gối y mềm nhũn, vừa quỳ một gối xuống, hai đứa trẻ lập tức đỡ lấy y.
Liễu Chẩm Thanh thấy bóng dáng kia khinh công tới bên cạnh rồi ngồi xổm xuống, dường như muốn xem vết thương của y.
Y biết người đến là Hoắc Phong Liệt.
Y cũng không hẳn là muốn nhìn xem thiếu niên năm đó bây giờ đã trưởng thành như thế nào, chỉ là ngẩng đầu lên theo bản năng.
Đầu tiên là nhìn thấy bàn tay duỗi đến đây, từ khi nào mà bàn tay của hắn lại lớn như vậy? Khớp xương thon dài, dường như có gân xanh ẩn hiện, bàn tay đầy những vết chai do luyện võ mà thành nhưng lại không khó coi, chỉ thấy sự ổn trọng và tràn đầy sức mạnh. Ngay sau đó là bao cổ tay màu đen có hoa văn chìm hình mây, đường cong chắc nịch như ẩn như hiện, sau đó là bả vai dày rộng rắn chắc, cái cổ có vân da rõ ràng, xương hàm dưới như đao tước, mày kiếm mắt sáng,
Nếu có thể xem nhẹ sự lạnh lẽo trong ánh mắt thì cũng là một vị lang quân tuấn tú sẽ làm trái tim các cô nương tim đập thình thịch.
Dáng vẻ này vừa quen mà vừa lạ.
Lần gặp cuối cùng là lúc thiếu niên tiếp nhận gánh nặng mà huynh trưởng để lại, cầm lá cờ của quân Hoắc gia, trấn thủ chiến trường phía tây.
Năm ấy thiếu niên kia mới mười bảy tuổi, một năm sau… thế là từ biệt đã chín năm.
Liễu Chẩm Thanh hơi không dám nhìn kỹ, nhưng y vẫn không cẩn thận mà sa vào hai con ngươi đen thẫm của hắn.
Không biết có phải y nhìn lầm hay không mà hình như Hoắc Phi Hàn có một chốc sửng sốt, sau đó đôi mắt đen như trời đêm như chợt có làn sương mù lướt qua.
Liễu Chẩm Thanh theo bản năng muốn nhếch miệng, nhưng y lại bất chợt phun ra một búng máu.
“Liễu công tử?” Giọng nói trầm thấp, âm điệu đều đều lại tự mang theo sự lạnh lẽo như băng tuyết.
Liễu công tử? Liễu Chẩm Thanh càng muốn cười, hiện giờ y là Liễu công tử.
Nhưng y không còn sức cười, sau đó ngã ngửa về đằng sau, cuối cùng cảm giác được có một bàn tay đang đỡ lấy gáy mình.
Rất vững vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT