Bắc Đường Du nằm một lúc không ngủ được, khẽ nhổm người một chút nhìn qua phía Phong Chi Danh thấy y cũng chưa ngủ, bèn kiếm chuyện hỏi: "Trong bữa cơm ta nghe gia gia và ngươi bàn về Thiên Tuế Đài, đó là gì vậy?"

Phong Chi Danh lạ chỗ ngủ không được, rất sẵn lòng giải thích với hắn: "Mười năm trước, quốc sư Mao Toại Tử từng đề nghị hoàng thượng xây một đài cầu phúc gọi là Thiên Tuế Đài. Đài này cao xuyên qua mây, gồm có 99 tầng tháp, chính là công trình quy mô nhất và đồ sộ nhất của Đại Hành từ xưa đến nay. Đáng tiếc lúc đang xây dựng đến một nửa lại xảy ra biến cố lớn. Đêm ấy sấm chớp đầy trời đánh mãi không thôi, đã phá võ toàn bộ những tầng tháp được cho là kiên cố nhất bấy giờ. Dân chúng bạo loạn, chỉ trích rằng việc xây Thiên Tuế Đài tổn hao vố số tiền bạc và tính mạng làm trái lại ý trời nên mới có kết cục như thế. Hoàng thượng vì chiều lòng dân chúng đã dẹp bỏ việc này. Bản vẽ Thiên Tuế Đài bấy giờ do Mao Toại Tử vẽ, nhưng người chịu trách nhiệm giám sát xây dựng lại là gia gia ngươi Bắc Đường Phủ."

"Hèn gì mà gia gia lại quan tâm đến chuyện này như thế. Vậy phu quân nghĩ sao về việc xây lại?"

Phong Chi Danh nhìn sang Bắc Đường Du: "Trong phòng này không còn ai, có nhất thiết phải đóng kịch nữa không?"

Bắc Đường Du cười tủm tỉm: "Đã gọi quen rồi, cả đời liền không muốn thay đổi nữa. Phu quân cũng không được đổi."

Phong Chi Danh nhìn lên đỉnh màn, không thèm đôi co mà trả lời câu hỏi của Bắc Đường Du: "Ta chẳng có gì để nghĩ cả, bởi vì những việc đó ta đều không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe đồn đại vậy thôi. Khi ta lên làm quốc sư, Mao Toại Tử đã chết rồi. Cách hành sự của ta và ông ấy khác nhau hoàn toàn. Ta chỉ làm những việc hoàng thượng giao phó, không như ông ấy muốn bày vẽ thêm trò để trở nên nổi tiếng. Vì vậy, nếu hoàng thượng bảo xây, ta sẽ xây, còn không thì thôi. Quá nhiều chuyện chỉ chuốc lấy tai họa vào người."

"Phu quân nói rất đúng. Thiên hạ rộng lớn, không phải việc gì cũng quản được. Chúng ta ngủ thôi."

Bắc Đường Du khe khẽ vịn vào cánh tay Phong Chi Danh, không thấy y phản ứng liền ôm cả cánh tay y đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Bắc Đường Du và Phong Chi Danh đến dâng trà cho Bắc Đường Phủ và chào hỏi nốt số trưởng bối mà hôm qua chưa kịp gặp. Sau khi bọn họ ra xe ngựa chuẩn bị hồi phủ, Phong Chi Danh đặt lồng rắn sang bên cạnh rồi hỏi hắn: "Bệnh của phụ thân ngươi có liên quan đến ngươi phải không?"

Bắc Đường Du ngồi ở phía đối diện nói: "Phu quân tinh mắt thật."

"Bởi vì ngươi ngay đến đi thăm cũng không muốn."

"Ông ta đáng đời." Bắc Đường Du mỉm cười đay nghiến. "Huống hồ, không đến mới giữ lại cho ông ta chút mặt mũi. Lỡ như đến, hỏi ra bệnh tình thì ngay cả phần mặt mũi này cũng không còn."

"Ý ngươi là gì?"

"Ta đưa phu quân đến một nơi, đến rồi phu quân liền sẽ hiểu ta có ý gì."

Bắc Đường Du vén màn nói nhỏ với người đánh xe. Người đánh xe đổi hướng không về phủ quốc sư nữa mà rẻ vào con hẻm, đi tầm một nén hương thì dừng lại trước tiệm đồ cổ treo biển Hoài Trung Đường đang đóng kín cửa. Bắc Đường Du xuống trước, Phong Chi Danh xuống theo không rõ hắn định làm gì.

Bắc Đường Du đưa Phong Chi Danh đến trước cửa nói: "Phu quân bẻ khóa đi. Yên tâm, nơi này giờ thuộc về tài sản ngầm của phu quân. Ông chủ cũ đắc tội phụ thân ta đã bị bắt giam vào ngục. Để có tiền cứu ông ta, thê tử ông ta bèn bán căn tiệm này đi. Ta dùng tiền của phu quân âm thầm mua lại với giá rẻ. Chỉ là, ta giao chìa khóa cho chưởng quầy mới rồi, không có mang theo bên mình."

Phong Chi Danh cầm ổ khóa, vận công tách bạch ra. Bắc Đường Du đưa y vào trong tham quan một vòng, nói: "Chỗ này vẫn đang sửa chữa, tầm một tuần nữa là có thể khai trương với cái tên mới."

Hiển nhiên Bắc Đường Du cũng không vòng vo quá nhiều, đi thẳng ra lối nhỏ sau quầy tính tiền tiến vào một căn phòng lớn. Hắn vặn nhẹ cây đèn trên bàn trà, giá sách nằm cạnh tường liền chuyển động thụt lùi, để lộ ra lối vào một căn phòng khác. Trong căn phòng này trưng bày toàn dụng cụ tình dục muôn màu muôn vẻ.

Bắc Đường Du nói: "Đợi sửa chữa xong, chỗ này sẽ được lấp kín lại mãi mãi. Hoài Trung Đường bề ngoài là một tiệm đồ cổ, thực chất bên trong lại kiếm tiền bằng cách chiều theo sở thích biến thái của các đại quan quý tộc. Phụ thân ta cũng là một khách hàng quen thuộc ở đây. Ông ấy có thói quen ngược đãi người khác làm niềm vui cho riêng mình. Có điều, ông ta không dám đụng đến đại nương và các con của bà ta, bởi đại nương là con gái của Lễ bộ thượng thư. Ông ta chỉ thử những dụng cụ dã man này trên người mẫu thân ta và tam nương. Có lần, ta bắt gặp cảnh mẫu thân trần trụi bị roi da quất tới tấp vừa quỳ gối vừa chắp tay cầu xin ông ta ngừng lại. Ta không nhịn được lao vào can ngăn suýt chút nữa cũng không giữ được mạng. Sau hôm đó, mẫu thân bệnh nặng. Ta bắt đầu ghi hận ông ta, âm thầm để ý thói quen giường chiếu của ông ta với tam nương, phát hiện ông ta có một thú vui rất điên rồ. Ông ta dùng roi đánh tam nương xong sẽ cầm thứ nam nhân của mình chà qua chà lại trên miệng vết thương đang rỉ máu để có thể cương được. Cho nên, ta liền nghĩ ra một cách thú vị để báo thù ông ta. Ta cho người bôi độc lên dụng cụ mà ông ta mua ở đây. Độc này không lấy mạng, chỉ khiến da thịt lở loét và thối rữa không cách cứu chữa. Kết quả là, cả ông ta và tam nương đều đang nằm liệt giường hứng chịu đau đớn do lở loét gây ra. Phụ thân ta từ nay về sau đừng mong có thể hành phòng cùng bất kỳ ai nữa, mà tam nương kia giống hệt con trai bà ta Bắc Đường Lĩnh ngày thường chỉ biết thượng đội hạ đạp, làm con chó của Bắc Đường Vũ ức hiếp mẫu tử ta, càng nên có kết cục như thế. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ màn dạo đầu mà thôi."

Bắc Đường Du nhìn đến Phong Chi Danh, thấy y yên lặng không nói lời nào, sợ rằng trong lòng y có ý chê bai hay dè bỉu hắn cho nên lo lắng hỏi: "Phải chăng phu quân không thích ta như thế?"

Phong Chi Danh lắc đầu: "Ta biết bọn họ đối với ngươi không tốt, điều mà ngươi làm chỉ là đòi lại công đạo cho bản thân mình. Bất quá nhìn ngươi hận bọn họ như vậy, ta liền hiểu ra nỗi đau mà ngươi từng chịu sâu sắc tới mức nào."

"Phu quân là đang thương xót ta?"

Phong Chi Danh cụp mắt không đáp. Bắc Đường Du biết là y cố tình tránh né ánh mắt hắn, cả gan sấn tới: "Phu quân đối với ta không hẳn là không có cảm tình. Vì sao lại phải giả vờ là người vô tình?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Bắc Đường Du vứt cả thể diện ôm chầm lấy y, đầu áp sát lên ngực áo y thủ thỉ: "Phu quân nói đúng, ta chỉ là ăn miếng trả miếng, báo đáp lại những tổn thương mà bọn họ từng gây ra cho mẫu tử ta, mà có khi còn chẳng bằng một phần những tổn thương ấy nữa. Vì vậy, phu quân ngàn vạn lần đừng thương hại bọn họ và cho rằng ta là kẻ ác. Người khác nghĩ sao cũng không quan trọng, ta chỉ không muốn phu quân nghĩ sai về ta, có thể từ từ yêu thích ta, bắt đầu từ một chút thôi cũng được."

Cái ôm cách lớp y phục vẫn ấm áp như mọi lần nhưng lần nào Phong Chi Danh cũng tự nhủ với lòng không thể nghĩ xa hơn. Y nắm gáy áo hắn kéo tách ra khỏi người mình: "Đừng nói yêu thích ai đó một cách tùy tiện như vậy. Ngươi còn chưa hiểu hết về ta đâu. Hồi phủ thôi."

Phong Chi Danh đi ra xe, không cho Bắc Đường Du cơ hội phản biện câu nào. Bắc Đường Du là người cố chấp đến cùng. Hắn theo Phong Chi Danh vào xe liền nhắc lại chuyện mà y muốn trốn tránh: "Ta không hiểu thì phu quân có thể nói cho ta hiểu. Ngươi ngay cả nói cũng không muốn, khư khư cho rằng ta không hiểu là thế nào?"

"Ngươi thật phiền."

Phong Chi Danh chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng dọc đoạn đường đi, chỉ đến khi nghe bên ngoài có người rao bán kẹo hồ lô, y mới bảo người đánh xe dừng lại và moi túi tiền ra mua một xâu. Sau khi người đánh xe tiếp tục cho ngựa chạy, Phong Chi Danh chìa xâu hồ lô về phía Bắc Đường Du đang hầm hầm nét mặt nói: "Cho ngươi."

Bắc Đường Du trố mắt ra nhưng vẫn nhận lấy, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Phong Chi Danh tặng gì đó cho hắn: "Ta có phải trẻ con đâu mà dùng kẹo hồ lô dỗ ngọt?"

"Ta có nói là dỗ ngọt ngươi sao?"

Bắc Đường Du lườm mắt: "Vậy cái này là ý gì?"

"Ta muốn mua nhưng không muốn ăn."

"..."

Bắc Đường Du hít sâu, may mà định lực của hắn vững chắc, nếu không đã sớm bị Phong Chi Danh chọc cho nổi điên. Bắc Đường Du cắn một viên hồ lô, vừa nhai vừa đổi đề tài: "Lần trước ta lấy tiền trong phủ ngoài mua tiệm đồ cổ kia ra còn dùng để mua một lượng lớn tơ tằm."

Phong Chi Danh hờ hững nói: "Muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không cần báo cáo với ta."

Bắc Đường Du hơi ái ngại, dừng ăn nói: "Không phải chỉ vài ba tờ ngân phiếu như phu quân nghĩ, ta đã xài hết hai rương vàng rồi."

Phong Chi Danh không hứng thú biết, nhưng nhìn ánh mắt Bắc Đường Du dường như rất háo hức nói cho y biết, vậy nên y im lặng chờ nghe tiếp.

"Tại kinh thành này có hai tiệm vải nổi tiếng nhất chuyên dành cho đại quan quý tộc. Một là tiệm vải Nam thị, hai là tiệm vải Cẩm Sắc Phường của Bắc Đường Hinh. Tổ tiên Nam thị là những người nhìn sâu lo xa, thừa biết nghề vải không thể thiếu tơ tằm cho nên đã thâu mua phần lớn những cửa hàng tơ tằm ở Giang Bắc để tự cung tự cấp cho tiệm vải nhà mình, vì thế mà duy trì hơn trăm năm qua không đổ. Cẩm Sắc Phường của Bắc Đường Hinh mới mở ra hai năm nay nhưng hiện tại danh tiếng đã ngang hàng với tiệm vải Nam thị là do Bắc Đường Hinh giỏi thủ đoạn. Ta đã xem qua sổ sách của Cẩm Sắc Phường, phát hiện nguồn chi có nhiều chỗ mờ ám, bảo người điều tra thì biết được Bắc Đường Hinh nhờ vào đường dây đút lót các quan trên mà kéo mối làm ăn về cho mình. Tuy nói Bắc Đường Hinh xuất thân từ Bắc Đường gia nhưng ở Bắc Đường gia nữ tử không thể làm gia chủ. Bắc Đường Hinh mở tiệm vải chính là tạo ra một con đường sinh tồn khác cho bản thân. Bất quá, do ai cũng nhìn thấu điểm này nên muốn đục nước béo cò trên tiệm vải của nàng ta. Năm ngoái Giang Nam lũ lụt liên miên, nguồn tơ tằm khan hiếm nên giá cả năm nay đặc biệt lên cao. Bắc Đường Hinh phải cung phụng một đám quan trên tham lam, căn bản không còn khả năng gom tơ tằm với giá đắt đỏ như thế. Về phía Giang Bắc thì đều bị Nam thị thâu tóm cả rồi. Nếu vào lúc này, ta đưa đến một mối làm ăn béo bở cho Bắc Đường Hinh, giúp nàng ta có tiền chi trả trước số tơ tằm ở Giang Nam thì chắc chắn nàng ta sẽ cắn câu. Mặt khác, ta âm thầm thu gom toàn bộ số tơ tằm đó rồi đợi đến ngày thỏa thuận, Bắc Đường Hinh không có tằm dệt vải, không giao đủ số vải như đã hứa sẽ phải bồi thường gấp đôi, tán gia bại sản hoàn toàn."

Phong Chi Danh lập tức hiểu được: "Tức là nói số tơ tằm Giang Nam hiện tại đều ở trong tay ngươi?"

Bắc Đường Du gật đầu: "Phải. Ta sớm đã bảo Hoài Cẩn thu mua xong ở chỗ ông chủ Sở rồi, còn đặc biệt dặn dò ông ta không được tiết lộ chuyện đã bán tơ tằm. Ngoài ông ta ra, hiện tại ở Giang Nam không còn nguồn tơ tằm nào khác, nếu có chỉ là mấy nhà mấy hộ lẻ tẻ không đáng nhắc. Ngày mai ta cần dùng thêm vàng để Hoài Cẩn đến đặt vải ở Cẩm Sắc Phường. Hay là ta đến chỗ hầu gia xin?"

"Không cần. Phủ quốc sư cũng không thiếu chút vàng đó. Bình thường trong cung ban thưởng rất nhiều, ta chẳng khi nào xài đến. Vẫn là câu đó, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không đủ nữa thì có thể đến tiền trang Ngân Hoàng lấy thêm."

Bắc Đường Du chớp mắt, không ngờ phu quân nhà hắn giàu nứt đố đổ vách như vậy. Hắn gả cho y chẳng khác nào gả cho cả kho vàng sống.

"Phu quân, nơi đó do ngươi mở ra sao?"

"Không, nó thuộc về tài sản của mẫu phi."

"Mẫu...mẫu phi gì cơ?" Bắc Đường Du kinh hãi. Phong Chi Danh sao lại có liên quan đến hoàng tộc?

Phong Chi Danh nhàn nhạt giải thích: "Hoài Bắc quận vương Phong Tằng Liệt là phụ vương của ta, An Dung Trưởng công chúa là mẫu phi của ta. Phụ vương qua đời đã lâu nhưng mẫu phi vẫn còn tại thế."

"!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play