Chương 801

Tiếng gầm thét của Lương Tiểu Ý đột nhiên làm bầu không khí ồn ào náo động, yên tĩnh trở lại.

Tô Lương Mặc như bị sét đánh, vẻ không dám tin nhìn Lương Tiểu Ý. Trong mắt anh có sự ngạc nhiên mừng rỡ. Mà Lương Chi Hoành giống vậy, nhìn Lương Tiếu Ý với vẻ không tin nổi.

Tuy hai người nam, một lớn một nhỏ này đều không dám †in, nhưng ý tứ trong mắt hoàn toàn trái ngược nhau.

“Tiểu Ý!” Trong mắt Tô Lương Mặc tràn đầy vui mừng.

“Mẹ!” Lương Chi Hoành vừa đau buồn vừa tức giận.

Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai người đồng thời sửng sốt, hai đôi mắt đen sâu thẳm như nhau, chạm vào nhau, cọ ra tia lửa đủ để thắp lên ngọn lửa chiến tranh.

Lương Chi Hoành hung hăng liếc một cái, không phục hừ lạnh một tiếng, tàn nhẫn buông lời: “Con không thừa nhận, đừng tưởng rằng ông có thể được như ý muốn” Nói xong, bỏ lại bát đũa, đứng dậy, lao lên tầng hai không thèm nhìn lại.

“Lương Chi Hoành! Con quay lại đây cho mẹ!” Lương Tiểu Ý ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ Đại Bảo ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có chính kiến của mình. Cô biết Đại Bảo không thích Tô Lương Mặc: “Lương Chi Hoành, con có thể không thích Tô Lương Mặc, nhưng con không thể vô lễ!”

Lương Tiểu Nhu hét vọng lên chỗ Lương Chi Hoành: “Con có thể không nhận Tô Lương Mặc làm bố, nhưng không thể cư xử mất dạy. Trăm thiện lấy hiếu làm đầu!”

Chân Lương Chi Hoành đang đi lên tầng, khựng lại. Chỉ trong một giây, cậu siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ ngoan cố, chân ở giữa không trung giãm mạnh lên bậc thềm, quay đầu lại khiêu khích Tô Lương Mặc. Cậu cố ý hướng Lương Tiểu Ý nói: “Thức ăn dở tệ như vậy, mẹ vẫn muốn ăn à? Không sợ ngộ độc thức ăn phải vào viện hả?”

Lương Chi Duy buông đũa xuống, nói: “Mẹ, con no rồi. Con lên tầng làm bài tập đi. Hôm nay cô giáo giao rất nhiều bài tập”

Nói xong, cậu cúi xuống, đuổi theo lưng anh trai mình.

Nhìn bóng lưng của hai đứa bế, ngực Lương Tiểu Ý phập phồng, mũi thở hồng hộc.

Tô Lương Mặc nhướng mày liếc nhìn con trai đã lên tầng. tải ứng dụng truyện Hola để đọc tiếp nhé!

“Em xin lỗi nhé” Lương Tiểu Ý lúng túng nhìn người đàn ông phía sau, cô không ngờ hôm nay Đại Bảo lại phản ứng mãnh liệt như vậy.

“Em đừng giận” Người đàn ông tiến lên, giang tay ôm Lương Tiểu Ý vào lòng: “Thật ra bọn trẻ cũng không nói sai” Tô Lương Mặc nghĩ đến chuyện mất đi vị giác là như thế nào, liền cảm thấy sợ.

Sau bữa tối.

Trong thư phòng.

Tô Lương Mặc mệt mỏi dựa lưng vào ghế văn phòng, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh xoa bóp mi tâm. Ở chỗ anh không biết, Lương Tiểu Ý đã phải chịu đựng quá nhiều.

Mất vị giác… “Ha” Người đàn ông tự giễu cười.

Đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, thân hình cao lớn đứng thẳng trước cửa sổ, hai tay vắt ra sau lưng, đột nhiên siết chặt.

Quay người, rời khỏi thư phòng.

Đi tới phòng ngủ của Đại Bảo, gõ cửa: “Là bố”

Phòng ngủ im ắăng không ai đáp lại.

Tô Lương Mặc cụp mi nói: “Nếu không nói gì, bố xem như con đồng ý”

“Cạch” một tiếng, vặn nắm cửa, Tô Lương Mặc đẩy cửa ra, đối diện với tiếng rống giận: “Mời chú đi cho!”

Tô Lương Mặc sửng sốt, vừa ngẩng đầu liên nhìn thấy Lương Chi Hoành đang ngồi trước máy vi tính, mắt đỏ hoe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play