Sau khi cánh chim bồ câu bay khuất dạng, Linh Vân mới mò mẫm trở lại bên giường nằm.

Sung sướng đánh thêm một giấc ngủ nữa.
Nàng sung sướng, không có nghĩa là ai kia cũng sung sướng.
Dung Hạc tâm tình ban đầu vốn là không tệ, cơ mà nghe xong xong xuôi hàng đống vấn đề từ tên thuộc hạ, tâm trạng nhàn nhã ung dung vào buổi sáng sớm liền bị xuống dốc trầm trọng luôn.
Chàng cúi đầu, bất lực vuốt tóc...Ha, Ma giáo, tàn tích của ngôi nhà bị cháy kia có lưu tên Ma giáo...
Bọn chúng tính dở trò gì?
Dung Hạc giương mắt nhìn ra cửa sổ, sương mơ hồ đọng lên phiến lá cây trồng trước bệ cửa.

Giọt sương mỏng manh, cũng như cảm xúc của chàng bây giờ...
Hạnh phúc này...chàng không muốn đánh mất...Dù mỏng manh, nhưng nếu chàng gắng níu giữ, ắt hẳn sẽ bền lâu.
Ánh mắt người nam nhân loé qua một tia lạnh lẽo.

Mặc kệ Ma giáo là cái thá gì, muốn cướp đi Vân của chàng, đều là kẻ đáng chết!
...
Linh Vân cảm thấy trời chính là đang giúp mình.

Hừm...coi kìa, trời đang phổ độ cho phe ác làm việc xấu đó.
Chiều hôm ấy, trên đường tay trong tay cùng anh chàng nam phụ đi dạo, thiếu nữ bên cạnh ríu ra ríu rít luôn miệng cười, nam nhân dắt tay nàng đi, cưng chiều cùng yêu thương trong đáy mắt như muốn nhấn chìm linh hồn đối phương.
Từ xa xa, Dung Hành nhìn thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt phức tạp.

Thế nhưng dù trong lòng nảy sinh bao nhiêu sự hoài nghi, điều đó cũng không ngăn được bước chân của hắn đến gần đệ đệ nhà mình.
Mà Dung Hạc, sau khi thấy bóng dáng nam chính từ xa lại gần, dịu dàng trong đáy mắt thoáng chốc bay sạch không còn.
Linh Vân hưng phấn muốn điên, nam chính, nữ chính, nam phụ chuẩn bị tụ tập một chỗ, điều này biểu thị điều gì? Thời cơ thích hợp để hành động đã tới chứ sao!
Nàng không rõ Dung Hành như thế nào, thế nhưng Dung Hạc vì không muốn bị ảnh hưởng nhiều trong quá trình hẹn hò, liền để cho đám ám vệ đứng xa xa chút.

Cao thủ Ma giáo hành tung xuất quỷ nhập thần, liệu nam chính có hay không phát hiện ra họ?
Câu trả lời xuất hiện ngay trước mắt...
Có, nam chính, nam phụ có nhạy cảm nhận ra tín hiệu nguy hiểm từ binh đoàn vai ác.

Thế nhưng họ chỉ phát hiện ra khi mà mũi tên đầu tiên lao đến.
Dung Hạc nhanh tay đem Linh Vân bảo hộ trong lồng ngực, lại vô tình bỏ qua khoé môi cười mỉm đầy xảo quyệt của nàng.
Chàng ta không thấy, thế nhưng Sở Y Nhân lại nhìn thấy.

Nàng ta cứ ngỡ mình nhìn lầm, chớp mắt nhìn lại, người trong ngực nam nhân kia chính là một bộ dáng vẻ ngoan hiền vô hại, chỗ nào giống độc xà mỉm cười ban nãy đâu...
Đáng nghi ngờ...
"Y Nhân, cẩn thận!" Dung Hành vung kiếm, chặn một mũi tên.

Sở Y Nhân rời tầm chú ý khỏi Linh Vân, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, ngăn cản một đao từ tên thích khách trước mặt.

Nàng ta không dám lơ là nữa, cổ tay run nhẹ, chứng tỏ thực lực đối thủ không hề tầm thường xíu nào.
Đây là văn nam cường, nữ cường, đương nhiên nữ chủ cũng không thuộc dạng phế phẩm.
Người Ma giáo...Linh Vân nhận biết những kiếm pháp này...A, đều thuộc hàng đại lão nha, xem ra đợt chém giết này Giáo chủ đại nhân rất tận tâm.
Dung Hạc cũng rút kiếm, đi vào trạng thái chiến đấu.

Chỉ là vòng tay rắn chắc vẫn giữ chặt ái nhân trong lòng không buông.

Thông tin sáng nay về hành tung bí ẩn của phe hội Ma giáo, cộng với cuộc tập kích ẩn đầy cao thủ lần này...
Có cái gì đó...

Nó đang từng chút, từng chút một, vượt khỏi tầm kiểm soát của chàng...
Dung Hạc đang lo sợ, chính là vô cùng lo sợ...ánh mắt dần dần biến hoá sắc đỏ, hung tợn tựa dã thú, thẳng tay hạ đao không lưu tình.
"Thật không ngờ! Ha ha ha..." Một thích khách cuồng ngạo cười.

Giọng nói ồm ồm thực khó nghe: "Dung gia vậy mà lại có hai tên chó! Thu hoạch của chuyến đi lần này không tồi.

Họ Dung kia, hôm nay ông đây nhất định sẽ tiễn cả hai huynh đệ nhà ngươi về chầu trời!"
Phe phản diện hồ ngôn loạn ngữ, phe chính diện nghiêm túc đánh nhau.

Đây là chuyện hiển nhiên xảy ra trong kịch bản.
Ám vệ của Dung Hạc bay tới.
Vào khoảnh khắc chàng ta đẩy nàng khỏi lồng ngực giao phó cho thuộc hạ, Linh Vân bỗng níu lấy ống tay áo chàng.
Tâm Dung Hạc đều muốn mềm, nàng không muốn rời xa chàng đến thế ư?
Ngốc này...
Ấy thế nhưng, sự việc tiếp theo diễn ra, triệt để đánh đổ đánh nát toàn bộ ảo mộng tình yêu từ tận dưới đáy lòng chàng...
Từ ngực trào lên một cơn đau điếng.

Dung Hạc kinh hãi lui ra đằng sau một bước, đi theo bản năng, còn chưa nhận thức được tình cảnh hiện tại, cực lực vung kiếm chém người con gái trước mắt.
Linh Vân biểu tình trên mặt vẫn là dáng vẻ thuần lương đáng yêu.

Thế nhưng hai tay của nàng nhẹ nhàng rút ra hai cây quạt chiến từ trong thân thể.

Đây là vũ khí chuyên dụng của Thánh nữ.

Quạt chiến xoè tung, hoa văn sen trắng ánh bạc mị hồn, lưỡi kiếm va mạnh với bề mặt quạt, bước chân Linh Vân lảo đảo lùi về phía sau hai ba bước.
Quào, lực đạo đánh thật mạnh, bị thương thế kia rồi mà.
Kế Hậu nương nương thầm cảm thán, cổ tay cầm quạt của nàng còn hơi run run nè.
Dung Hạc cảm thấy, toàn bộ thế giới của chàng dường như đã sụp đổ.

Chàng ta không có ngã khụy như trong tưởng tượng, ngược lại duy trì hai chân đứng thật thẳng.
Hai tay run rẩy nhấc lên, rút phăng dao găm trên ngực, cơn đau bị nỗi tê nhức át đi, chàng hiểu, đây là dao găm tẩm độc.
Máu tươi trào ộc, thấm ướt đỏ tươi cả vạt áo trắng.
Thật không ngờ...Phòng lên phòng xuống, lại buông bỏ phòng bị với người trong lòng.
"Chao ôi!" Linh Vân hứng chí phe phẩy cây quạt chiến, giữa chốn huyết tinh máu tanh nồng nặc ghê tởm, nàng cười rộ lên, đẹp tựa tiên nữ, cảm tưởng như hết thảy chuyện ác tày trời vừa rồi chẳng liên quan gì tới nàng, một xíu cũng không.

Từng câu từng chữ nàng nhả ra, so với vết thương trên ngực còn khiến chàng đau hơn: "Phu quân của thiếp, chàng nếu thông minh sẽ không rút cây dao găm đó ra đâu.

Coi số máu trào ra kìa, chàng sẽ chết đó, chết đó."
Hai chữ "chết đó" được lặp lại thật kệch cỡm làm sao!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play