Bờ môi khô khốc run run, đôi đồng tử co lại một vòng, mỹ nhan khuynh thành tái nhợt.

Linh Vân vươn tay, đem bọc vải nhấc lên, đập vào tầm mắt cô là một cục thịt nhỏ, cục thịt ấy bầm tím, còn chưa thành hình một đứa bé sơ sinh hoàn thiện.

Trong phút chốc, cổ họng cô như thể bị ai đó thít chặt, không phát ra lời, không nói lên tiếng, chỉ có thể vô lực hạ tay xuống.

Trước mắt lại là một mảnh tối sầm, bên tai vang lên tiếng gào thét bất lực của Diệp Ngôn.
"Linh Vân...Vân...Vân...Em bình tĩnh..."
Cô ngất xỉu rồi.
...
Lần thứ hai tỉnh dậy là vào buổi sáng hôm sau.

Linh Vân đem cốc nước trên bàn uống sạch, vẻ mặt có chút suy tư là lạ.
Cung đấu chốn hậu cung, cô từng thấy qua vô vàn những thai nhi đoản mệnh ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

Nhưng cô chưa bao giờ bị sảy thai, nên đây là lần đầu.

Trải nghiệm lôi một cục thịt chết lưu trong bụng ra thật không dễ dàng.

Đặt lại chiếc cốc lên bàn, cô buồn bã thở dài.

Mặc dầu đoán trước đây là một phần trong kế hoạch của mình, lợi dụng sự áy náy để ngược chết cẩu nam phụ, nhưng Linh Vân không khỏi cảm thấy bản thân quá là ác độc, hổ dữ không ăn thịt con, cô so với hổ xem ra tàn nhẫn gấp vạn lần.
Diệp Ngôn mở cửa phòng bệnh đi vào, trên tay cầm cặp lồng đựng đồ ăn.

Thấy cô lại tỉnh, anh nhẹ giọng gọi tên cô: "Vân..."
"Em muốn đặt tên cho con bé là Như Ý." Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt mất đi ánh sáng, trầm tĩnh thẫn thờ : "Kiếp sau, chỉ mong con bé một đời như ý, vạn sự bình an."
"Được..." Linh Vân không hề biết, cô làm sao biết, so với cô, Diệp Ngôn cũng đau đớn thống khổ quằn quại không kém.

Đứa con gái đầu lòng của bọn họ, ngày mà anh biết đến sự lộ diện của con bé cũng là ngày dỗ của nó.

Nỗi niềm làm chồng, nỗi niềm làm cha, liệu anh có xứng?
Diệp Ngôn nhìn sự vô hồn qua từng nét biểu cảm trên gương mặt cô.

Anh lúc này vô cùng vô cùng muốn khóc, anh sao có thể điềm tĩnh nổi, khi mà con của hai người họ không còn...
Khi mà cô, người vợ anh yêu lại thê thảm thế này?
Anh sao có thể...?
Nhưng Diệp Ngôn biết, anh phải kiên cường, kiên cường dù chính mình đã khốn khổ kiệt quệ, nếu giờ anh gục ngã, ai sẽ là bờ vai rắn chắc cho Vân của anh dựa? Ai sẽ làm vòng tay ấm áp bảo hộ Vân của anh trong lòng?
"Như Ý...Như Ý của chúng ta trên trời cao chắc chắn không muốn nhìn mẹ nó khóc thế này đâu." Vuốt ve gò má hơi lạnh của cô, anh ôn nhu bảo: "Đừng khóc, Vân."
"Em không khóc." Linh Vân hờ hững né tránh khỏi cái tay vuốt ve của anh, mặc cho động tác của ai kia đã trở nên lúng túng cứng đờ.
Từ xưa đến nay, việc gì cũng là Linh Vân thuận theo Diệp Ngôn, đối với người ngoài, cô chính cô chủ nhà họ Tô cao ngạo, tự phụ.

Nhưng khi đối mặt với những người thân quen, đặc biệt là anh, Diệp Ngôn, nam nhân cô yêu nhất trên đời, cô lại trở thành mèo con hiền lành nhu nhuận, dễ thương xinh đẹp động lòng người.
Diệp Ngôn anh bảo Linh Vân đi hướng đông, cô liền ngoan ngoãn vâng lời đi hướng đông, anh kêu cô ăn cháo, cô tuyệt đối sẽ không nhai cơm.

Diệp Ngôn cũng đã quen thuộc với dáng vẻ Vân luôn luôn thuận theo mình, đây là lần đầu cô trốn tránh anh, thực sự, hành vi kì quái này của cô đã hại cho tâm anh hoảng sợ.
Trong lòng một kiểu, ngoài mặt một vẻ.

Diệp Ngôn mở cặp lồng ra, mùi cháo thịt thơm nức mũi xộc thẳng vào mũi.

Anh múc một thìa cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, lại đặt nó bên miệng cô: "Vân ngoan, em đã lâu ngày không ăn gì rồi.

Giờ ăn một miếng được không?"
Linh Vân nhíu mày liếc anh, vẻ mặt không hề có chút vui mừng, có chăng chỉ là hoài nghi không hiểu.

Không hiểu rằng vì sao Diệp Ngôn lại đột nhiên làm như thế này?
Dưới con mắt mong chờ cổ vũ của anh, cô hé miệng, đem thìa cháo ấm nóng ngậm vào.
"Ngon không?"
Choang!
Nụ cười trên môi Diệp Ngôn đơ...
Linh Vân không vui nhíu mày, trực tiếp giơ tay, một phen đem cái thìa trong tay Diệp Ngôn đánh bay, rơi mạnh trên nền đất.

Thìa sứ nứt ra thành nhiều mảnh lớn, tựa cảm tình phu thê bao năm của bọn họ, đã nứt rồi, dù có cố gắng mấy, chỉ e là khó hàn gắn mặn nồng như xưa.
"Vân, em..."
Không để cho anh nói hết câu, cô lại tiếp tục hung dữ đem cả tô cháo đổ vô thùng rác.

Tay nhỏ lau qua khoé miệng, nhăn mặt chán ghét: "Thật buồn nôn mà, cháo gì mặn chết em rồi! Cháo này là do bà Lý làm sao?" Đem tô cháo đã bị đổ sạch đưa lại cho Diệp Ngôn, Linh Vân ác ý nhếch mép, lời nói ẩn giấu đầy cay nghiệt: "Bà Lý không phải làm đồ ăn rất vừa miệng, thế nào lần này làm cháo lại mặn chát vậy đi! Thứ đồ này mà cũng đem bưng lên ăn sao? Gì mà ghê vậy?"
Cô sẽ thừa nhận, cô đang chỉ cây dâu mắng cây hoè đấy! Cô xấu xa lắm, coi gương mặt hầm hầm kia của nam phụ kìa, đúng là khôi hài muốn chết mà! A ha ha ha....
"Cháo..." Hai tay thầm siết chặt, Diệp Ngôn khàn giọng: "Không ngon sao?"
Rõ ràng anh đã làm qua rất nhiều lần, cũng đã nếm thử rất nhiều lần...Cháo có mặn đâu?
Song từng câu từng chữ cô phun khỏi miệng, như muốn cười nhạo bao tâm huyết của anh.

Linh Vân bĩu môi, nằm xuống, đem chăn trùm lên đầu: "Mặn quá mặn, anh bảo bà Lý đừng có nấu cháo như này nữa.

Bữa này em nuốt không trôi."
Ở một góc cô không nhìn thấy, Diệp Ngôn hèn mọn cúi mình, đem thìa nhặt lên, lồng ngực chuyển động mãnh liệt, tay đặc biệt run, nước mắt trào ộc, xíu nữa bật khóc ra tiếng.
Anh quay người, nhìn tô cháo còn thừa ít, cũng không ngại thìa bẩn, trực tiếp vét một thìa cháo, đem nó nhét vào mồm...Vành mắt hồng hồng chớp chớp...
Có mặn đâu ta...? Lẽ nào cháo anh làm không hợp khẩu vị Vân?
"Vân, em nghỉ ngơi đi, để anh ra ngoài..."
"Em muốn ăn cháo quán Bao Ký ở cổng trường Đại học T."
"Được được..." Diệp Ngôn gật đầu, xách cặp lồng, lao mình ra khỏi phòng bệnh: "Anh đi mua cho em."
Anh muốn gì, anh đều mua cho em.
Diệp Ngôn đi rồi, Linh Vân từ trên giường ngồi dậy, cười lạnh.
Cô lấy áo khoác của anh, tìm điện thoại, bấm mật khẩu, đăng nhập Wechat của mình, tiếp tục nhanh tay bấm bấm nhắn tin cho một người.
"Cậu mang tô cháo đến bệnh viện cho tôi được không? Tôi đói lắm, phải là cháo thịt nạc không rau không mùi nhé!"
"Sao phải vào viện?"
"...!Bị sảy thai (っ˘̩╭╮˘̩)っ."
"Tới liền! (;ŏ﹏ŏ) Ôi trời, đợi tôi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play