Sau khi Hoắc Phong Liệt rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn bèn thấy ở cửa cung cách đó không xa có hai người đang đợi mình. Một người mặc Phi Ngư phục màu lam là Hạ Lan, một người khác mặc chế phục màu trắng của Đông Xưởng là Tần Dư. Hạ Lan dựa vào tường đá, dáng vẻ không đứng đắn mà ngậm một mảnh lá cây, hai tay khoanh trước ngực, một cái chân tì vào tường. Còn Tần Dư thì mặt không biểu cảm, hai tay giao nhau đứng thẳng người, quy củ y như những thái giám khác trong cung.

“Bọn ta vừa mới thấy Bát công chúa đứng ôm cây đợi thỏ ở chỗ này nên giúp ngươi đuổi đi rồi.” Hạ Lan cười trêu.

“Có việc?” Hoắc Phong Liệt ngước mắt nói.

“Sao? Tâm trạng không tốt?” Hạ Lan thu lại nụ cười. Tuy trong mắt người ngoài, Hoắc Phong Liệt chính là một người có gương mặt lạnh băng như quan tài, nhưng bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, còn cùng đọc sách ở trong Thái Học, tất nhiên sẽ quen thân hơn.

Nhưng bình thường có hỏi thì chưa chắc đối phương đã chịu nói.

Thấy Hoắc Phong Liệt không đáp, Tần Dư bèn tóm gọn đơn giản lại: “Có việc, xung đột với quân hộ thành.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, đang định rời đi với hai người thì nhìn thấy đội ngũ cuồn cuộn đi qua của Trưởng công chúa.

“Bọn ta đều đã nghe nói chuyện ngươi đập tan tác sòng bạc của biểu đệ mà Trưởng công chúa che chở. Nàng ta đã mách tội ngươi rồi đúng không.” Hạ Lan không đứng đắn câu lấy bả vai của Hoắc Phong Liệt, hai người đều là người học võ, quàng vai bá cổ cũng không có gì lạ, nhưng Tần Dư bên kia nhìn có vẻ mảnh khảnh hơn hai người nhiều.

Hoắc Phong Liệt không biết nói gì.

Hạ Lan cũng không thèm để ý, cách bọn họ ở chung là thế, bọn họ cứ việc hóng hớt của họ, Hoắc Phong Liệt cứ tự im lặng của hắn.

Ngược lại, Tần Dư mở miệng nói: “Biểu đệ của Trưởng công chúa…”

“Sao? Có chuyện gì hay à?” Nếu bàn về thu thập tin tức thì Cẩm Y Vệ cũng không thể không bội phục năng lực của Đông Xưởng, nhưng thường là bọn họ sẽ cười nhạo ở sau lưng Đông Xưởng là đám thích nghe ngóng bát quái ở góc tường nhà người ta.

Tần Dư ghét bỏ né đầu qua một bên, tránh khỏi Hạ Lan đột nhiên chồm tới gần.

“Đúng là có chút chuyện liên quan tới người đã cứu Vân Khiêm và Vân Từ.”

“Liễu Tiêu Trúc?”

……

“Gia gia, người lặp lại lần nữa, lúc nãy ta không nghe rõ lắm, người nói là ta… ta làm sao?”

“Ngươi không nghe lầm, ngươi có hôn ước với đích trưởng nữ của Hộ Bộ thị lang, trước đó Khương đại nhân có phái người tới đưa bái thiếp, chờ lát nữa sẽ tới cửa nên ta mới hỏi ngươi có còn muốn hôn ước này không.”

Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường bệnh đã bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị thương nặng quá nên ảnh hưởng tới thính giác. Không trách được người ngoài lại đánh giá không hay với Liễu Tiêu Trúc, rõ là sớm có hôn ước mà lại dám trắng trợn theo đuổi Hoắc Phong Liệt. Vốn y còn cảm thấy người này can đảm với si tâm vọng tưởng, giờ mới thấy còn không có đạo đức nữa.

Liễu Chẩm Thanh không thể tin nổi, y nói: “Gia gia, chẳng lẽ ta không phải là đoạn tụ ư? Hay là những lời đồn bên ngoài kia còn chưa đủ khoa trương? Khương gia không ý kiến gì à? Người cũng mặc kệ ta?”

Trên mặt lão gia tử đã hơi mất tự nhiên, khụ khụ, phải giải thích tình huống một chút.

Trước đây khi Liễu Chẩm Thanh xảy ra chuyện, Liễu gia sợ bị liên lụy nên đánh cược một phen, chủ động chọn cách hiếu kính tân đế. Mà muốn hiếu kính cũng cần có người dẫn mối cho, mà người dám làm vụ làm ăn mạo hiểm này là Lễ bộ thị lang Khương Hoành. Ông ta xuất thân nhà nghèo, bối cảnh gia đinh hay tiền tài đều có hạn, rất khó lòng thăng tiến. Ông ta tính toán để lấy lòng hoàng đế vì tiền đồ của mình, không ngờ lại thành công thật, Vì thế hai nhà thương nhân và quan lại bèn liên hôn, chuyện vui này cũng đã diễn ra trước mắt của hoàng đế, tuy không phải hôn sự được hoàng đế ban cho nhưng cũng không tiện chủ động từ hôn.

Hơn nữa Khương Hoành cũng kiếm được không ít nhờ đi theo Liễu gia đầu tư, tất nhiên cũng không nỡ từ bỏ con cá lớn này, vậy nên mấy năm nay mới mắt nhắm mắt mở cho hành vi hoang đường kia của Liễu Tiêu Trúc. Dù sao trong mắt bọn họ, Liễu Tiêu Trúc có thế nào cũng không thể lay động được Hoắc Phong Liệt. Mà do nguyên nhân lịch sử nên họ cũng khá phóng khoáng trong việc nam tử ái mộ nam tử, mà Liễu Tiêu Trúc cũng không hẳn là đoạn tụ nên hôn sự này mới kéo dài tới tận giờ.

Vốn dĩ lão gia tử định nhân cơ hội Liễu Tiêu Trúc mất trí nhớ mà cứu vãn một chút, nhưng giờ lão đã có suy tính khác.

Liễu Chẩm Thanh cũng bị câu chuyện không đáng tin này làm cho kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng mới quyết đoán lắc đầu.

Chẳng qua Cẩm Lý ở bên cạnh nghe được quyết định của Liễu Chẩm Thanh thì vẻ mặt lập tức vặn vẹo, muốn nói xen vào mà không biết nên mở miệng ra sao.

Lão gia tử híp mắt, đột nhiên phái quản gia lấy một đống sổ sách đến: “Muốn giải trừ hôn ước cũng không phải không thể, ngươi nhìn xem đống này trước đã, nói cho xem có vấn đề gì?”

Ý cười trong lòng Liễu Chẩm Thanh dần thu lại. Quả nhiên, mới nãy y còn thấy lạ là sao lão gia tử lại hỏi ý kiến của mình, thật sự từ ái thế cơ à?

Thật ra người không muốn có đoạn hôn ước này nhất chính là lão gia tử, rốt cuộc dù Liễu gia có là hoàng thương thì địa vị của thương nhân vẫn thấp, huống chi lại còn họ Liễu? Liễu gia muốn có chỗ dựa thì chẳng còn gì đáng tin hơn là liên hôn. Hiện tại đột ngột để y lựa chọn… Hóa ra là thấy cháu trai có chỗ có ích hơn. Thằng cháu phế vật liên hôn cưới được tiểu thư nhà quan có địa vị cao thì tương đương với “ở rể”, nhưng thằng cháu có ích thì không thể để lãng phí như thế được.

Không đúng, cũng không hẳn là do thấy y đột ngột thể hiện năng lực. Hai năm qua, lão gia tử để kệ cháu trai, không thèm quản hạt hành vi của y, nhìn như rất bất lợi nhưng thật ra là lão đang thử. Để mà nói thì trong kinh thành này, phủ tướng quân chính là nơi dễ hình thành nguy cơ cao nhất với Liễu gia. Kẻ thù truyền kiếp ấy mà, lão gia tử đang mượn cơ hội này để thăm dò điểm mấu chốt của Hoắc gia với Liễu gia.

Mà nay có ân cứu mạng, đối phương còn tới cửa cảm tạ, điều đó đã chứng minh Liễu gia không cần phải thấp thỏm lo âu, cũng không nhất quyết phải dựa vào một cái Lễ Bộ thị lang.

Kết hợp hai nguyên nhân này, hôn ước có nhất thiết cần không thì lão gia tử cũng chẳng để ý đến vậy. Rốt cuộc thì việc trói quá chặt với một vị quan là bất lợi với việc phát triển. Hơn nữa bên ngoài nghe đồn cháu trai của lão là bên sai, giải trừ hôn ước cũng xem như là cho đối phương mặt mũi, không kết thân cũng không kết thù.

Nhà giàu có thì không có nhiều tình thân cho lắm, người có thể chống đỡ cả một gia tộc lớn như vậy thì nào có ai là người dễ chơi.

Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh liếc qua đống sổ sách trước mắt: “Gia gia, ta còn đang bị thương kia kìa.”

“Không sao, cứ xem từ từ.” Lão gia tử không nghe vào tai.

Khóe miệng của Liễu Chẩm Thanh run rẩy, y thất bại trong việc mặc kệ rồi, nhưng mà… ngược lại vẫn còn một cơ hội chuyển mình.

Y đảo mắt, thong dong rút ra mấy quyển có liên quan tới vận chuyển đường thủy, đây cũng chính là sổ sách mà trước đó y đã phát hiện ra vấn đề.

“Không cần thử ta, gia gia nhìn mấy quyển này, nhìn thật kỹ.” Liễu Chẩm Thanh chỉ điểm mấy chỗ, lão gia tử nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mấy quyển sổ sách nhìn qua như không có vấn đề gì, đột nhiên hít sâu một hơi.

Bởi vì lão đã nhìn ra có người lén sửa nội dung vận chuyển, chỉ sợ là có kẻ mượn cảng của Liễu gia để nhập cư trái phép cái gì.

“Ngươi… Sao lại…”

Liễu Chẩm Thanh hơi mỉm cười.

“Giấu dốt?” Đây là điều duy nhất là lão gia tử có thể nghĩ đến. Nếu sống ở trong cái nhà này thì cũng dễ giải thích, rốt cuộc thì đứa trẻ này có hai vị thúc thúc như hổ rình mồi. “Vậy sao giờ đây lại để lộ ra?”

“Còn không phải do mất trí nhớ sao? Ta quên mất, giờ mới phản ứng lại.” Liễu Chẩm Thanh nhún vai nói.

Lão gia tử hiếm khi tỏ vẻ áy náy: “Đứa bé này, ngươi yên tâm, sau này không cần giấu dốt nữa, gia gia sẽ…”

“Gia gia, ta có một ý tưởng.” Liễu Chẩm Thanh lại ngắt lời.

“Ý gì?”

“Sau khi từ hôn thì chờ ta dưỡng thương cho tốt, để ta lén đi phía nam điều tra vụ vận chuyển ở cảng đi.” Liễu Chẩm Thanh chân thành nói.

Lão gia tử nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Tất nhiên đó là vì rời đi kinh thành một cách hợp tình hợp lý, tới phía nam rồi thì sẽ dùng thân phận mới để trốn đi, như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn so với trực tiếp biến mất ở trong kinh thành.

“Vấn đề ở cảng vận chuyển đường sông còn nhiều khúc mắc, không dễ điều tra như vậy, coi như người để ta đi mài giũa học tập một phen, rốt cuộc thì…”

Liễu Chẩm Thanh giỏi nhất là đoán lòng người, y muốn nói lại thôi, chỉ một câu tiện miệng lại khiến tâm tư của lão gia tử hơi động.

Suy xét đến việc đích trưởng tôn đã làm lộ thực lực, thế cục trong nhà và vụ bắt cóc từng xảy ra, nếu xuống phía nam thì có thể chính thức tiếp xúc với việc trong thương hội, lại có thể khảo hạch năng lực của cháu trai có thể đi tới bước nào, rõ ràng là tốt hơn cứ giữ bên người rồi mài mòn lẫn nhau. Nhưng để cháu trai phải đi một mình để tránh mũi nhọn, thật sự là quá tủi thân cho nó.

Lão gia tử chau mày, lý trí và tình thân vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng chung quy trong mắt lão gia tử, người có thể chống đỡ được thương hội của Liễu gia thì lão nhị và lão tam vẫn chưa đủ trình độ.

Cuối cùng lão gia tử vẫn gật đầu đồng ý.

Vừa lúc quản gia tới báo Lễ Bộ thị lang đã tới.

Tận đến lão gia tử đã rời đi, Liễu Chẩm Thanh mới nhìn về phía Cẩm Lý vẫn nghẹn xanh cả mặt từ đầu tới cuối.

“Làm sao vậy?”

“Chủ tử, người thật sự muốn giải trừ hôn ước ạ?”

Liễu Chẩm Thanh nghe lời này bèn có chút không vui: “Chẳng lẽ, chủ tử của ngươi đã theo đuổi một nam nhân tới mức ồn ào thế mà còn không biết xấu hổ chiếm dụng hôn ước của cô nương nhà người ta? Hơn nữa không phải ngươi vẫn luôn ủng hộ chủ tử nhà ngươi theo đuổi Hoắc tướng quân sao?”

“Không phải, chủ tử.” Cẩm Lý sốt ruột nói: “Ôi chao, việc này thật là… Thật ra là do tiểu thư của Khương gia vi phạm hôn ước trước.”

Liễu Chẩm Thanh tò mò ồ một tiếng

Cẩm Lý chỉ có thể nhanh chóng kể rõ ngọn nguồn.

Sau khi lập nên hôn ước năm đó, Liễu Tiêu Trúc còn vừa ngại ngùng vừa phấn khởi, rốt cuộc từ nhỏ y không cha không mẹ, nếu thành thân thì sẽ có gia đình của chính mình, đối y mà nói thì đó quả là một sự kỳ vọng tốt đẹp. Kể cả chưa từng gặp mặt, Liễu Tiêu Trúc vẫn thường sai người tặng quà cho Khương Tử Nhi, cho nàng ta đủ sự tôn trọng và thiện ý.

Nhưng không bao lâu, trong một lần ngoài ý muốn, Liễu Tiêu Trúc khó nén tò mò mà dẫn theo Cẩm Lý bí mật đi xem tức phụ tương lại, ai mà ngờ lại thấy Khương Tử Nhi triền miên dây dưa với nam nhân khác. Đã thế đối tượng nàng ta lén hò hẹn lại còn là một tên ác bá có tiếng ở kinh thành - biểu đệ của Trưởng công chúa.

Chắc là Liễu Tiêu Trúc bị kích thích mạnh, chờ hai người tách ra, y chủ động chặn đường Khương Tử Nhi, nói với nàng ra là mình đã nhìn thấy hết, hỏi nàng ta rốt cuộc chuyện là thế nào, là do bất đắc dĩ hay là…

Khương Tử Nhi biết được thân phận của đối phương thì sắc mặt rất khó coi, dáng vẻ muốn nói lại thôi làm Liễu Tiêu Trúc hiểu ra là nàng ta tự nguyện.

Liễu Tiêu Trúc không muốn làm khó xử nữ tử, chỉ cần để Khương Tử Nhi chủ động xin phụ thân từ hôn là được.

Kết quả cũng không biết là Khương Tử Nhi không dám hay là thế nào mà cứ kéo dài tiếp, cuối cùng không những không làm gì mà còn về quê giữ đạo hiếu như thể cố ý tránh mặt.

Trong lúc ấy đã xảy ra chuyện Liễu Tiêu Trúc gặp nạn rồi được Hoắc Phong Liệt vừa về kinh cứu được, cảm giác an toàn ấy đã khiến Liễu Tiêu Trúc như nhập ma mà vừa gặp đã yêu Hoắc Phong Liệt, từ đó bắt đầu quấn lấy người ta. Y cũng đã từng đề xuất từ hôn với lão gia tử, nhưng lúc ấy lão chỉ muốn thăm dò giới hạn của Hoắc gia nên cơ bản không cảm thấy việc sẽ thành công, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của cháu trai. Tận đến lúc Khương Tử Nhi về rồi, lão gia tử cũng thăm dò được tương đối nên mới có ý nhanh chóng cho hai đứa trẻ thành hôn, miễn cho việc càng ngày càng lớn, hai nhà sẽ không còn mặt mũi nào. Kết quả không ngờ thái độ của đối phương cứ ba phải, lão gia tử mới nhân đó thay đổi chủ ý.

“Cho nên kể cả có giải trừ hôn ước thì cũng nên nghĩ ra lý do có lợi cho chúng ta một chút, dù sao cũng là đối phương vi phạm trước, nếu lão gia không biết chân tướng thì tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta đuối lý, người ngoài chắc chắn sẽ nói là do người sai trước.”

Cẩm Lý rất bảo vệ chủ nhân, trong mắt hắn, hôn ước giữa hai người vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chủ tử còn biết giữ gìn thanh danh cho đối phương, sao chuyện theo đuổi người mình thích lại không được.

Liễu Chẩm Thanh nghe xong, ngược lại cũng chẳng để ý chuyện thanh danh có lợi hay có hại, dù sao người như y sẽ biến mất, quản những chuyện như mây bay ấy làm gì. Chỉ là y đột nhiên nhạy cảm nhận ra có chỗ không thích hợp.

Trước đó phát hiện Khương Tử Nhi lén lút hẹn hò, Liễu Tiêu Trúc lập tức gặp chuyện ngoài ý muốn. Khương Tử Nhi trở về, gia gia thúc giục thành hôn, Liễu Tiêu Trúc lại bị bắt cóc diệt khẩu, trùng hợp như vậy sao?

Nhưng nghĩ kỹ một chút thì lại thấy mình đang nghĩ nhiều, nếu không muốn thành thân với y mà giết người thì cũng khoa trương quá rồi, rõ ràng chỉ cần giải trừ hôn ước là xong.

Cuộc đời buông tay mặc kệ thì tất nhiên sẽ không dại gì tự tìm phiền não. Hai ngày sau, tin đầu tiên truyền đến là giải trừ hôn ước, lý do là Liễu Chẩm Thanh liên tiếp gặp chuyện, lại tìm người tính bát tự của hai người mới phát hiện ra là không hợp, vậy nên hai nhà hữu hảo quyết định giải trừ hôn ước. Nghe nói lúc đầu Lễ bộ thị lang khá do dự, cuối cùng tự hỏi một đêm xong là đã đồng ý.

Liễu Chẩm Thanh nghe xong lý do này thì suýt đã cười nứt cả miệng vết thương. Bởi vì đời trước, y cũng lấy cái lý do này để giải trừ hôn ước với Lê Tinh Nhã. Hoá ra người ở đây muốn giải trừ hôn ước đã không tìm ra nổi lý do nào khác ư?

Tin tức vừa truyền ra đã trở thành đầu đề câu chuyện cùng với chuyện của sòng bạc. Lúc Cẩm Lý tức giận kể chuyện hóng được ngoài đường thì Liễu Chẩm Thanh đang vừa nằm chơi trò giải cơ quan vừa gặm táo, nhưng thật ra y chả nghe lọt cái gì. Người ở kinh thành sao lại nhàm chán thế, bọn họ lại chẳng phải ngôi sao hay con cháu nhà quyền quý, đáng giá để chú ý như thế sao? Nếu ở hiện đại thì cảm giác như thần tượng mạng đang mua hot search ấy.

Liễu Chẩm Thanh không để ý đến chuyện bên ngoài, y chỉ muốn tranh thủ dùng thuốc của Lê Tinh Nhã để nhanh chòng khỏi hẳn vết thương, dường như y đã cảm giác được ánh rạng đông hạnh phúc cách đó không xa.

Hôm ấy, Liễu Chẩm Thanh đang cầm bản đồ tính toán nên chọn tòa thành nào mới tiện để cắt đuôi hộ vệ, kết quả đã nhìn thấy Cẩm Lý lảo đảo vọt vào.

“Chủ tử… Chủ tử, không ổn rồi, có phản tặc phá hư đại điển cày bừa vụ xuân, hành thích Hoàng Thượng. Bây giờ bên ngoài đang bắt người khắp nơi!”

Tay của Liễu Chẩm Thanh khựng lại: “Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện?”

“Không có, tuy rằng người đi theo hộ giá là quân hộ thành, nhưng có Hoắc tướng quân đi theo, cơ bản không để phản tặc lại gần xe ngựa của hoàng gia. Có gia đinh trong nhà ta đi xem đại điển, suýt đã bị xe ngựa bốc cháy lao vào đội ngũ va phải, lúc ấy… Vừa có móc câu lại vừa có mũi tên bay loạn, xe ngựa hoàng gia suýt đã bị lật nghiêng. Kết quả Hoắc tướng quân bay lên, một kiếm chặt đứt xích sắt, hất văng hết toàn bộ mũi tên, xe của hoàng thượng cũng được ngài ấy mạnh mẽ lôi về đất bằng. Đúng thật là một người đã đủ để trấn giữ quan ải…”

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp ngắt lời: “Có bắt được thích khách không? Biết ai hành thích không?”

Cẩm Lý đáp: “Có kẻ bị bắt nhưng cũng có kẻ đã đào tẩu, nghe đồn người hành thích lần này là thế lực còn sót lại của loạn tam vương. Hiện giờ quan binh đang điều tra ở từng nhà, ầm ĩ khiến lòng người hoảng sợ. Sau khi đại gian thần chết, đây là lần đầu tiên có chuyện hành thích.”

Rõ ràng y đã giải quyết sạch sẽ loạn tam vương, chẳng lẽ…

Liễu Chẩm Thanh vừa mới bắt đầu suy tư đã tự ép mình mặc kệ, đã quyết tâm sẽ thôi rồi thì còn quản chuyện không đâu làm gì. Chỉ tiếc có lẽ hành trình sẽ bị chậm trễ, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn như hành thích, ít nhất cũng cần phải điều tra mất một hai tháng.

Nhưng chuyện khiến Liễu Chẩm Thanh trăm triệu không ngờ đến là chỉ trong mười ngày mà thích khách đã bị bắt sạch, chuyện ám sát được tuyên bố ra bên ngoài là đã giải quyết hoàn mỹ. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy Liễu Chẩm Thanh cảm thấy trong đó có vấn đề nhưng cũng lười nghĩ thêm, hơn nữa sắp tới kỳ thi mùa xuân, có rất nhiều học sinh sẽ tràn vào kinh thành, tâm tư của mọi người cũng dần dời đi.

Không lâu sau, vết thương đã lành, đã tới ngày hẹn với lão Triệu.

Lâu lắm mới được ra cửa, thuận lợi đi lấy hàng, tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh đang lâng lâng. Cẩm Lý thấy Liễu Chẩm Thanh vui vẻ bèn dò hỏi y có muốn đi ăn cơm ở lầu Thái Bạch không, nghe nói nơi đó là quán rượu mà Liễu Tiêu Trúc từng thích ăn nhất. Thấy dáng vẻ ra sức giới thiệu của Cẩm Lý, Liễu Chẩm Thanh ngẫm lại bản thân sắp phải mang theo cơ thể này rời đi, coi như giúp Liễu Tiêu Trúc thực hành, vậy nên y quyết định xuống xe ngựa.

Chỉ không ngờ còn chưa kịp bước vào quán rượu đã bị người chặn lại.

“Thật đúng là tình cờ, đây không phải Liễu công tử vì theo đuổi Hoắc tướng quân mà nhẫn tâm tìm lý do từ hôn à?”

Một câu đã lập tức khiến đám người đang tới tới lui lui xung quanh vây xem.

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn qua, lập tức thấy được một nam một nữ trẻ tuổi, đằng sau còn có rất nhiều người hầu đi theo.

Nữ tử có gương mặt thanh tú, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ như không muốn đối mặt với Liễu Chẩm Thanh.

Nam tử thì sao, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ gì tốt, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn bị sắc thái “thiếu dạy dỗ” trong mắt gã đả động.

Kẻ tiêu tiền như rác ở đâu ra đây, lâu lắm rồi không bắt nạt ai, hôm nay y đang phấn khởi, trò hay đã đưa tới cửa thì sao y có thể không biết xấu hổ mà từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play