Quanh thân người đàn ông tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Không biết là do bên ngoài tuyết đang rơi hay tâm anh ta sớm bị đóng băng.
Tháo giày, xỏ dép đi trong nhà, Diệp Ngôn cúi đầu, mắt đối mắt với Linh Vân, nàng vợ mà anh hằng tâm đắc yêu thương hết lòng hết dạ.
Chân tướng trần trụi hé lộ, cả buổi chiều, cả một buổi chiều! Diệp Ngôn dành ngần ấy thời gian ngồi trong văn phòng, sững sờ với hàng đống tư liệu đích thân tay anh tra được.

Thật không ngờ! Thật không thể ngờ! Người phụ nữ này, một nữ nhân xinh đẹp đoan trang hiền thục hết mực trong mắt anh lại cư nhiên đi ngoại tình, có một chân với nam nhân khác, nam nhân đó lại chẳng phải là anh, Diệp Ngôn, chồng cô.
Diệp Ngôn rũ mí, vẫn tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Vân của anh sở hữu đôi mắt sao quá trời xinh đẹp! Chỉ cần cô ấy nheo mi cười một cái, đôi mắt y như rằng sẽ cong cong lại tựa vành trăng khuyết dịu dàng, một nụ cười phảng phất ngập tràn hơi thở tươi sáng rạng rỡ.

Một đôi mắt ôi sao xinh đẹp đến thế! Lại hại anh xưa vì cô mà càng yêu chết đôi mắt này! Và hại anh nay lại hận không thể cầm dao đâm mù luôn hai mắt đẹp tuyệt trần này của cô.

Vân, phải chăng mỗi lúc không có anh ở bên, em đều dùng ánh mắt này, ánh mắt nhìn anh như thể nhìn cả thế giới của mình để nhìn một tên đàn ông khác? Miệng nhỏ em ngọt ngào gọi tên gã, cùng gã ôm ấp yêu đương, nằm chung một giường ban ngày? Đến tối thì em mới nhớ đến người chồng này, chạy về sà vào lòng anh hay sao?
Sao em có thể thiếu thốn đến vậy? Một ả dâm oa đãng phụ như em, tại sao cố tình lại khiến anh yêu chết em rồi lại phản bội anh, đâm vào tim anh một nhát dao đẫm máu đầy đau đớn đến thế?
Diệp Ngôn không muốn tưởng tượng thêm nữa, tưởng tượng càng nhiều, tâm càng đau lợi hại.

Dứt khoát chuyển tầm mắt, anh ta chẳng nói chẳng rằng.

Mặt vô biểu tình đi lướt qua cô.
Linh Vân không hề biết, hình tượng bản thân trong mắt nam phụ từ hiền lương thục đức đã thăng cấp thành dâm oa đãng phụ.

Cô cũng chẳng màng đến sự lạnh nhạt bất thường của anh ta, lẽo đẽo biến thân cái đuôi nhỏ bám theo Diệp Ngôn, miệng ríu ra ríu rít: "Ngôn, sao bữa nay anh về muộn thế?"
Đoạn, hai tay cô túm lấy bàn tay rộng lớn của anh, tinh nghịch lắc lắc: "Anh biết gì không? Em có một bất ngờ cho anh nè!"
Diệp Ngôn nín thinh, mặc cho Linh Vân dắt mũi mình.

Anh ta còn muốn xem, cô ấy còn diễn thêm tuồng kịch gì nữa!
Nhưng chỉ có thể cười nhạo một câu, định lực nam nhân này thế nào thật kém đi!
Bụng dạ nghĩ một kiểu, muốn mặt lạnh tâm vững nhìn cô diễn trò, đầu lại chạy theo một nẻo, trí óc phong phú không ngừng vẽ ra cảnh tượng, cô ấy cũng từng ở cạnh một gã đàn ông khác, cùng gã ân ái chim chuột...
Bóng đèn lơ lửng trên đầu Diệp Ngôn phát sáng, tự động bật lên chế độ bổ não, não bổ so với bổ dưa còn nhanh gấp ngàn lần, một trăm linh tám tình tiết ngôn tình cẩu huyết tựa quân đoàn thảo nê mã đang chạy ầm ầm trong đầu.
"Đủ rồi!" Cuối cùng, vẫn là gồng gánh không nổi, người đàn ông bất lực giơ tay vuốt trán, giọng điệu thấm đẫm vẻ mệt mỏi : "Thực sự...đủ rồi!"
Linh Vân từ xa đang vờ vịt tìm giấy khám thai cùng kết quả siêu âm của bệnh viện: "..." Đu với chả đủ!
Giờ mới nói! Hại bản cung nãy làm màu mỏi tay gần chết!
Chỉ trực chờ có thế.

Quay lưng, bản mặt Kế Hậu nương nương cười vô cùng đắc ý, vô cùng âm hiểm, so với quỷ biến thái có sở thích chuyên đi hành người ra bã trông còn âm hiểm hơn.
Hì hì, sao có thể không đắc ý được đây? Cái bẫy cô giăng nhiều ngày, canh giữ nhiều ngày, mãi mãi mới chờ được đến lúc thu hồi lưới chứ sao!
Vừa quay người, kỹ năng diễn xuất thần sầu đệ nhất có một không hai của Linh Vân bắt đầu bùng nổ.

Ánh mắt xinh đẹp ánh lên tia ủy khuất, trong ủy khuất ngây ngô lại có gì đó khó hiểu.

Đối với Diệp Ngôn, Linh Vân dù đã đầu ba mươi tuổi vẫn luôn thích bộc lộ tính tình trẻ con như vậy, dựa dẫm như vậy...
Ấy thế mà anh ta đành lòng nào...
Đành lòng nào...to tiếng, hung dữ như thế với cô...
Viền mắt thoáng chốc lấp lánh ánh nước, Linh Vân luống cuống quay người, hoảng hốt nhìn anh.

Giọng hơi nghèn nghẹn, lại khiến ai ai nghe vào cũng cảm thấy thương tiếc không thôi.

Huống chi, kẻ ngồi kia lại là một nam nhân, một nam nhân yêu cô.

"Ngôn, anh làm sao thế? Anh to tiếng với em?" Cô dường như không thể tin nổi, người chồng cô hằng yêu dấu lại đối đãi cô nay ác như thế, đôi môi đỏ run rẩy kịch liệt.
Quả thực, vào khoảnh khắc giọng điệu nhu mềm đáng thương đó của cô vang lên, khả năng tư duy suy nghĩ thường ngày của Diệp Ngôn bèn cứ thế theo nước mắt cuốn trôi sạch sành sanh.

Lòng anh bỗng trỗi dậy bao khát khao mãnh liệt, khát khao muốn lao tới, khát khao muốn ôm cô vào lòng, vì cô lau giọt lệ châu vương bên gò má, vì cô mà an ủi cõi lòng chất chứa mảnh vỡ tình yêu.
Song tất cả những xúc cảm cuồn cuộn dâng trào chảy dài trong ngực, bóp nghẹn con tim, đều bị Diệp Ngôn một phen ngang ngược ép toàn bộ xuống, ngăn không cho nó trỗi dậy bùng nổ.
"Linh Vân..." Gắng làm lơ đi vẻ mặt khóc lóc của cô, Diệp Ngôn hít sâu một hơi kiềm chế, uể oải gục nửa người trên mặt ghế, tay anh chỉ lên cái vị trí bên cạnh, giọng nam nhân chậm rãi truyền đến: "Em tới đây, chúng ta nói chuyện chút."
"Nhưng..." Linh Vân có điểm thất vọng: "Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà."
"Chuyện của anh quan trọng hơn." Ngay lúc này, vấn đề của anh xác thực quan trọng hơn vấn để của cô!
Diệp Ngôn quả quyết, tự cho mình là đúng.

Lại chẳng hề biết chỉ vì câu nói anh vừa phun ra ở trên, sẽ đem tới cho anh ta biết bao ân hận day dứt, rồi lại hận không thể giết chết chính mình trong tương lai..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play