Chương 905

Lương Chỉ Duy im lặng, không còn suy nghĩ tiếp tục thuyết phục Lương Chỉ Hoành… Có lẽ, anh trai thật sự ghét, không, rất căm hận người đàn ông kia “Anh, để em đi cùng anh”

Lương Chỉ Hoành vừa vặn tay nằm cửa, nghe thấy vậy bàn chân đang nâng giữa không trung lại để xuống, chậm rãi quay đầu lại hỏi: “Em biết anh muốn đi đâu sao?”

‘Vâng”

Lương Chỉ Hoành lại một lần nữa nheo mắt lại, quan sát cậu em trai của mình, cậu chưa hề nhắc đến chuyện của Vân Môn với Lương Chỉ Duy. Lương Chỉ Hoành rũ mắt, hàng lông mi thon dài rung rung, “Ö?” một tiếng, sau đó như.

không quan tâm mà nói: ‘Vậy em nói xem anh đang muốn đi đâu?”

“Anh định đuổi theo chú Tô” Lương Chỉ Duy nói: “Em cài vào điện thoại của chú ấy con chíp mà anh đưa cho em lần trước”

Lương Chỉ Hoành thầm thở dài một hơi, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên nói với em trai: “Em cài con chịp theo dõi mà anh chế tạo ra lúc trước vào điện thoại của ông ta? Lúc nào?”

“Thì lần trước chú ấy về nhà đó, vừa cởi áo khoác liền vội vào nhà bếp nấu cơm ngay, em nhân cơ hội lấy điện thoại trong túi áo khoác của chú ấy’ “Lương Chỉ Duy, em cố ý cài chịp theo dõi vào điện thoại của ông ta?”

Lương Chỉ Hoành yên lặng một giây, sau đó nói với em trai: “Em thấy đó, em khuyên anh đừng hận thù người đàn ông đó nữa, còn em thì sao? Em cổ ý cài vào điện thoại của ông ta chịp điện tử theo dõi, điều này chứng minh em cũng, không hề tin tưởng ông ta. Nếu không em cần gì lén cài chíp vào điện thoại chứ?”

Lương Chỉ Duy nhìn anh trai nói một tràng, trên gương mặt nhỏ bé là biểu cảm kì quái không thốt nên lời, cậu nản nắn ngón tay múp míp của mình, vô cùng muốn cắt đứt lời anh trai: “Anh, đúng là em cố ý cài chip vào điện thoại của chú ấy, nhưng không phải như những gì anh vừa nói đâu… Anh nghĩ xem người đàn ông kia là ai? Một trong những người có quyền có thế nhất cả nước. Dù bản thân chú ấy vẫn chỉ chung thủy một lòng với mẹ, nhưng không chắc chắn sẽ không có kẻ xấu cố ý nhét mấy cô trẻ trung xinh đẹp hơn cho chú ấy, em chỉ sợ chú ấy làm chuyện sai trái thôi!”

“Chờ chút? Lương Chỉ Hoành nghe thấy có gì đó sai sai rồi, vội vã nói cậu dừng lại: “Làm sai, làm chuyện sai lâm gì cơ?”

“Thì là, là chuyện sai lâm mà người đàn ông nào cũng có thế mắc phải ấy!”

“Tiểu Bảo, ai dạy em nói mấy thứ đớ?” Lương Chí Hoành đứng quay lưng, ngược lại cửa phòng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, trên văng trán nho nhỏ mơ hồ có những đường gân xanh đang nảy lên thình thịch… Khốn nạn! Nếu đến cậu biết là kẻ nào nói cho Tiểu Bảo biết mấy thứ… không biết xấu hổ này, cậu đảm bảo không đánh chết người đó đâu!

“Tivi ạ* Lương Chỉ Duy nói luôn đáp án mà không biết rằng anh trai cậu hiện tại muốn bóp chết cậu bé đó!

Nghe xong, Lương Chỉ Hoành nhíu mày, lại dặn dò: “Sau này xem mấy bộ phim dở hơi lúc tám giờ tối ít thôi” Nói xong, cậu lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, Lương Chỉ Hoành híp mắt, đối diện với Lương Chỉ Duy hỏi: ‘Em còn lo ông ta phạm sai lầm kiểu đó nữa hả?”

“Đương nhiên. Anh nhìn mẹ đi, hoa tản ít bướm…

“Lương Chỉ Duy! Em nhắc lại câu đó một lần nữa xem” Lần này gân xanh trên ót Lương Chỉ Hoành thật sự đã bị đứa em trai kia chọc tức đến giật đùng đùng, cậu chỉ muốn lôi đứa em trai bị mấy bộ phim truyền hình không có dinh dưỡng kia đầu độc thành tên nhóc ngốc ra đánh cho một trận.

Lương Chỉ Duy còn chưa nói hết câu đã bị anh trai mắng xối xả, cậu mím mím môi, cẩn thận liếc ông anh trai đang nổi bão của mình. Nhưng mới liếc mất một cái đã bị khuôn mặt kia làm cho giật thót cả tim: “Anh, đừng dọa em sợ mắt”

Trong phòng ngủ yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Lương Chỉ Hoành, cậu trợn mắt nhìn em trai một lúc lâu mới cứng rần ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, không cho phép em xem phim truyền hình buổi tối cùng với thím Trương nữa! Anh thấy thành tích học tập dạo gần đây của em đã thụt lùi tồi đấy, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dặn người đến hiệu sách mua cho em một chồng sách tham khảo phù hợp với em”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play