Lúc lão quân y đi theo tới lều trại trong quân doanh bèn nhìn thấy một nam tử cực kỳ mảnh mai nằm trên giường. Tóc của y tùy ý buộc ở đằng sau, trên ngọn tóc còn dính máu cặn, phần vải trắng băng bó trên đầu đã bị máu nhuộm sẫm. Rèm cửa bị xốc lên mang theo một cơn gió lạnh thổi vào khiến vài lọn tóc đen của y bay nhẹ lên, da trắng tóc đen, nhìn không giống binh lính chút nào.

"Chuyện gì đấy?" Lão quân y thắc mắc.

"Lúc lên núi thì đụng phải án bắt cóc, đây là con tin."

"Sao quen mắt thế nhỉ?"

"Còn không quen hay sao? Là Liễu Tiêu Trúc kia của Liễu gia."

"Người bọc vàng phú quý kia?"

"Chính là y. Cái dáng vẻ ngày thường thế kia, chẳng trách lại bị bắt cóc, xem ra đã bị bọn cướp đó lột sạch."

"Hơ, hiếm khi thấy y có kiểu ăn mặc nhẹ nhàng như thế."

Liễu Chẩm Thanh đang nằm bên kia, khóe miệng khẽ run rẩy trong một góc không người. Y thầm nhủ: hai người các ngươi có thể đừng phỉ nhổ nữa được không? Có thể nói mấy tin tức có ích được không? Trừ việc biết thân phận này của mình tên là Liễu Tiêu Trúc, thường ngày thích mặc vàng đeo bạc rêu rao khắp nơi thì những nội dung quan trọng khác, y còn chưa biết gì đâu.

Liễu Chẩm Thanh không biết sao lại tự nuôi ra cái thói quen dù có bị thương nặng đến mấy thì cũng rất khó hôn mê được lâu. Ngay từ lúc lão quân y tới, y đã tự tỉnh rồi. Vốn dĩ y định thám thính một vài tin tức có ích, kết quả chỉ nghe thấy mấy chuyện tào lao.

"Nhưng nếu Hoắc tướng quân mà phát hiện y ở đây, có lẽ sẽ đau đầu lắm."

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh thầm kêu lộp bộp một tiếng, đời đời của Hoắc gia đều làm tướng, nam nữ có đủ, cũng không biết đây là vị tướng quân nào?

"Xì, tướng quân nhà ta mới không thèm quản đâu, ta chưa bao giờ thấy tướng quân dao động cảm xúc với bất cứ ai. Nhưng mà vẫn nên nhanh chóng xử lý vết thương rồi đưa về cho Liễu gia để tránh phiền toái, nhiệm vụ bên chúng ta còn chưa hoàn thành đâu."

Liễu Chẩm Thanh nghe được lời này thì trong lòng ít nhiều cũng đã có suy đoán. Dù thế nào đi chăng nữa, Liễu Tiêu Trúc này có vẻ không có mối quan hệ tốt với Hoắc tướng quân, nhưng cũng không đến mức muốn y phải chết, cho nên họ vẫn cứu y.

Giao phó xong, người vừa mới nói chuyện đã rời đi, chỉ để lại lão quân y xử lý vết thương.

Trong trường hợp này, tất nhiên Liễu Chẩm Thanh không thể giả bộ ngủ nữa, y chỉ có thể vờ như vừa tỉnh lại, dáng vẻ như rất đau đầu.

Lão quân y nói: "Liễu công tử đừng nhúc nhích, miệng vết thương khá nghiêm trọng, đợi lão phu xử lý cho tốt đã."

"Làm phiền rồi." Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Lão quân y 60 tuổi nhưng lại có tinh thần sáng láng, nhìn có hơi quen mắt, nhưng y nhất thời không nhớ ra nên thử hỏi: "Lão tiên sinh xưng hô như thế nào?"

"Lão phu họ Đường."

Trả lời không hề do dự, chứng minh cơ thể này không quen Đường đại phu, nhưng lão nhân này lại biết y, trên mặt nào đó mà nói thì chắc chắn là bản thân tiếng lành đồn xa.

Y tiện miệng nói: "Hình như trên người ta còn có mấy chỗ hơi đau."

Dù sao đều cần phải trị bệnh, Liễu Chẩm Thanh cứ cố tận dụng hết sức, tuy chút y thuật của y cũng đủ để tự xem bệnh, nhưng y mệt tim mà mệt cả thân, vẫn là nằm yên thoải mái hơn.

Ngược lại thì Đường đại phu cũng không làm khó dễ, ông còn tận lực xử lý tất cả vết thương trên người y, cuối cùng lúc bắt mạch ở cổ tay y thì nhíu mày, hơi do dự một chút.

"Đường đại phu, sao vậy? Cứ nói đừng ngại."

"Liễu công tử, ngươi trúng độc, nhưng mà là độc mạn tính, hẳn là... không phải kẻ bắt cóc ngươi hạ độc, cái này..."

Vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh vẫn không đổi: "Có chữa được không?"

Đường đại phu đáp: "Công tử đừng lo lắng, lão phu sẽ viết cho một phương thuốc, từ từ thải độc là được, việc này không khó. Nhưng về sau... đừng để bản thân trúng độc mới được, nếu thấy không yên tâm thì có thể dùng châm bạc để thử trước khi ăn."

"Người trúng độc này cuối cùng sẽ thế nào?" Liễu Chẩm Thanh dò hỏi.

"Tích tụ đến một mức nhất định thì sẽ dầu hết đèn tắt, suy nhược mà chết." Đường đại phu lộ vẻ lo lắng.

Thấy Liễu Chẩm Thanh im lặng, Đường đại phu thở dài một hơi, cảm thấy tuy vị công tử ca này có hơi không đứng đắn, nhưng chắc là vẫn bị sốc lúc gặp chuyện thế này. Rốt cuộc, chuyện như vậy có khả năng cao là người bên cạnh làm. Quả nhiên chuyện trong gia tộc lớn quá phức tạp, ông cũng chỉ có thể giúp đến đây.

Tranh thủ lúc Đường đại phu xoay người viết đơn thuốc, Liễu Chẩm Thanh duỗi tay ra bắt mạch cho bản thân xem lời người này thật giả ra sao, ngay sau đó, mắt y hơi đảo...

Đường đại phu vừa viết xong phương thuốc, đang định an ủi vài câu, kết quả đã thấy Liễu Chẩm Thanh đột ngột ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi ông: "Vậy việc ta đây mất trí nhớ có liên quen tới độc này không?"

Đường đại phu lập tức kinh sợ tới mức chòm râu bạc cũng dựng lên, ông nhanh chóng xua tay tỏ vẻ không liên quan gì tới độc, lại vội vàng kiểm tra cho Liễu Chẩm Thanh một lần nữa, chỉ có thể đưa ra kết luận là đầu bị thương nên mới xảy ra chuyện như thế.

"Công tử thật sự không nhớ gì cả?"

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Đường đại phu gặp phải tình huống này cũng thấy sầu, chỉ đành không ngừng dò hỏi kiểm tra.

Đây chính là một cơ hội cực tốt để Liễu Chẩm Thanh hiểu biết tình hình hiện tại của mình, chẳng qua mỗi một đáp án đều khiến tim của y lạnh thêm một chút.

Nơi này là một ngọn núi gần kinh thành của Đại Chu, y là đích trưởng tôn của hoàng thương(*) Liễu gia, chắc là một chi thứ có quan hệ họ hàng xa với Liễu gia nguyên bản của y. Khó trách mặt người này hơi giống y, không phải chỉ là ảo giác mà đúng thật là do hai người có quan hệ họ hàng.

(*)Hoàng thương: Thương nhân buôn bán có làm ăn với hoàng gia

Hiện giờ là năm thứ mười ba Khang Húc tân đế Nguyên Giác kế vị, cũng đã cách thời gian mà Liễu Chẩm Thanh mất được tám năm.

Nguyên Giác vẫn ngồi ở trên vị trí kia, an ổn làm hoàng đế của hắn.

Vậy thủ lĩnh hiện tại của quân Hoắc gia là... Lão nhị của Hoắc gia, Hoắc Phong Liệt!

Đấy là nếu như hắn còn sống.

Đường đại phu không nhắc tới tướng quân nhà mình, Liễu Chẩm Thanh cũng chột dạ nên khó lòng mở miệng. Nếu hắn đã chết, xét cho cùng cũng là do bị y làm hại, mà nếu còn sống thì chắc là hận y lắm.

Nhưng thật ra tại sao nhìn Đường đại phu này quen mắt, Liễu Chẩm Thanh cũng đoán được. Trước kia y hay đi cùng Hoắc đại ca tới quân doanh, trí nhớ của y vốn tốt, kể cả có qua vài năm, chỉ gặp người nào đó có một lần thì y vẫn sẽ có chút ấn tượng. Những người đảm nhiệm chức quân y trong quân Hoắc gia đều ở đây rất nhiều năm, chắc là y đã từng gặp trong quân doanh rồi.

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ tới chuyện quá khứ thì càng không cam lòng, vì sao lại để y tiếp tục xuyên, lại còn xuyên tới thời gian mà có toàn người quen, y thật sự chỉ muốn tập trung đi đầu thai thôi mà!

Thật sự không thể nói ra cảm giác bây giờ, tóm lại là rất mệt.

Bên này, Đường đại phu dò hỏi mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể nói: "Lão phu tài hèn học ít, chờ về đến Liễu phủ, người nhà của Liễu công tử nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất để chữa cho công tử."

Đang nói thì bên ngoài có người vén rèm tiến vào, vừa mở miệng nói là đã nhận ra chính là người lúc nãy rời đi.

"Liễu công tử tỉnh rồi? Vừa vặn, bên ngoài có người của Liễu gia tìm tới đây. Nếu có thể nhúc nhích được thì đợi lát nữa ta sẽ đưa Liễu công tử rời đi." Người này còn trẻ, cơ thể tiêu chuẩn của người học võ, chỉ là thần thái vẫn còn non nớt, không thể che khuất vẻ mất kiên nhẫn, trong ánh mắt có chút ngạo khí vô tư, rõ ràng là hắn cảm thấy Liễu Chẩm Thanh ở đây đã làm trễ nải việc của mình.

''Không biết..." Liễu Chẩm Thanh cũng muốn rời đi, nhưng có một chuyện phải hỏi cho rõ ràng.

Y đang định hỏi chuyện kẻ cướp, kết quả vừa mới mở miệng, người mới tới kia lại giành nói trước, dáng vẻ như đã quen: "Tướng quân của bọn ta không ở đây!"

"..." Ai muốn hỏi tướng quân nhà các ngươi?! Ta cũng sợ phải gặp tướng quân nhà các ngươi có được không, ai biết hắn là ai! Có thể nói, bây giờ y rất sợ gặp bất cứ một người quen nào. Tuy bây giờ đối phương không nhận ra y, nhưng nếu có thể không gặp thì vẫn tốt hơn.

Liễu Chẩm Thanh còn chưa mở miệng, Đường đại phu đã nói đầy trách nhiệm: "Mạc Kỳ, chắc Liễu công tử không định hỏi cái này đâu. Hiện giờ tình hình của y không ổn, không thể giao cho người không đáng tin, đã xác định người tới đón an toàn chưa?"

"Sao thế?" Mạc Kỳ thu lại vẻ mất kiên nhẫn, khó hiểu hỏi.

Đường đại phu giải thích cho hắn một lần.

Mạc Kỳ khiếp sợ nhìn Liễu Chẩm Thanh, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách lúc vừa mới vào, tên này không quấn lấy mình hỏi đông hỏi tây.

Mà Liễu Chẩm Thanh nhìn biểu cảm cực kỳ xuất sắc của Mạc Kỳ, tận đến lúc hắn hỏi một câu: "Mất trí nhớ? Ngươi cũng không biết ta sao?"

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi. Thế này thì đúng thật là không biết, lúc y còn sống, chắc tiểu tử này vẫn còn là thiếu niên mười mấy tuổi, nói chuyện còn có khẩu âm phương bắc, có lẽ không phải là người bản địa.

Mạc Kỳ hít sâu một hơi, lập tức trợn tròn hai mắt, kích động nói: "Vậy tướng quân của bọn ta..."

Liễu Chẩm Thanh khựng lại.

Sau đó nghe thấy một cái tên không ngoài ý muốn chút nào.

"Hoắc Phong Liệt! Hoắc Chiến Uyên!"

Cái tên tự "Chiến Uyên" này vẫn là do Hoắc đại ca đặt cho Hoắc Phong Liệt lúc còn ở trên chiến trường, chỉ là lúc mấy người bọn y qua đời, Hoắc Phong Liệt còn chưa tới độ tuổi dùng tên tự.

Liễu Chẩm Thanh nhẹ cả lòng, con ngươi còn lấp lánh, mờ mịt nhìn Mạc Kỳ.

Trừ sự kinh ngạc, Mạc Kỳ còn lộ ra vẻ mừng như sắp nghẹn "còn có chuyện tốt thế này ư".

Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt, cứ cảm giác mọi người trong quân Hoắc gia có thái độ kỳ lạ với y. Sao lại có cảm giác không chỉ là bởi vì có liên quan đến "đại gian thần từng gây họa cho quân Hoắc gia" nhỉ?

Mạc Kỳ nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Ta đã thấy người tới đón, là quản gia của Liễu phủ và gã sai vặt bên người của Liễu công tử. Nghe nói Liễu phủ giao tiền chuộc nhưng lại không đợi được đối phương thả người mới dẫn theo cả quan binh chạy tới đây."

Mạc Kỳ rất muốn phỉ nhổ, cảm giác người của Liễu gia chẳng đáng tin gì cả, nào có kiểu cứu con tin như vậy, đây là cách làm ngu ngốc nhất.

Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu cách này ngu ngốc thế nào, cũng không rõ người của Liễu gia là ngu thật hay cơ bản là bọn họ không muốn cứu đích trưởng tôn của mình.

"Vậy hai tên cướp kia?"

"Một kẻ bị bắn chết, một kẻ khác bị bắt sống, đã đi với quan binh rồi. Nhưng có lẽ sẽ không hỏi được gì đâu, kiểu như bọn chúng thường chỉ lấy tiền làm việc, không rõ ràng mấy cố chủ thuê mình là ai." Mạc Kỳ nói.

"Đa tạ." Liễu Chẩm Thanh cũng không hỏi thêm điều dư thừa, đã xác định được bọn cướp bị bắt, y tạm thời an toàn là được. Nhưng y lại hỏi: "Chuyện ta trúng độc mất trí nhớ, có thể xin hai vị..."

Đường đại phu: Bảo mật? Sợ biến thành chuyện gièm pha trong gia tộc, tự bản thân lén giải độc? Làm ầm lên không tốt lắm?

Mạc Kỳ: Bảo mật? Địch ngoài sáng ta trong tối, bày mưu lập kế, tránh để đối phương thất bại xong lại đổi cách hại tiếp, thuận tiện tìm ra hung thủ? Đầu óc của y có thông minh như thế sao?

"Tuyên cáo bốn phương, ít nhất là đợi lát nữa, trước mặt các vị quan gia và người của Liễu phủ, nói cho nghiêm trọng lên." Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh nói.

Đường đại phu: "Ặc... Có thể."

Mạc Kỳ: Quả nhiên không thông minh được như thế.

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười.

Một giấc ngủ dậy đi ngăn cơn sóng dữ là chuyện mà người xuyên việt tiêu chuẩn sẽ làm, đời trước y quá mệt mỏi, giờ chỉ muốn mặc kệ thôi. Cái gì mà báo thù rồi tìm hung thủ, dẹp hết đi.

Tuy Liễu Chẩm Thanh vẫn tiếc mạng, nhưng giờ y chỉ muốn tìm cơ hội để thoát khỏi tất cả. Ông trời không cho y cơ hội sống lại hoàn toàn, y sẽ tự sáng tạo, chờ tất cả yên ổn thì tìm cơ hội đổi thân phận mai danh ẩn tích, rời xa kinh thành, an yên làm một con cá mặn phú quý, tiền vốn cưới vợ trên núi cũng coi như không mất công chôn.

Sau khi tuyên bố ra bốn phương, tất nhiên người muốn hại y sẽ không ra tay trong thời gian ngắn. Cứ cho kẻ đó thời gian thở dốc, chờ tới thời gian thích hợp thì chúng ta sẽ bái bai.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ rất đẹp, hơn nữa chỉ bằng thủ đoạn nhiều năm qua y mài giũa ra được, chút chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay. Nhưng rõ ràng Đường đại phu và Mạc Kỳ vẫn không nhịn được muốn ám chỉ nhắc nhở y, chẳng qua cuối cùng đều biến thành lời hay không khuyên được quỷ đáng chết.

Quỷ đáng chết - Liễu Chẩm Thanh nhìn thoáng qua mà không khỏi buồn cười. Người của quân Hoắc gia thật đúng là chính trực trước sau như một, chẳng qua cũng có chút lạ, xem ra quân Hoắc gia cũng không giận lây sang "Liễu gia" này.

Chờ đến lúc rời khỏi đây, không để ý tới những tầm mắt quái dị đang nhìn y của nhóm binh lính, y bèn thấy được đội ngũ mấy chục người có cả quan binh và người của Liễu phủ đứng trước cửa vào quân doanh.

Hai người đứng tuốt đằng trước sốt ruột đỏ cả mắt, một già một trẻ vừa nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đã nhanh chóng chạy vọt sang, nhưng lại bị thủ vệ canh cửa cản lại.

"Đại thiếu gia!"

"Chủ tử!"

Liễu Chẩm Thanh bước qua, sau đó bị hai người lôi lôi kéo kéo hỏi han một lúc, vẻ mặt cũng rất chân thành tha thiết.

Thấy Liễu Chẩm Thanh không phản ứng, hai người còn tưởng y bị thương nghiêm trọng, còn đang hoảng hốt, kết quả nghe Đường đại phu và Mạc Kỳ kể hết, tức khắc kêu trời khóc đất.

"Trời ơi, rốt cuộc là ai! Lại hại đại thiếu gia của chúng ta đến vậy!"

"Chủ tử, chủ tử của ta, sao người lại không nhớ rõ Cẩm Lý chứ, ta hầu hạ người từ nhỏ mà!"

Hai người vừa kinh hãi giận dữ lại vừa bi thống, tình cảm dào dạt. Nghe thấy tin tức kinh thế hãi tục như vậy, ít nhất thì ai cũng sẽ bộc phát ra phản ứng bản năng, sau đó mới giả bộ, nhưng hai người này lại không hề như vậy. Liễu Chẩm Thanh chưa kịp quan sát đám hạ nhân đằng sau, nhưng ít nhất hai người trước mặt này đáng để tin tưởng, họ thật sự quan tâm nguyên thân.

Cẩm Lý xoay quanh Liễu Chẩm Thanh hỏi han ân cần, quản gia nhanh chóng chạy đến nói lời cảm tạ với Mạc Kỳ.

Mạc Kỳ xua tay, chỉ muốn nhóm người đông đúc này nhanh rời đi, đừng làm trễ nải chuyện của hắn.

Đang lúc mọi người vây quanh Liễu Chẩm Thanh lên xe ngựa, có một người cưỡi ngựa chiến phi nhanh tới. Liễu Chẩm Thanh có chút hiểu biết với cấu tạo của quân Hoắc gia, nhìn dáng vẻ kia giống như là đưa tin khẩn cấp.

Từ xa xa chỉ nghe thấy cái gì mà "rút dây động rừng", "kế hoạch bị phá", "trốn vào nơi rất sâu", "mất tung tích".

Sau đó y thấy sắc mặt của Mạc Kỳ rất khó coi.

Liễu Chẩm Thanh đã hiểu được đại khái chuyện ra làm sao.

Có lẽ là chuyện có liên quan tới việc y nhờ bọn họ giúp đỡ bắt cướp.

Mạc Kỳ lạnh mặt, đang định sắp xếp người ngựa đi chi viện.

Kết quả nghe được giọng nói của Liễu Chẩm Thanh truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Mạc phó tướng, có thể tới đây một chút không? Tại hạ có chuyện muốn nói."

Sự mất kiên nhẫn của Mạc Kỳ lại hiện ra lần nữa. Tuy rằng việc này không thể trách người bị hại, dưới tình huống như thế, không thể thấy mà mặc kệ, bọn họ cũng cố sức phân công nhau để hành động, tranh thủ không để chậm trễ. Nhưng nhiệm vụ thất bại vẫn khiến người ta buồn bực, bọn họ muốn bắt gian tế nguy hiểm với Đại Chu chứ không phải chỉ là chút giặc cỏ.

Chỉ một lúc nữa là người phải đi rồi, thế mà còn có đủ loại yêu cầu, quả nhiên là kẻ phiền phức.

Mạc Kỳ xanh mặt dặn dò việc xong bèn để mọi người bắt đầu lên ngựa chuẩn bị xuất phát, đồng thời hắn bước tới bên xe ngựa, đang định từ chối tất cả những yêu cầu vô lý của Liễu Chẩm Thanh.

Chỉ thấy người nọ quay đầu nhìn ra núi ở phía xa, mở miệng nói: "Rõ ràng hướng gió trên núi là gió Đông Nam, địa thế núi cũng là cao ở phía Đông Nam, thấp ở Tây Bắc, hình thành thế nửa bao quanh kéo dài xuống. Nơi chúng ta đi xuống hẳn cũng là hướng Đông Nam, muốn bắt người đang trốn trong đó, phó tướng có cân nhắc tới việc đốt núi không?"

Mạc Kỳ thầm run lên, chợt ngẩng đầu nhìn về Liễu Chẩm Thanh đang đứng bên xe ngựa.

Liễu Chẩm Thanh cúi đầu cụp mắt, chỉ cười thản nhiên. Y bọc người mình trong áo choàng lông mà người hầu vừa khoác lên, áo lông màu trắng càng làm lộ ra vẻ bệnh tật nhưng cũng làm hiện lên khí thế cao ngạo khiến người ta không khỏi nín thở.

Mạc Kỳ nhất thời không thể hình dung được, cảm giác kính nể từ trong lòng.... như đang đối mặt với tướng quân, đối mặt với người ở địa vị cao vậy.

"Đốt núi?" Mạc Kỳ nhất thời bị dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc của Liễu Chẩm Thanh làm cho không phản ứng nổi.

"Đương nhiên không phải là đốt thật." Tuy rằng thời này không có kiểu phóng lửa đốt núi sẽ bị tù mọt gông, nhưng như vậy cũng không ổn. "Chỉ cần lợi dụng lá khô dễ cháy trên núi với một vài thủ đoạn để khói bốc lên vừa dày vừa nhiều, cái này chắc là các ngươi biết nên làm thế nào chứ. Cứ làm cho lớn theo thế núi với hướng gió, tự nhiên có thể tạo thành ảo giác như đốt núi, để lại một cái đường ra ở góc Tây Bắc, ôm cây đợi thỏ là được."

Mạc Kỳ nghe mà choáng váng, đây là cách làm thần kỳ gì, à không đúng, đây là thủ đoạn gạt người gì vậy, vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt.

"Cái đó... Bọn chúng sẽ chui đầu vào lưới ư?"

"Chờ tới lúc khói đặc cuồn cuộn, động vật trong núi sẽ chạy trốn cùng một hướng, bọn chúng sẽ hoảng hốt không chọn đường. Trừ phi bọn chúng thà chết chứ không đầu hàng, nếu không thì động tĩnh lớn như thế, khả năng lớn nhất là bọn chúng cảm thấy các ngươi cố ý đốt núi ở phía sau để ép chết mình, chỉ có thể liều mạng chạy trốn thôi. Rốt cuộc đây là địa bàn của chúng ta, kẻ địch sẽ xem hành động gióng trống khua chiêng như vậy là hợp lý. Nếu chúng cứ trốn không ra thì ít nhất cũng sẽ không chạy về hướng có lửa, vậy kế tiếp chỉ cần bắt ba ba trong rọ. Liều một phen hay là chết, chỉ cần bọn chúng có đầu óc thì sẽ biết chọn thế nào."

Mạc Kỳ ngây ra như phỗng, ngay cả thuộc hạ đằng sau gọi hắn cũng không phản ứng kịp.

Liễu Chẩm Thanh khép áo choàng lại, cơ thể đơn bạc vẫn thấy lạnh, y thở ra một làn khói trắng: "Ta tạo thành tổn thất cho các ngươi, chỉ có thể nghĩ cách để đền bù. Nếu thành công thì coi như sau này không nợ ơn cứu mạng của các ngươi nữa, cũng coi như là may mắn, thế núi và thời tiết đều rất thích hợp, mau đi đi."

Nói xong, Liễu Chẩm Thanh bèn chui vào trong xe ngựa. Quân Hoắc gia am hiểu cách giao chiến giữa hai quân, có kém đến mấy cũng có thể tác chiến từ trăm người trở lên, nhưng núi rừng có địa hình bao vây như thế này không hợp với kiểu binh pháp mạnh bạo đó, chỉ cần dùng chút biện pháp gạt người là đủ rồi.

Mạc Kỳ chìm trong biện pháp đó tới mức nhất thời quên nói chuyện, tận đến lúc thuộc hạ kéo hắn lên ngựa đi chi viện.

Hắn hội hợp với Mạc Vũ, cũng chính là người trước đó đã xuống ngựa đỡ Liễu Chẩm Thanh. Hai người là huynh đệ, cũng là hai vị phó tướng của quân Hoắc gia. Hai người tính toán một phen, Mạc Vũ rất kinh ngạc với biện pháp của Liễu Chẩm Thanh, sau khi thương nghị bèn quyết định sẽ sử dụng.

Mạc Kỳ dẫn theo người đi canh giữ ở góc Tây Bắc có chút thấp thỏm bất an, cứ hoài nghi không biết cách này có khả thi hay không. Nhưng lúc nhìn thấy một đám động vật bị dọa mà chạy về phía này, Mạc Kỳ lập tức ra hiệu cho mọi người cảnh giác, quả nhiên không bao lâu sau đã thấy mười người mục tiêu xuất hiện.

Số người đi ra ngoài làm nhiệm vụ lần này không nhiều nhưng đủ để ứng phó thành thạo, nhanh chóng bắt được hết đám người kia.

Nhưng lúc này, một tiếng thét dài bén nhọn xé tan không trung, sau đó một bóng đen bay ra từ trong rừng cây xông thẳng về phía chân trời.

Mạc Kỳ tập trung nhìn vào bèn nghĩ không ổn rồi, hắn nhanh chóng lấy cung tiễn ở sau lưng ra, cài tên lên bắn.

Đó là chim cắt, tốc độ rất nhanh, là loài chim sẽ không xuất hiện ở đây, rõ ràng là do kẻ địch mang đến. Bọn chúng biết mình khó thoát được nên mượn chim cắt để đánh cược một phen đi truyền tin tức ra ngoài, không để lọt mất.

Nhưng khoảng cách quá xa, mũi tên của Mạc Kỳ đã không thể nhắm trúng chim cắt, tên do những người khác bắn loạn cũng chỉ rơi vào khoảng không.

Lúc mọi người còn đang nôn nóng, một loạt tiếng ngựa hí không giống bình thường từ xa tới gần, ngựa chiến dưới thân mọi người không cần chỉ huy đã tự bước lùi sang bên hai bước, dường như muốn nhường ra vị trí.

Phút chốc, ai nấy đều phấn khởi, Mạc Kỳ càng vui trong lòng, vừa định quay đầu lại nhìn đã cảm nhận được một làn gió mạnh đánh úp lại.

Cùng với một bóng dáng chợt lóe lên trước mặt, hắn cảm giác được bả vai bị ai đó đạp một cái. Vừa lấy lại tinh thần, cung tên trong tay đã bị người lấy mất.

Lại ngẩng đầu lên, một bóng hình cao lớn sắc bén nhảy lên cao, gần như là không hề dừng lại, mang theo một thân sát khí, cánh cung cong cong bị cánh tay đang kéo căng thành đường thẳng của hắn truyền vào một lực rất lớn, một phát bắn vào không trung, mũi tên bay vút lên trời cao!

"Vèo" một tiếng cùng với tiếng kêu lớn ngắn ngủi, con chim cắt đã bị bắn trúng và rơi xuống.

"Tướng quân uy vũ!" Mọi người lập tức cao giọng hoan hô, hưng phấn không thôi.

Người bị bắt trợn như sắp nứt cả mắt, cố gân cổ lên nhìn về phía người kia mà mắng: "Hoắc Phong Liệt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi chết ở trong tay Vương của ta!"

Bóng dáng kia vừa rơi xuống đã có một con ngựa chiến màu đen nhánh như trời đêm ở phía dưới đợi. Nhìn thân hình này, vừa rắn chắc vừa anh tuấn, cơ thể rất đẹp do thời gian dài cưỡi ngựa tác chiến mới luyện được. Tay áo Văn Võ, giáp trụ màu đen, bào phục màu đỏ sậm, nghiêm nghị như băng giá.

Hoắc Phong Liệt vừa xua tay ý bảo những người khác đi tìm con chim cắt, vừa nhìn về phía người bị bắt lại.

Hắn trời sinh tuấn tú, là vẻ tuấn tú như đao kiếm giấu trong vỏ, vừa nguy hiểm sắc bén mà vừa khắc chế. Ánh mắt nhìn về phía người khác lộ ra sự lạnh nhạt kiềm chế mà lại như đang vận sức chờ phát động, không giận mà uy, khí thế át người, từng cử chỉ hành động đều mang theo làn gió lạnh lẽo thổi qua.

Những người kia còn muốn mắng chửi tiếp thì đã nghe Hoắc Phong Liệt nói: "Đánh ngất hết đi."

Các binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh lanh lẹ đánh ngất hết đám tù binh để đề phòng bọn chúng tự sát. Không lâu sau, con chim cắt cũng bị tìm về, nhiệm vụ hoàn thành một cách hoàn hảo.

"Phóng lửa đốt núi?" Hoắc Phong Liệt nghe Mạc Kỳ báo lại tình hình, hắn nhìn về phía khói đặc đang dần tiêu tán đằng xa.

Mạc Kỳ nhanh chóng giải thích một lần. Vốn hắn còn tưởng Hoắc Phong Liệt sẽ ngạc nhiên, ai ngờ vẻ mặt của đối phương lại không có gì ngoài ý muốn, hiển nhiên khi nghe tới cách này là đã hiểu ra nguyên lý của nó, không hổ là Trấn Quốc đại tướng quân mới 26 tuổi đã có thể thống soái tam quân, quả nhiên là khôn khéo, í? Từ từ đã, đây không phải là đồng nghĩa với việc thừa nhận tên kia cũng thông minh tuyệt đỉnh hay sao?

Mạc Kỳ khó xử một lúc, rốt cuộc thì ấn tượng mà tên kia để lại cho bọn họ quá là khó tả, nhưng cũng không thể không cảm tạ y.

"Các ngươi nghĩ ra?" Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt quét tới đây, tuy là câu hỏi nhưng giọng nói trầm thấp như là đã sớm có đáp án trong lòng.

Mạc Kỳ nghẹn lại, lão đại quá hiểu bọn họ, muốn ra vẻ cũng không làm nổi, tất nhiên hắn cũng không tham công, hiếm khi nói giúp cho Liễu Chẩm Thanh một lần, khoe khoang trước mặt tướng quân một phen.

Thuận tiện báo cáo cả việc y bị bắt cóc, trúng độc, mất trí nhớ luôn.

Nhưng không có gì ngoài ý muốn, tướng quân nhà bọn họ không thèm phản ứng lại dũng sĩ đã quấy rầy mình thời gian dài, chỉ nói: "Viết sổ con, viết đúng sự thật."

Đây là ý bảo công của ai thì là của người nấy.

Nhưng nếu người ta không mất trí nhớ, có lẽ cơ bản cũng chẳng cần công lao mà là cầu xin tướng quân có thể liếc y một cái.

Nhưng tên kia cũng chẳng có mắt nhìn gì cả, bởi vì vấn đề gốc gác tổ tiên, người nào biết chuyện đều hiểu là y sẽ không có chút cơ hội nào. Rốt cuộc tướng quân của bọn họ hận thấu xương tên đại gian thần kia, nếu không phải bây giờ Liễu gia có công lao không nhỏ thì mọi người cũng không đối xử tử tế như vậy với họ.

Tính theo bối phận thì Liễu Tiêu Trúc cũng được xem là huynh đệ bà con xa của đại gian thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play