Nhân một ngày nắng đẹp, Tiêu Nhan Dĩnh rủ Tiêu Trường Lân và Phong Chi Danh ra ngoài săn bắn. Tiêu Nhan Dĩnh có mời cả Bắc Đường Du nhưng Phong Chi Danh không nói lại với hắn mà từ chối thẳng luôn. Đã nhiều ngày qua từ hôm ở từ đường, Phong Chi Danh đều ngủ lại luyện dược đường không về phòng riêng nữa. Bắc Đường Du cũng không nói gì. Sài Thất ở chính giữa cảm thấy rất lạ nhưng hai vị chủ nhân đã không lên tiếng thì y cũng chẳng tiện hỏi sâu xa.
Tiêu Trường Lân trông thấy một con hoẵng nên gọi hết đám hộ vệ vội vã đuổi theo. Phong Chi Danh cũng muốn đi nhưng bị Tiêu Nhan Dĩnh ngăn lại: "Hiền huynh, nói chuyện với ta một chút đi."
Phong Chi Danh nới lỏng dây cương, để ngựa nhàn nhã song song với Tiêu Nhan Dĩnh và hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cố Thẩm Đề còn đến tìm thập nhất đệ không?"
"Lần trước hai người bọn họ nói rõ ràng một trận, chắc là không đến nữa đâu. Nay mai có lẽ Trường Lân sẽ dọn về Bạc vương phủ."
Tiêu Nhan Dĩnh băn khoăn: "Chỉ bằng thời gian ba năm, Cố Thẩm Đề đã dẹp tan các bộ tộc man di ở Nam biên, một nơi mà nhiều vị tướng quân nghe danh đã sợ mất hồn, không dám bén mảng tới. Người như vậy không hề đơn giản, cũng không phải là loại gặp khó sẽ lui. Lần này phụ hoàng triệu Cố Thẩm Đề về kinh vừa để khen thưởng, vừa để thay thế lão tướng quân Kha Dương sắp sửa từ quan hồi hương. Nói cách khác, hắn sẽ ở luôn trong kinh thành cai quản quân đội tuần tra. Nếu như hắn vẫn cứ ôm ấp tâm tư với Trường Lân, ta sợ Trường Lân lại bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ. Năm ấy hiền huynh cũng thấy rõ Trường Lân suy sụp thế nào, khó khăn lắm đệ ấy mới tươi cười lại. Ta không muốn đệ ấy lại nhúng chân vào vũng bùn nữa."
"Chuyện tình cảm của y không đến lượt ta và ngươi quyết định. Xem thử tạo hóa của bọn họ thôi. Tuy nhiên ta nhìn ra Trường Lân vẫn còn tình cảm với Cố Thẩm Đề."
Tiêu Nhan Dĩnh thở dài: "Này thì càng chết. Gần đây mẫu phi cứ hối thúc ta và Trường Lân mau thành thân, còn cố tình cho người vẽ hình các khuê nữ trong kinh thành để bọn ta lựa chọn. Chắc là mẫu phi lo lắng Trường Lân giẫm lại vết xe cũ, kéo ta vào cũng chỉ thêm phần náo nhiệt thôi."
Tiêu Trường Lân vồ hụt con hoẵng dẫn theo đám hộ vệ quay lại, từ xa đã cười hỏi lớn: "Hai huynh đang làm gì vậy? Nói đi săn mà cứ ở yên như thế thì săn được gì?"
Tiêu Nhan Dĩnh đáp: "Trời nắng quá nên lại lười rồi. Phải chi bây giờ được ở trong Túy Mãn Phường uống rượu nghe hát thì thích hơn."
"Hiền huynh, huynh xem thập ca có đáng đánh không?" Tiêu Trường Lân xụ mặt hỏi Phong Chi Danh.
Phong Chi Danh cười trêu: "Huynh đệ các ngươi cùng một giuộc mà."
"Ai thèm cùng một giuộc với huynh ấy?" Tiêu Trường Lân cãi lại. "Vậy giờ chúng ta đến Túy Mãn Phường hả? Nơi đó đi hoài cũng hơi chán rồi."
"Nghe nói Liễu Tự Hương có một danh kỹ vừa đến gọi là Ngân Chi, múa rất đẹp. Chúng ta đi thử một lần đi." Tiêu Nhan Dĩnh đề nghị.
Tiêu Trường Lân ái ngại: "Nơi đó là kỹ viện, nếu để phụ hoàng biết chúng ta đến kỹ viện còn không vặt hết lông chúng ta sao?"
Tiêu Nhan Dĩnh ngẫm cũng phải: "Hay là chúng ta đeo mặt nạ? Dù gì khách khứa đông như vậy, chúng ta chỉ đến xem múa thôi, không gây ra chuyện gì to tát đâu."
Tiêu Trường Lân nhìn sang Phong Chi Danh, thấy Phong Chi Danh không có ý kiến nên bản thân cũng không nhiều lời nữa.
Hai canh giờ sau, Phong Chi Danh, Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân đeo mặt nạ bước vào Liễu Tự Hương. Trời đã xế chiều, khách khứa ngồi đông nghẹt trên lầu lẫn dưới lầu, ca múa linh đình không dừng lại phút nào. Khó khăn lắm cả ba mới tìm được một chỗ trong góc khuất ngồi xuống, vừa gọi rượu thịt chưa lâu thì tú bà cầm quạt tròn phe phẩy lên đài giới thiệu tiết mục tiếp theo là của Ngân Chi biểu diễn.
Tiêu Trường Lân trầm trồ nói nhỏ: "Không ngờ nơi đây náo nhiệt như vậy?"
"Ta đã bảo là chỗ tốt mà. Hầu hết mọi người đến đây đều vì tài múa khuynh thành của Ngân Chi cô nương." Tiêu Nhan Dĩnh nói.
Lát sau, Ngân Chi che nửa mặt bước lên đài, múa khúc Phượng Triều Thiên. Một thân thanh y tung bay như chim én, nắm chặt dải lụa kim tuyến treo lơ lửng mà không chút sợ hãi, thậm chí còn uyển chuyển quấn theo dải lụa xoáy thành nhiều vòng đẹp mắt trên không. Phía dưới nàng có năm nữ nhân búi tóc trái đào xinh xắn cầm giỏ hoa hồng vung lên đều tay, tạo nên cảnh tượng vừa mờ ảo vừa lung linh. Khách nhân đa phần đều há hốc khen hay. Đang lúc cao trào, một dải lụa khác đột nhiên được thả xuống từ trên cao. Ngân Chi vươn tay chụp lấy, sau đó cả thân người nhẹ nhàng bay sang, trượt theo dải lụa này tiếp sàn không chút khập khiễng và bắt đầu múa tiếp.
"Vị cô nương này tài thật, thân thể nhẹ như lông chim vậy." Tiêu Nhan Dĩnh vừa vỗ tay vừa khen.
"Là nam nhân." Phong Chi Danh uống một hớp rượu rồi khẳng định.
Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân đồng loạt ngơ ra.
"Xương cấu tạo cơ thể của nam nữ có khác biệt rất lớn. Khi nãy hắn múa đã để lộ nhiều sơ hở ở vùng cơ ngực, cơ eo, và cơ mông, nếu là người có thâm niên về y thuật nhìn một chút liền nhận ra."
Tầm một nén hương, điệu múa kết thúc. Ngân Chi đích thân cùng tú bà xuống đài chào hỏi sơ qua một lượt khách khứa. Khi bọn họ đến bàn của ba người mời rượu, Ngân Chi cố tình rót đầy đưa đến chỗ Phong Chi Danh trước. Phong Chi Danh khịt mũi, khó chịu nhìn chằm chằm vào Ngân Chi. Khi nãy y chỉ đoán được là nam nhân, nhưng giờ thì biết luôn dưới lớp mạng che kia là ai rồi.
"Vị công tử này, không biết nô gia có phúc phận vì chàng đàn một khúc hay không?"
Tiêu Trường Lân cười nữ nhân kỹ viện thật sự quá thẳng thắn trực tiếp, đáp thay Phong Chi Danh: "Huynh ấy thì không được. Huynh ấy đã có..."
"Được." Phong Chi Danh ngắt ngang.
"Vậy mời công tử lát nữa đến phòng nô gia."
Phong Chi Danh không uống rượu do Ngân Chi mời nhưng vẫn đáp ứng. Tiêu Trường Lân và Tiêu Nhan Dĩnh sửng sốt ngó y. Ngân Chi rót rượu mời tới hai người họ rồi theo tú bà lên lầu. Tiêu Nhan Dĩnh định uống nhưng bị Phong Chi Danh ngăn lại: "Rượu do nàng ta rót không thể uống."
"Làm sao a?" Tiêu Trường Lân hỏi.
"Nói chung chẳng phải thứ tốt lành gì đâu. Ta đi một chút, hai ngươi về trước đi."
Tiêu Trường Lân và Tiêu Nhan Dĩnh nhận ra biểu cảm nặng nề của Phong Chi Danh, trong lòng đoán biết Ngân Chi kia có vấn đề nên nghe theo y. Sau khi bọn họ ra xe ngựa, Tiêu Trường Lân nấn ná không bước lên. Tiêu Nhan Dĩnh hỏi: "Đệ lo lắng cho hiền huynh sao?"
Tiêu Trường Lân lắc đầu: "Bản lĩnh hiền huynh có bao nhiêu thì ta biết mà. Chỉ là, ta cứ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta. Dù sao chính là cảm giác lành lạnh sau gáy, không yên ổn."
Tiêu Nhan Dĩnh nhìn quanh, ngoại trừ kẻ qua người lại buôn bán trên đường thì không có điểm gì đáng ngờ: "Chắc là đệ nghĩ nhiều thôi."
Tiêu Nhan Dĩnh giục Tiêu Trường Lân lên xe ngựa rồi đưa Tiêu Trường Lân về phủ quốc sư trước. Từ sau một gốc cây dương, Cố Thẩm Đề thận trọng bước ra, ánh mắt hằn hộc nhìn đến ba chữ Liễu Tự Hương trên tấm biển treo cao.
Tại phòng của Ngân Chi, Phong Chi Danh vừa bước vào đã thấy Ngân Chi ngồi cạnh bàn trà đang so dây tỳ bà, cất giọng mềm mỏng: "Công tử đến rồi. Chàng thích nghe khúc gì nào?"
Phong Chi Danh ngồi xuống phía đối diện: "Ta không thích dài dòng."
Ngân Chi cười hỏi: "Vậy là chàng muốn trực tiếp ôm mỹ nhân đến tay, cộng hưởng đêm xuân ngàn vàng sao?"
Phong Chi Danh buồn cười: "Thiên Diện Độc Y tiên sinh, đợi ngươi rửa sạch cái mùi cổ trùng thối rữa trên người ngươi rồi tính."
Ngân Chi đặt cây đàn tỳ bà xuống bàn, đổi từ giọng nữ sang nam chế giễu: "Phong Chi Danh ơi là Phong Chi Danh, ngươi đúng là chẳng có tình thú gì cả. Cái mũi cũng chẳng được việc. Trên người ta đều là ôn hương nhuyễn ngọc, lấy đâu ra mùi thối rữa như ngươi nói? Với lại, một kẻ trên người toàn mùi vảy rắn tanh hôi thì có tư cách nói ta sao? Chẳng phải cũng dùng đàn hương tinh chế để lấn át sao?"
"Chúng ta mỗi bên tám lạng nửa cân thôi, chẳng có gì hay ho để khoe mẽ. Ta tìm ngươi bấy lâu, không ngờ ngươi lại trốn ở kỹ viện. Vừa hay, đã gặp mặt thì bàn chuyện làm ăn đi."
"Nói xem là làm ăn gì trước đã."
"Mặt nạ da người của ngươi cứ cách một thời gian sẽ bong ra, nếu như có thêm Thiên Thù Tử làm nguyên liệu, vậy có thể giữ mặt nạ lâu dài không biến đổi. Thứ đó trùng hợp đang ở trong tay ta."
"Đổi lại?"
"Ta muốn có cổ vương của Nam Sơn Hải Vực, mà bắt cổ lại là sở trường của ngươi."
Ngân Chi lúc này, nên gọi là Thiên Diện Độc Y Tử Lưu Linh phân vân nhịp ngón tay trên mặt bàn. Bởi vì y sinh ra đã có diện mạo xấu xí, bị người phỉ báng, sau này nghiên cứu cổ trùng trong hang động ẩm thấp càng khiến diện mạo trở nên méo mó hơn. Mỗi khi ra ngoài, y luôn đeo một lớp mặt nạ da người để ngụy trang, mà mặt nạ da người thì không thể bảo quản được lâu. Dần dà, người ta quen gọi y với cái tên Thiên Diện Độc Y, bởi vì y không hề có một khuôn mặt cố định. Tuy nhiên, như vậy cũng có cái hay riêng. Y dùng cổ hại người, kẻ thù vô số, nếu không nhờ kỹ năng thay đổi khuôn mặt thì có đến mười mạng cũng không đủ cho thiên hạ giết.
"Ta là người làm ăn, trao đổi công bằng thì thành giao thôi. Nhưng làm sao ta biết Thiên Thù Tử có thật sự ở trong tay ngươi không?" Tử Lưu Linh nghi hoặc hỏi.
"Đợi lúc ngươi bắt được cổ vương thì có thể tự mình nghiệm chứng. Ta không phải là người thích nói hai lời."
"Về thời gian thì sao?"
"Đương nhiên càng sớm càng tốt."
Tử Lưu Linh cười lạnh: "Không hứa chắc, để ta thử xem sao. Nếu như cổ vương dễ bắt thì ngươi chẳng đến tìm ta làm gì."
"Ta ở phủ đợi tin tốt từ ngươi." Phong Chi Danh đứng lên bỏ đi.
Tử Lưu Linh trêu chọc tiếp: "Thật sự không cần nô gia hầu hạ một đêm sao?"
Phong Chi Danh không thèm đáp lại câu nào. Tử Lưu Linh cuốn lọn tóc vào ngón tay bất mãn: "Không đáng yêu chút nào hết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT