Chương 916

Tiểu Bảo từ nhỏ ham chơi, thích đùa dai, nhưng nhóc không hại ai cả. Hôm nay chỉ vì người đó là Ôn Tình Noãn: Bởi vì là Ôn Tinh Noãn nên Lương Chỉ Duy.

mới bộc lộ ra nỗi hận thù và thủ đoạn tàn độc mà đứa trẻ ở tuổi này sẽ không có. Dù Tiểu Bảo không thường nói ra miệng, nhưng sợ rắng cậu với cái tên “Ôn Tình Noãn” hản là hận đến tận xương tủy.

Lương Chỉ Hoành đang nói cho Tô Lương Mặc, em trai của cậu không phải bị dạy dỗ hư hỏng đến mức mang trong mình lòng dạ độc ác như vậy.

Nghe vậy, Tô Lương Mặc tối thiểu cũng có thể thở dài một hơi.

Hôm sau.

“Trời vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe hơi dáng dài có thiết kế và màu sắc đều rất đơn giản lướt qua trước cổng sắt đen của căn biệt thự mà Sada Yamaichiro đang ở tạm, cửa xe mở ra, một chiếc bao tải đựng đồ vật bị vứt xuống ngay trước cổng Hai tên trông cửa mặc bộ kimono chỉ kịp hét lên câu “Thằng khốn!” bảng tiếng Nhật, chiếc xe đã phóng đi cách đó một khoảng xa rồi, một trong hai tên Nhật Bản chạy theo sau xe đến năm mười mét, sau cùng vẫn không đuổi kịp, đành tức tốc giậm chân, miệng lẩm bẩm chửi rồi quay về.

“Chito kun. Mau qua đây xem, là cô Tình Noãn”

‘Tên trông cửa người Nhật Bản mở bao tải ra, thấy bên trong có người liền vội vàng hô lên với tên canh cổng còn lại: “Làm thế nào đây Chito kun?”

“Tôi đi bẩm với ngài Sada. Anh chờ ở đây đợi tin của tôi”

“Được rồi”

Người Nhật Bản tên là Chito kia nhanh chóng chạy vào trong biệt thự, nhưng mới đi đến cửa chính đã bị người khác cản lại: “Muốn làm gì đó?”

“Ngoài cửa vừa có người đưa cô Tình Noãn bị mất tích trở về rồi” Chito nói “Tôi muốn vào bẩm lên ngài Sada”

“Ngài Sada đang ngủ, nếu về rồi thì cứ đưa cô ta vào đi, đừng quấy rầy ngài Sada nghỉ ngơi”

“Nhưng mà… Cô Tình Noãn bị người ta bọc trong bao tải nhét qua cửa chính đó. Chuyện này…”

“Tôi nói rồi, đừng làm phiền ngài Sada nghỉ ngơi, chờ ngài Sada tỉnh lại rồi nói “Thế tỉ Chito hỏi “Tôi nhớ ngoài cửa biệt thự có một băng ghế”

Chito nghe lời này cũng sững sờ mất một hồi, sau đó anh ta mới nói: “Vâng, tôi biết rồi”

Tình Noãn ra sao mới được? Văn mang cô ấy vào sao?”

‘Theo lệnh, hai tên gác cổng vác cả Ôn Tình Noãn cả bao tải cứ thế ném lên băng ghế đá gần cổng sắt ‘Sương sớm đọng suốt đêm khiến băng ghế ướt đảm một lớp sương dày, hai người kia cũng không lau đi, trực tiếp khiêng cả người cả bao tải ném xuống ghế Cả một đêm quay cuồng trong “Mười loại cực hình Mãn Thanh, Ôn Tình Noãn sợ đến ngất đi, hiện tại lại bị ném lên băng ghế thấm đẫm sương đêm như vậy, Ôn Tình Noãn không bao lâu liền phát sốt.

Trong miệng cô ta ngất quãng phát ra từng câu mê sảng, Đau… Đau quá, cho dù đang ngất, Ôn Tình Noãn vẫn luôn nhíu chặt lông mày.

‘Vừa đau, vừa lạnh. Bị sương đêm thấm vào người, lại bị gió lạnh thối qua, Ôn Tình Noãn bị lạnh đến tỉnh giấc.

Cô ta mở mắt ra, nửa phút sau mới nhớ được đây là nơi ở của Sada ‘Yamaichiro.

“Chito? Cô ta hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Cô Tình Noãn, cô tỉnh rồi đó ư?” người Nhật Bản tên là Chito kia tuy gập người nói chuyện với cô ta đây cung kính, nhưng thái độ của anh ta đối với Ôn Tình Noãn lại không hề cung kính như hành động bề ngoài của mình.

“Ù. Ôn Tình Noãn mở miệng mới phát giác cổ họng của mình khát khô, cô ta nhíu mĩ nhìn xuống cái bao tải đang bọc quanh người mình, sau đó chống tay muốn nâng người dậy: “Chito, đến đây đỡ tôi dậy..”

Chito không nhúc nhích, chỉ đứng yên hỏi lại Ôn Tình Noãn: “Cô Tình Noãn định đi đâu vậy?”

Đúng là phí lời, đương nhiên là đi vào biệt thự rồi… Bọn họ thấy cô ta như vậy đáng lẽ phải đưa cô vào biệt thự luôn mà không phải ngu ngốc ném cô trên ghế ngoài trời như vậy… Ôn Tình Noãn bất mãn nghĩ, trên mặt loáng thoáng hiện lên không vừa lòng Ôn Tình Noãn không nhìn thấy nơi đáy mắt tên Chito người Nhật Bản đó đần dần hiện lên sự khinh bỉ đối với cô ta Chito ra vẻ vẫn cung kính mà nói với Ôn Tình Noãn: “Nếu cô Tình Noãn muốn vào lại biệt thự, xin đợi ngài Sada tỉnh đã Ý gì đây?… Ôn Tình Noãn càng cảm thấy bất mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play