Hôm sau, lão chủ nhân của Bắc Đường nhất tộc Bắc Đường Phủ, đồng thời là gia gia của Bắc Đường Du triệu tập một buổi họp mặt gia tộc. Ngồi phía bên tay phải của Bắc Đường Phủ là dòng chính, gồm có đại ca của phụ thân hắn Bắc Đường Lẫm và phu nhân ông ta. Bắc Đường Lẫm chỉ có duy nhất một người con trai là Bắc Đường Phi, hiện đang nắm giữ chức thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, ngày đêm bảo vệ hoàng đế nên cũng không rảnh đâu mà về dự họp. Kế đến là phụ thân hắn Bắc Đường Ngạo cùng với đại nương và tam nương, xếp thứ hai chính là mẫu thân hắn. Phía sau phụ thân là Bắc Đường Hinh, Bắc Đường Vũ và ngũ ca Bắc Đường Lĩnh, hắn xếp cuối cùng nhưng hiện tại đang đứng ở giữa sảnh chờ đợi mọi người sắp sửa hỏi tội. Sở dĩ không có tam ca và tứ ca vì họ là cặp song sinh, vừa ra khỏi bụng tam nương không bao lâu thì chết, sau đó tam nương lại có Bắc Đường Lĩnh. Bắc Đường Hinh và Bắc Đường Vũ thì là con của đại nương.
Ngồi phía bên tay trái của Bắc Đường Phủ là mấy vị họ hàng xa trong tộc cùng con cháu của họ. Nói thực ra, Bắc Đường Du chẳng nhớ được ai với ai, hễ gặp thì gật đầu chào cho có lệ mà thôi.
Bắc Đường Phủ ngồi chống cây gậy lên tiếng hỏi: "Hôm qua con đến phủ quốc sư để làm gì?"
Bắc Đường Du cung kính đáp: "Con đến để từ hôn."
Bắc Đường Phủ giận dữ: "Hồ đồ. Hôn sự này là do hoàng thượng đích thân ban xuống, con muốn từ liền từ được sao? Con nghĩ lời nói của hoàng thượng là trò đùa sao?"
Bắc Đường Du thừa biết đã có thánh chỉ ban hôn, cho dù lật tung cả Bắc Đường phủ này cũng không ai dám ngăn cản. Nhưng mà, chuyện hắn đột nhiên được gả cho con trai của kẻ thù sẽ khiến người phụ thân đa nghi của hắn lo lắng. Chẳng phải ông còn đặc biệt gọi Bắc Đường Hinh và Bắc Đường Vũ đến để bàn bạc hay sao? Nếu như hắn vui vẻ gả đi, phụ thân cùng các huynh tỷ liền nghĩ hắn và phủ quốc sư có thông đồng từ trước, chắc chắn sẽ giở thủ đoạn trước ngày thành thân. Chỉ khi hắn giả vờ như kẻ bị bắt ép, đến chết không tuân theo, bọn họ mới tin hôn sự này là do hoàng đế tự mình tác hợp, không liên quan gì hắn và Phong Chi Danh.
"Gia gia, chính quốc sư cũng nói là ngài ấy không đồng ý. Hôn sự là chuyện hệ trọng cả đời, nếu cả hai bên đều không đồng ý, sao có thể sống bên nhau cả đời?"
"Bình thường ta vẫn nghĩ con là đứa hiểu chuyện, sao bây giờ lại thành ra ngu ngốc như thế? Con đồng ý hay không thì quan trọng gì? Quan trọng là hoàng thượng đồng ý. Ngày thành thân đã được ước định là ba ngày nữa. Từ giờ đến đó, con ngoan ngoãn ở yên trong phủ cho ta, không được làm loạn. Nếu không, ta bảo người trói con lại."
Bắc Đường Du bày ra bộ dạng không phục, gân cổ lên cãi lại: "Gia gia, người thế này có khác gì cưỡng từ đoạt lý?"
"Im ngay!" Bắc Đường Ngạo đứng dậy khỏi ghế ngồi tiến lại chỗ Bắc Đường Du mắng: "Ngươi dám ăn nói với gia gia ngươi như vậy sao? Lễ giáo còn đâu nữa?"
Bắc Đường Ngạo mắng xong thì hướng Bắc Đường Phủ nói: "Phụ thân, là do bình thường con dung túng nó thái quá nên mới có cảnh xấu hổ này. Phụ thân yên tâm. Con nhất định sẽ đưa nó về dạy bảo lại."
Bắc Đường Phủ tuy không hỏi nhiều đến chuyện con cháu nhưng không phải không biết tính của mỗi người trong gia tộc này. Mỗi khi Bắc Đường Ngạo tức giận là lại giở thói côn đồ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ con chứ chẳng hề dạy bảo được điều gì hay ho. Đại nương dù sao cũng là con gái của Lễ bộ thượng thư, Bắc Đường Ngạo hiển nhiên không dám đánh bà cùng con cái bà, chỉ đành quay sang mấy thê thiếp thấp cổ bé họng hơn như nhị nương, tam nương cùng con cái của họ.
Bắc Đường Du nghe đến đây không nhịn được căm tức ngầm siết tay lại. Sở dĩ mẫu thân hắn bệnh nặng qua đời là bởi vì thường xuyên hứng chịu những trận đòn roi dã man của Bắc Đường Ngạo, tổn hại triệt để tới tâm mạch. Bản thân hắn có lần cũng suýt bị Bắc Đường Ngạo đánh chết, may mà lúc đó Bắc Đường Lẫm đến can ngăn kịp thời.
"Dạy bảo cái gì? Ngươi định đưa cho phủ quốc sư bên đó một tân nương bị đánh đến bầm dập hay sao? Thôi được rồi. Du nhi, con đừng làm cho cả nhà xào xáo nữa. Hôn sự lần này không đến lượt con quyết đâu. Con ngoan ngoãn chờ thành thân đi."
Bắc Đường Du im lặng không đáp. Bắc Đường Phủ nghĩ tâm trạng của hắn vẫn chưa ổn định, nói nhiều cũng vô dụng. Bắc Đường Phủ không thích vui vầy với con cháu mà chỉ thích ở trong phòng tu đạo, cho nên đối với đám con cháu mỗi người mỗi tính này ngày thường chẳng qua lại gì nhiều. Bọn nó nếu thật hiếu thuận thì mỗi lần gặp chào hỏi ông một câu, còn không hiếu thuận chí ít cũng đừng gây phiền toái cho ông là đủ. Ông cũng chẳng hề trông mong gì hơn.
Bắc Đường Phủ để cho Bắc Đường Du và Bắc Đường Ngạo trở lại chỗ ngồi rồi nói sang chuyện khác: "Gần đây trong kinh thành xảy ra thảm án, nạn nhân đều là những thiếu niên trẻ. Đám trẻ trong các ngươi nếu không có việc gì cần thiết thì nên tránh ra đường, đợi sự việc lắng xuống rồi tính tiếp."
Bắc Đường Lẫm nói: "Phụ thân yên tâm, con đã sớm căn dặn hộ vệ trong phủ phải tuần tra gắt gao hơn, ban đêm đốt thêm ít đèn trước cổng tránh bị kẻ xấu dòm ngó."
Bắc Đường Lẫm bình thường làm việc chu toàn cẩn thận hơn Bắc Đường Ngạo nên rất được Bắc Đường Phủ tín nhiệm, giao cho đại đa số sự vụ trong phủ. Bắc Đường Ngạo hiển nhiên không hề yêu thích gì người anh trai này nhưng cứ mãi không tìm được điểm yếu của Bắc Đường Lẫm. Huống hồ, nếu so về con trai, Bắc Đường Phi nhìn thế nào cũng có tiền đồ hơn Bắc Đường Vũ hằng ngày chỉ biết ăn chơi trong kỹ viện. Không sợ hàng so hàng, chỉ sợ so rồi thì nhục nhã không nói hết.
Bắc Đường Phủ dặn dò thêm vài câu rồi giải tán buổi họp mặt. Mọi người ai lo việc nấy, nhanh chóng tản đi. Bắc Đường Du lầm lũi bỏ về, giả như đang nếm trái đắng nhưng không dám hó hé ra.
Bắc Đường Vũ định đi theo kiếm chuyện, chợt bị Bắc Đường Hinh kéo tay lại: "Mấy ngày này đệ đừng sinh sự nữa. Khi nãy đệ không nghe gia gia chỉnh đốn cả phụ thân à?"
Bắc Đường Vũ hậm hực: "Đợi hắn gả đi rồi thì đệ còn sinh sự được gì?"
Bắc Đường Hinh thu tay, nhếch môi nói: "Đệ nghĩ gả được vào phủ quốc sư là chuyện tốt hay sao? Bên ngoài đồn đại quốc sư là người thế nào, không đến mười phần thì cũng bảy tám phần là sự thật. Cứ đợi mà xem kịch đi."
Bắc Đường Vũ hậm hực nhưng không dám làm trái lời đại tỷ nên gật đại cho qua.
Bắc Đường Du đi thẳng một mạch về phòng riêng. A Cát đang trải chăn nệm, vừa trông thấy hắn liền lật đật kéo tay hắn lại bàn chỉ vào gói bánh nói: "Lúc trưa ta lén ra phố mua ít bánh quế hoa hạt sen cho thiếu gia. Thiếu gia chỉ cố tình bỏ bữa cho mọi người thấy thôi, không cần phải hành hạ bản thân thật sự."
Bắc Đường Du gật đầu cười với nàng và ngồi xuống mở gói bánh ra ăn từ từ. Mặc dù hắn không căn dặn nhưng A Cát lúc nào cũng chăm sóc hắn chu đáo như vậy. Trước đây A Cát là nha hoàn của mẫu thân hắn, sau khi mẫu thân mất mới bắt đầu đi theo hắn. Mẫu thân là người hiền thục lại chu đáo, dạy ra A Cát có đến chín phần mười giống với tính cách của bà.
A Cát quay lại giường trải tiếp, vừa trải vừa ngẩn người ra thở dài. Bắc Đường Du nghĩ rằng nàng có tâm sự nên hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Thiếu gia, gả vào phủ quốc sư có thật sự tốt không?"
Bắc Đường Du cũng biết những tin đồn bên ngoài về Phong Chi Danh đa phần đều là tin xấu. Tuy nhiên, Phong Chi Danh có thể ra tay giúp đỡ một người xa lạ hoàn toàn như hắn, còn chẳng đòi hỏi công lao gì thì không thể là kẻ xấu được.
"Ngươi nghe được những gì rồi?"
"Ta vẫn thường nghe nói quốc sư điên loạn thất thường, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở với ngài ấy. Còn nghe nói quốc sư có sở thích ác liệt vô cùng, thả người vào trong hầm rắn độc để nuôi bọn chúng."
Bắc Đường Du cười thâm thúy: "Tiểu nha đầu à, chúng ta cũng đang sống cùng một lũ rắn độc còn gì? Điểm khác biệt là những con rắn độc của quốc sư cùng lắm chỉ cắn người, nhưng lũ rắn độc ở Bắc Đường gia này thì nuốt chửng ngay cả xương người luôn, ngươi xem thứ nào đáng sợ hơn?"
A Cát trải xong quay lại gật đầu đồng ý với Bắc Đường Du: "Thiếu gia nói cũng không sai. Vẫn là thoát khỏi nơi này trước rồi tính."
Bắc Đường Du trấn an A Cát: "Thật ra quốc sư không giống chút nào với lời đồn cả, ngược lại còn tuấn tú đoan chính, ngươi đừng lo nghĩ nhiều. Bất quá, đúng là ngài ấy có sở thích nuôi rắn. Ta lại sợ rắn nhất, sau này chỉ đành cẩn trọng hơn. À, ngày mai ta phải ra phố lấy chút đồ."
A Cát hoang mang nói: "Gần đây trong kinh thành bất ổn, đều nói là do yêu quái quấy phá. Yêu quái này lại chỉ nhắm vào những thanh niên tầm tuổi thiếu gia thôi. Hay là để ta đi lấy hộ thiếu gia, thiếu gia ở yên trong phủ cho an toàn."
Bắc Đường Du vừa vặn ăn xong, phủi tay nói: "Ta sẽ đi sớm về sớm. Yêu quái..." Hắn cười ra vẻ châm biếm. "đôi khi còn chẳng đáng sợ bằng lòng người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT