Chương 578

Phải làm thế nào, phải làm thế nào, làm ơn, đừng chảy máu nữa, còn chảy máu nữa thì anh sẽ chết mất!

Lương Tiểu Ý đang vô cùng hoảng sợ, nên cô không hề nhận ra, giờ phút này, cô đang vô cùng sợ hãi, cô sợ Tô Lương Mặc sẽ chết.

“Không được rồi!” Mặt Lục Trầm lại lần nữa biến sắc: “Cứ tiếp tục thế này thì cậu ấy không chịu được đến khi đến bệnh viện mất!”

Lương Tiểu Ý cúi đầu nhìn, mặt cô trắng bệch, trước mắt cô toàn là máu, màu máu đỏ tươi vô cùng đẹp. Vết thương kia, cô không quan tâm có bị nhiễm trùng hay không nữa, cô chỉ muốn chặn dòng máu tươi đang không ngừng chảy lại!

Lương Tiểu Ý đã làm như vậy. Lần này Lục Trầm không quát mắng bắt cô buông tay nữa.

Lương Tiểu Ý cũng không có ý định buông tay.

Mặt Tô Lương Mặc trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, đôi môi xám xịt, mắt anh híp lại chỉ còn một đường chỉ, gần như hai mắt sắp khép lại rồi… Không! Trong lòng cô chợt đau nhói! Anh không được nhắm mắt lại!

Một khi anh nhắm mắt, anh sẽ không mở mắt ra nữa… Suy nghĩ này in sâu vào trái tim Lương Tiểu Ý.

Mặt Lương Tiểu Ý biến sắc, bàn tay đang chặn ở vết thương của anh bỗng trở nên run rẩy.

Sau đó, cả người cô bắt đầu run rẩy.

Tình huống này… Trong lòng Lục Trầm có cảm giác bất an: “Lương mập! Cô vẫn khỏe đấy chứ?”

Cô không ổn!

Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Trầm, cả người cô run lẩy bẩy, khóe môi nở nụ cười méo mó: “Tôi không sao!”

Cái gì mà không sao chứ! Rõ ràng là có chuyện!

Cả người Lương Tiểu Ý run rẩy, nhưng hai tay cô vẫn chặn ở vết thương của Tô Lương Mặc.

Tô Lương Mặc có thể kiên trì đến lúc này, thực sự phải cảm ơn sức khỏe của anh. Nếu là người bình thường, có lẽ đã hôn mê từ lâu rồi.

Tô Lương Mặc cảm nhận được Lương Tiểu Ý đang run rẩy, anh nhớ anh đã từng gọi điện hỏi tên Savvy rất kỹ càng, anh ta nói, Tiểu Ý phần nhiều bị tác động tâm lý, chuyện trước kia khiến cô một khi hoảng sợ sẽ bắt đầu hoảng loạn, cả người run rẩy.

Anh không còn sức lực gì nữa, anh không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cô bình tĩnh lại, không sợ hãi như thế này nữa. Theo bản năng anh giơ tay ra, yếu ớt chạm vào gáy cô, cố gắng kéo đầu cô xuống… Khoảnh khắc khóe môi trắng bệch của anh chạm vào khóe môi run rẩy của cô, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây”

Lương Tiểu Ý ngây ngốc.

Cô thực sự ngây người!

Lẽ ra cô hận anh, ít nhất thì… cực kỳ ghét anh.

Nhưng tại sao lời anh nói, lại khiến trái tim cô chua xót, đau đớn thế này!

Không nên như vậy chứ… Tại sao chỉ một nụ hôn còn không được gọi là hôn này, lại chua xót như thế.

Cô nhắm mắt lại, giờ phút này, giọt nước mắt trên hàng lông my dài của cô, rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của anh.

Không thể phụ tình nghĩa của người đàn ông sắp chết này được, trong lòng cô có suy nghĩ như vậy. Không ngờ mọi chuyện lại ngoài sức tưởng tượng của cô, cơ thể cô không còn run rẩy nữa.

Dần dần, cơ thể cô bớt run rẩy, cuối cùng cả người cô bình Tĩnh trở lại.

Khoảnh khắc Lương Tiểu Ý nhận thức được, cô không cần đến loại thuốc đặc trị của Savvy mà vẫn không phát bệnh, đến bản thân cô cũng cảm thấy khó tin.

Lục Trầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ… Hai người này, tại sao cứ phải giày vò nhau như thế chứ, khiến người đứng ngoài chứng kiến từ đầu đến cuối như anh ta, trái tim vô cùng đau nhói. Thực sự… đến anh ta cũng muốn khóc.

Cũng may tài xế tay lái lão luyện, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Tô Lương Mặc được đưa đến phòng cấp cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play