Chương 702

Diện tích bên trong thang máy không quá 40m2, bầu không khí dường như có phần mờ ám.

Lương Tiểu Ý vô thức đứng dịch sang bên cạnh hai bước, anh cũng không động đậy, để mặc cô trốn tránh mình, chỉ có đôi mắt đang mỉm cười của anh là vẫn âm thầm dõi theo từng hành động của cô… Tại sao trước đây anh không nhận ra, mỗi một hành động của cô đều đáng yêu như vậy chứ?

Năm năm trước, mắt anh đúng là bị mù rồi.

Trong lòng anh tự khinh bỉ mình.

Lương Tiểu Ý tiếp tục đứng tránh sang một bên… Ừm, cho đến khi cô chạm vào tường thang máy mới dừng lại. Như thế này… chắc không sao rồi nhỉ. Trong lòng cô thầm nghĩ.

Anh hơi nhếch mày…

“Trốn, tiếp tục trốn đi chứ?” Bỗng nhiên anh tiến lại gần cô, khoảng cách Lương Tiểu Ý trốn không quá hai mét, anh chỉ cần bước một bước là có thể đến bên cạnh cô.

Cảm giác áp bức bỗng nhiên ập đến, lại cộng thêm chiều cao khiêm tốn khiến cô càng có cảm giác bi phẫn khó nói nên lời!

“Chân ngắn, em trốn đi, tiếp tục trốn đi!” Bỗng nhiên gương mặt đẹp trai của anh xuất hiện ngay trước mắt cô, khóe môi mỏng của anh đang nhếch lên nụ cười trêu đùa.

Chỉ một câu nói của anh đã đâm thẳng vào nỗi đau của Lương Tiếu Ý, cô càng thêm tức giận: “Tôi chân ngắn đấy, anh đã bao giờ thấy tôi tự hào chưa? Tôi đã từng tự hào chưa?” Cô chân ngải của cô sao?

“Giận rồi à?” Anh hỏi.

Đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý xẹt qua một tia chân thành: “Không có!” Cô không thèm giận, nhưng…

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, cô giơ chiếc chân ngắn của mình lên, đá thẳng về phía hạ bộ của anh, một đá trúng đích ngay lập tức.

Lương Tiểu Ý cười lộ cả hai chiếc răng nanh: “Đúng là tôi chân ngắn, nhưng tôi vẫn có thể khiến anh đau đớn!”

“AF anh mở trừng mắt, kêu nhẹ một tiếng, anh không thể ngờ được là, cô gái dịu dàng, lương thiện của mình lại đối xử với mình độc ác như thế này…

“Lương Tiểu Ý!” Đại ma vương nổi giận rồi!

Đại ma vương nổi giận rồi!

Dáng người cao lớn của Tô Lương Mặc đè xuống, ép cô gái vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo vào góc tường.

Lương Tiểu Ý bị anh ép vào góc tường, bấy giờ cô mới bàng hoàng nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu ngốc.

“Chuyện gì đều có thể bình tĩnh bàn bạc mà” Cô nói, đáy mắt cô xẹt qua một tia sợ hãi.

Anh nhìn thấy rõ tất cả những biểu hiện của cô, bây giờ biết sợ rồi à?

“Lương Tiểu Ý, vừa nãy em còn kiêu ngạo lắm mà?” Anh cười nhẹ một tiếng, lười biếng hỏi một câu. Ban nãy cô còn kiêu ngạo như thế, sao bây giờ lại phục tùng rồi?… Lương Tiểu Ý, lúc nãy em khiến anh ngạc nhiên đấy, bây giờ đừng khiến anh xem thường em”

Lương Tiểu Ý bị ép vào góc tường, trong lòng cô không hề dễ chịu… Cái gì mà đừng để anh xem thường chứ?

Cô nghiến răng: “Ức hiếp người khác vui lắm à? Tô Lương Mặc, anh Tô, mong anh đừng quên, chúng ta bây giờ chỉ là người ở cùng nhà mà thôi!”

Cô chỉ rõ mối quan hệ giữa hai người: “Chúng ta đã ly hôn rồi. Anh cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đấy!”

“Thế à?” Anh vô lại ghé sát khuôn mặt đẹp trai của mình lại gần cô: “Như thế à?” Không kịp đề phòng, khóe môi của anh chạm vào môi cô… Đã bao lâu anh không được nếm vị ngọt ngào như kẹo bông gòn như thế này rồi?

Anh hôn cô gái nhỏ trong lòng mình thật lâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play