Nam nhân vốn là người của sòng bạc Long Hưng, theo lý thì sẽ giữ vững quy củ, nếu không thì sao một sòng bạc lớn như vậy còn mở cửa tiếp được. Nếu phạm luật thì sẽ bị chém tay, sau đó đuổi khỏi sòng bạc, bởi vậy đó giờ không ai dám vi phạm.

Nhưng cũng không ít kẻ giở chút thủ đoạn.

Liễu Chẩm Thanh nhìn hai đứa trẻ, diện mạo của tiểu cô nương linh động đáng yêu, môi hồng răng trắng, nhưng hình như nàng là người luyện võ, bên hông có đeo chủy thủ. Tiểu công tử tuấn tú nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã, không giống người biết đánh đấm nhưng lại không mất vẻ anh khí. Hai người một trắng một đỏ rất bắt mắt, chất liệu vải áo nhìn thì bình thường nhưng nếu nhìn kỹ chi tiết thì sẽ thấy đây không phải con cháu nhà bình thường.

Sòng bạc này cũng không có lệnh cấm trẻ vị thành niên, chỉ cần có tiền trên người thì có thể vào, nhưng hơn nửa sẽ có người lớn dẫn theo.

Lúc này, nam tử rống một tiếng, chốc lát đã gọi tới mấy tay sai trong sòng bạc. Người xung quanh ồn ào tránh ra, sợ bị liên lụy, nhưng vẫn không nhịn được mồm năm miệng mười bàn tán ở bên cạnh.

Ầm ĩ tới lúc này vẫn không thấy người lớn đến thu dọn tàn cuộc, có thể thấy chỉ có hai đứa trẻ tới đây. Trong nháy mắt bị đám người lớn vây chặt, tuy rằng tư thế của bọn họ vẫn chưa lộ vẻ hoảng hốt nhưng đáy mắt cũng đã hiện lên sự rối loạn.

“Các ngươi muốn làm gì! Gian lận bài bạc, còn dám đe dọa người!” Tiểu cô nương tức giận nói: “Không sợ quan phủ bắt các ngươi sao?”

Nam tử cười nhạo một tiếng, nói: “Hiện tại người gây sự là các ngươi! Ít nói lời vô nghĩa, có tiền giao tiền, không có tiền thì báo tên nhà các ngươi ra, bọn ta không định làm khó tiểu quỷ!”

Ánh mắt của tiểu công tử quét qua, rõ ràng hiểu chuyện này khó lòng xử lý êm, đành kéo tay áo tỷ tỷ: “Tỷ, cục diện không ổn rồi.”

“Đương nhiên ta biết không ổn, nhưng ta không thể báo tên nhà mình ra!” Tiểu cô nương hung ác trừng mắt, nói với người xung quanh: “Trong các ngươi không có ai bị lừa sao? Không định đòi lại công bằng? Không tin thì các ngươi có thể lục soát gã, gã thật sự có xúc xắc chuyên dụng!”

Nhưng những người xung quanh sao dám ủng hộ cho một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, kể cả có nghi ngờ thật thì cũng nhớ tới thân phận của nam tử, cân nhắc tới tổn thất của mình một phen, cuối cùng gần như đều im lặng.

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã nghe nói tới thân phận của nam tử kia, hóa là cậu em vợ của ông chủ sòng bạc, khó trách lại ngang ngược như vậy.

Xem ra hai nhóc quỷ kia nói thật.

Gã ỷ vào thân phận của mình, muốn chia một chén canh từ trong tay anh rể, người khác có biết cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Mà cậu em vợ này chắc cũng là kẻ biết liệu cơm gắp mắm, sẽ không làm quá mức để dính phiền phức.

Thấy mọi người không phản ứng, tiểu cô nương tức giận không thôi, còn nam tử lại cười ha hả, nói: “Chỗ này của bọn ta là sòng bạc kinh doanh đứng đắn, các ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận ta rút lưỡi các ngươi!”

“Ngươi! Có bản lĩnh thì đánh cược một lần với cô nãi nãi ta đây!” Tiểu cô nương tức dậm chân, nói: “Cược theo quy tắc của ta, nếu ngươi thắng thì một ngàn lượng kia, ta sẽ đền cho ngươi. Ngược lại thì ta muốn ngươi thừa nhận đã gian lận, trả lại số tiền ngươi đã lừa của người khác!”

Nghe lời này, không chỉ nam tử mà ngay cả người chung quanh cũng nở nụ cười, đây là tình huống điển hình của không chịu thua, càng đánh cược càng lớn. Liễu Chẩm Thanh cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, tất nhiên y cười khác với kẻ khác, chỉ là cười vì sự nhiệt huyết xúc động ngây thơ của con trẻ mà thôi.

“Ngươi muốn cược thế nào?” Nam tử trêu đùa nói.

Tiểu cô nương trực tiếp hào khí vạn trượng, cầm lấy một viên xúc xắc trên bàn, rút chủy thủ ra khắc lên một chữ thập, nói: “Vậy dùng xúc xắc này, không đổi cái mới, trực tiếp so lớn nhỏ, một ván quyết định thắng bại!”

Tiểu cô nương vừa nói xong, quả nhiên sắc mặt của nam tử cứng đờ, gã âm ngoan nhìn tiểu cô nương.

“Sao? Không dám?” Tiểu cô nương châm chọc nói: “Đó là không đánh đã khai, nếu không có xúc xắc đặc thù, ngươi không thể bảo đảm sẽ thắng phải không?!”

Người xung quanh xem náo nhiệt không chê chuyện trở lớn, lập tức hùa theo ồn ào, ngược lại khiến nam tử như leo lên lưng cọp giờ khó xuống.

Gã nở nụ cười quái dị, nói thẳng: “Muốn ta đánh cược như vậy cũng được, nhưng lợi ích không đủ hấp dẫn. Ta không cần một ngàn lượng, tiểu nha đầu, nếu ta thắng thì ta muốn ngươi bán mình cho ta. Nếu ta thua, ta bán mình cho ngươi.”

Sắc mặt tiểu cô nương nháy mắt đỏ lên, dáng vẻ tức giận như bị sỉ nhục, mà tiểu công tử kéo tiểu cô nương đang trừng mắt nhìn đối phương, hận không thể dùng ánh mắt giết người. Hắn nói: “Tỷ tỷ, không thể! Đối phương dám đánh cược như vậy, chắc chắn có vấn đề.”

Nhưng tiểu cô nương đã bị kích thích, nàng đang định đồng ý thì tiểu công tử đã giành nói trước: “Bọn ta không đánh cược, bọn ta bồi thường tiền, có thể để người nhà đưa tới!”

“Không được! Không thể để người trong nhà biết!” Tiểu cô nương nháy mắt nóng nảy.

Tiểu công tử cũng khó xử, đang muốn khuyên bảo, đột nhiên một giọng nói từ tốn truyền đến như dòng suối trong, nước gợn lăn tăn.

“Ta tới đánh cược, một ngàn lượng. Nếu là thắng, nợ của hai vị tiểu hữu này sẽ xóa hết, nếu là thua…” Cùng với một tiếng cười khẽ, Liễu Chẩm Thanh chậm rãi đi ra từ trong đám người, đi tới bên cạnh hai đứa trẻ, nói với nam tử: “Ta bồi thường cho ngươi năm ngàn lượng, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cược lớn quá!

Nam tử vừa thấy một người thấy việc nghĩa chẳng từ nan bèn mất kiên nhẫn quan sát một chút. Kể cả Liễu Chẩm Thanh không đeo vàng mặc bạc thì chất liệu quần áo của y cũng là vật phi phàm.

Lạ mắt, tuổi trẻ, có tiền, thoạt nhìn dễ bắt nạt. Tự dưng kiếm năm ngàn lượng, sao lại không.

“Có thể!” Nam tử sảng khoái đồng ý.

Kết quả đã nghe Liễu Chẩm Thanh cười khanh khách nói: “Tuy ta tin tưởng người của sòng bạc Long Hưng sẽ không gian lận, nhưng ta vẫn muốn dùng cách vừa nãy của tiểu cô nương để đánh cược, dùng xúc xắc kia của nàng, cầu một cái yên tâm, ngươi không có ý kiến gì chứ.”

Nam tử nhíu mày, đang muốn nói không hợp quy củ, kết quả ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng quét qua, khóe miệng lại mỉm cười: “Ta đã dùng một đổi năm rồi, chẳng lẽ cầu một cách đánh cược cho yên lòng cũng không được sao? Trừ phi ngươi thật sự……”

“Có thể!” Nam tử lập tức lạnh lùng nói, phủ định tiểu quỷ còn được, nhưng nếu phủ định tiếp một người khác thì không ổn. Dù sao gã sẽ không bị tổn thất gì, người mới tới này cũng là đồ ngốc, chẳng lẽ cho rằng như vậy là gã sẽ thua chắc? Nếu đối phương biết võ thì còn lo có thể đối phương giở thủ đoạn, nhưng thư sinh yếu ớt thì chẳng chịu nổi một kích.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh biết nam tử đang tính toán điều gì, những người chuyên nghiệp đều trải qua huấn luyện, vốn có thể ném xúc xắc giỏi hơn người thường, còn có thể giới tới mức khống chế được điểm số.

Nhưng đáng tiếc, đụng tới bug sòng bạc như y thì chưa chắc, cũng không biết có phải ông trời bồi thường việc để y xuyên đến một nơi thiếu thốn đủ điều như cổ đại nên y mới trời sinh có bàn tay vàng cược đâu thắng đó.

Nhớ trước đây, y chính là người suýt đã làm sòng bạc Long Hưng đóng cửa.

Nam tử gọi người tới dọn dẹp chiếu bạc, lúc này Liễu Chẩm Thanh mới có tinh lực quay đầu nhìn sang mấy đứa trẻ.

Sự cảm kích hoặc không biết làm sao trong dự kiến thì chẳng thấy đâu, chỉ có hai biểu cảm sợ ngây người nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt rồi nghe thấy tiểu cô nương hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Ngươi!”

“Liễu…… Liễu……” Tiểu công tử cũng kinh ngạc đến suýt nghẹn.

Ô hô? Người quen của y? Nhưng mà nhìn biểu cảm với nghe giọng điệu thì hình như… có hơi là lạ?

“Ngươi… Ai cần ngươi hỗ trợ, bọn ta không cần! Ngươi đừng mơ tưởng lấy này áp chế bọn ta, bọn ta…” Tiểu cô nương sốt ruột nói.

Đột nhiên tiểu công tử kéo tiểu cô nương, nói: “Tỷ tỷ, hình như nghe nói y mất trí nhớ.”

Tới, dáng vẻ kỳ quái thế này, xem ra quan hệ cũng không tốt, vậy bản thân ra mặt là lãng phí rồi?

Thôi, hai đứa quỷ nhỏ, không so đo làm gì.

“Đúng vậy, ta mất trí nhớ, chỉ là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm thôi, nói hai câu cảm ơn là được.”

Hai người bị thái độ của Liễu Chẩm Thanh làm cho sửng sốt, dường như còn chưa quen lắm. Nhưng tiểu công tử vẫn ngoan ngoãn chắp tay thi lễ, đang định mở miệng cảm tạ, tiểu cô nương đã ngăn lại.

Tiểu cô nương nghi ngờ nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Muốn nói cảm tạ thì còn quá sớm, ngươi dám chắc có thể thắng sao?”

Tiểu cô nương này đúng là không dễ mến gì cả, nhưng hai cái bím tóc trên đầu khá đáng yêu, nhìn thật muốn sờ mấy cái.

“Từ khi ta tới thế giới này thì chưa từng thua trên chiếu bạc.”

Trước kia ở trên chiếu bạc, kiểu gì y cũng ra được điểm số lấn át đối thủ, đương nhiên số hay ném được nhất là mấy số 6, cho nên sòng bạc còn gọi y bằng ngoại hiệu là Liễu lão lục.

“Hừ! Khoác lác, ta không tin.” Tiểu cô nương hừ lạnh, ngay sau đó lại kiêu ngạo nói: “Nhưng lúc này, ta tạm tin ngươi một lần.”

Tiểu công tử thì tương đối bình thường: “Kính nhờ ngài, nếu thắng, bọn ta sẽ hoàn trả một ngàn lượng, nếu thua… Sau này bọn ta cũng sẽ nghĩ cách bồi thường năm ngàn lượng.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười, để nam tử ngồi ở đối diện chiếc bạc tung xúc xắc trước.

Nam tử mân mê nửa ngày, lúc này mới thôi gian lận, vừa ném đã được bốn điểm.

Chung quanh truyền đến các kiểu âm thanh, đều tim đập thình thịch vì trận đánh cược một đổi năm này.

Tỷ lệ thắng của Liễu Chẩm Thanh tương đối thấp mà thôi, hai tỷ đệ đều căng thẳng nhìn.

Mà trong lòng Liễu Chẩm Thanh, trước nay y luôn thắng, cho nên y chỉ cười, giơ đôi tay thon dài trắng nõn lên lắc nhẹ hộp xúc xắc. Khí thế kia lỗi lạc, không cao ngạo không nóng nảy, người xung quanh nhìn mà không khỏi nhủ thầm– tư thế này, chẳng lẽ là một cao thủ, hay là người may mắn trong chuyện đánh cược?

Ngay cả nam tử đối diện cũng không khỏi ngừng thở.

“Hai tiểu bằng hữu chờ xem, cho các ngươi biết cái gì là sự may mắn tuyệt đối cược đâu thắng đó!” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười, nháy mắt mở nắp hộp.

Mở rồi!

Mọi người yên tĩnh lại, ngay sau đó hít một hơi.

Một…Một điểm!!!!

Hai tỷ đệ đều máy móc quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, biểu cảm vặn vẹo không khống chế nổi. Mất công lúc nãy bọn họ suýt thì tin là thật, cảm xúc dạt dào nhìn y với con mắt khác xưa!

Mà lúc này, Liễu Chẩm Thanh đã choáng váng, tư thế mở nắp hộp xúc xắc cũng vẫn giữ nguyên.

Bàn tay vàng cược đâu thắng đó của y đâu? Bàn tay vàng lớn như vậy! Ông trời lấy lại rồi?!

Đây không phải là đang lấy mạng y ra để đùa giỡn hay sao?!

Nam tử đối diện bên kia bàn cũng sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng cười ha hả!

Không có tiền? Vậy nhốt lại, chờ chuộc người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play