Chương 450

Anh không dám nghĩ nữa… Người phụ nữ ngốc nghếch, lúc đó cô đã dùng tâm trạng gì để nói ra những lời không tốt lành như vậy… Cô thật sự không tham lam, cô thay anh chịu đưng tất cả mọi sự giày vò, còn phải đối mặt với sự làm nhục của người đàn ông vô tình tàn nhãn là anh!

Lúc cô nghe thấy những lời khốn nạn, nghe thấy lời từ chối vô tình của anh, trái tim cô lạnh giá và tuyệt vọng như thế nào?

Tô Lương Mặc bất giác kéo chặt áo lại. Vậy mà lúc này anh vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương khi đó của Lương Tiểu Ý.

Còn Ôn Tình Noãn, anh đã nói gì, anh nói món nợ của cô với Ôn Tình Noãn cả đời này cũng không trả hết!

Rốt cuộc… ai nợ ai?

Rốt cuộc… lúc cô bị ụp cái tội danh không phải cô làm lên đầu, nghe những lời đổi trắng thay đen của anh, cô đã bất lực đến mức nào???

Tô Lương Mặc mở tay ra… Rốt cuộc anh đã làm những gì với cô?

Những lời của cô vẫn tiếp tục, không hề dừng lại.

“Từng yêu anh, từng hận anh, cuối cùng phát hiện ra một điều vô cùng đau lòng, tôi vẫn yêu anh” Giọng nói của Tiểu Ý cực kỳ yếu ớt, ngay cả khi đã dùng thiết bị điều chỉnh, giọng nói vẫn rất yếu ớt, đủ để thấy được răng khi đó người phụ nữ đã yếu đến mức không có sức lực để nói chuyện nữa, vậy mà cô vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để nói vài lời cuối cùng: “Cậu Tô, tôi yêu anh, đến chết vẫn không ngừng yêu, tôi chết rồi, mong anh hãy để tôi đi. So với ngủ mãi mãi trong căn phòng lạnh lẽo chứa đựng vui buồn đau khổ của tôi thì tôi thích cánh đồng hoa hướng dương ở nơi bến cảng đại dương hơn”

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, tim đau thắt lại vì tiếng gọi “cậu Tô” của cô… Từ bao giờ cô lại xa lánh anh đến mức dùng từ ngữ khách sáo đến vậy?

Nghĩ ra rồi, từ lúc anh nhẫn tâm cảnh cáo cô: “Lương Mặc ‘ là cái tên cô có thể gọi sao? Chỉ có Tình Noãn mới có thể gọi tôi thân mật như vậy, sau này, cô gọi tôi là cậu Tô: Bắt đầu từ khi đó cô gọi anh là “cậu Tô”

Lúc này anh mới phát hiện, những chỉ tiết nhỏ nhặt trước đây không hề để ý thì bây giờ rõ ràng cứ như chiếu phim vậy, bay lượn trong đầu. … Một phát hiện cực kì bi thương, tất cả đều là sự làm nhục và tàn khốc của anh với cô!

Tô Lương Mặc đau đến khom người xuống, người phụ nữ ngốc nghếch kia, đến lúc chết vẫn không có một lời oan thán trách móc anh, không hề nói cho anh biết cô đã chịu những uất ức gì trong suốt những năm qua, cũng không nói cho anh biết thứ quan trọng mà anh nợ cô là gì!

Bàn tay ôm ngực, chỗ đó, đau như bị xé vụn… Cô nói cô muốn đi, cô nói cô muốn đi đến một nơi thật xa… đến chết cũng không muốn ở lại đây. Trong mắt cô nơi này trở thành nơi đau khổ và nơi cô không muốn nhớ đến nhất. Đến chết cô cũng không muốn ở lại nơi này sao?

Anh có thể không đồng ý không?

Anh có thể không?

Anh không thể! Bởi vì người phụ nữ ngốc nghếch này yêu anh đến chết vẫn không ngừng… Lương Tiểu Ý dành cả cuộc đời cho người đàn ông tên là Tô Lương Mặc, chết rồi cô cũng không muốn bị anh trói buộc khống chế, anh…

Đêm đã muộn, ánh đèn trong biệt thự mờ mờ ảo ảo, cực kỳ ảm đạm.

Hứa Thần Nhất cùng Lục Trầm lặng lẽ đợi bên ngoài, hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, gạt tàn thủy tinh đầy ắp đầu mẩu thuốc lá.

20h34 cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, đôi chân thon dài của người đàn ông bước ra, Tô Lương Mặc xuất hiện trước mặt mọi người. Lâu như vậy bên trong đã xảy ra những chuyện gì, e rằng ngoài Tô Lương Mặc ra không có bất kỳ người nào biết được.

Lục Trầm với Hứa Thần Nhất nhìn anh, hình như… anh thay đổi rồi.

“Lương Mặc, kìm nén đau thương” Lục Trầm nói “Ừ” Người đàn ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút quá đáng.

Thấy như vậy, Hứa Thần Nhất nhíu mày, phản ứng của Tô Lương Mặc không phải phản ứng của người bình thương… Với sự điên cuồng trước đây của anh, có như thế nào cũng không phải cái phản ứng bình tĩnh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play