Chương 413

Sắc mặt Lương Tiểu Ý bỗng nhiên trắng bệch, tay cô run rẩy, cô đọc từng trang từng trang nhật ký. Từng dòng từng chữ khiến mặt cô càng lúc càng trắng bệch.

Đọc đến trang cuối cùng… Tay cô run rẩy, cô ngồi bệt xuống đất, hai mắt thất thần, miệng lẩm bẩm: “Vì thế, mình kết hôn rồi?… Anh ấy không lừa mình?… Vì thế, anh ấy tự thôi miên bản thân là vì muốn dạy cho mình một bài học?… Vì thế, Savvy thực sự chết rồi? Là vì mình?”

Cô đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, cô vội vàng mở tủ quần áo, tìm thấy túi đồ hôm trước cô mang ở bệnh viện về, cô mở ra, hoảng loạn lục tìm… Một quyển sổ nhỏ màu xanh, bên trên có in mạ vàng bốn chữ “Chứng nhận ly hôn”.

Ký ức bị phủ đầy bụi bỗng nhiên dần hiện ra, vô số cảnh tượng, những chuyện xảy ra trước đây, tất cả đang tràn vào đầu cô… “A! Đau quái”

“Meo meo…”

Năm giờ sáng Bỗng có tiếng mèo kêu, phòng ngủ trên tầng ba căn biệt thự, người đàn ông đang nằm trên giường, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy. Tay anh ấn ấn hướng dương đau nhức, mắt anh mở trừng toàn tơ máu… Ngủ không ngon thực sự vô cùng mệt mỏi. Đêm nay anh ngủ say quá.

Tô Lương Mặc vô thức vươn tay ra tìm người phụ nữ năm bên cạnh, nhưng bàn tay chỉ chạm vào khoảng không trống vắng. Tô Lương Mặc lập tức hoàn toàn tỉnh táo, anh nhảy dựng xuống giường, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tìm… nhưng không có một ai hết.

Anh lập tức mở rèm cửa ra nhìn xuống dưới nhà, đám vệ sĩ anh sắp xếp vẫn đang nghiêm túc đứng canh giữ, không hề lơ là công việc… Vì thế, Lương Tiểu Ý chắc chắn vẫn còn đang trong biệt thự!

Shit!

Tô Lương Mặc chửi thề một câu, sau đó ngay lập tức quay người chạy ra phòng ngủ. Đầu tiên anh chạy xuống tầng một, phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, anh tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của cô ở đâu.

Mặt anh càng lúc càng tối sầm, bỗng nhiên, ánh mắt mù mịt của anh nhìn lên tầng hai… Đúng rồi! Ở trong biệt thự, cô ấy chỉ có thể chạy đến đó mà thôi!

Được! Được lắm!

Cô gái chết tiệt này, cô không muốn ở bên cạnh anh đến thế cơ à, lại lén lút chạy đến phòng ngủ ở tầng hai ngủ?

Lương Tiểu Ý! Em được lắm!

Anh vô cùng tức giận, bước chân dài vội vã chạy lên tầng hai, đi thẳng về phía phòng ngủ phía đông.

Cửa vừa hé mở một khe nhỏ hẹp, ánh sáng yếu ớt từ bên trong hắt ra.

Bóng người cao lớn đứng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Tô Lương Mặc đang bị một lớp sương mù che phủ, ánh mắt tràn đầy tức giận… Lương Tiếu Ý, đừng để tôi tìm thấy eml “Bịch!” Anh giơ chân đạp tung cánh cửa gỗ, “bịch” một tiếng lớn. Đám vệ sĩ đứng dưới nhà đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Phải làm thế nào bây giờ, đại ca?”

Người được gọi là đại ca kia mặt biến sắc, anh ta nghiến răng, vứt điếu thuốc trong tay vào bồn hoa, trừng mắt nhìn tên thuộc hạ vừa hỏi: “Làm thế nào? Làm thế nào?”

“Ặc, đại ca…”

“Con mẹ nó! Còn lắp bắp ở đây là cái gì! Phá cửa xông vào đi!” Căn biệt thự này ra vào dùng vân tay, nên đám vệ sĩ này không có quyền xông vào, bọn họ chỉ có thể dùng cách này.

Không cần biết bên trong xảy ra chuyện gì, bọn họ xông vào vẫn tốt hơn là đứng ngoài này chờ.

Phòng ngủ trên tầng hai, đôi mắt đen sẫm của Tô Lương Mặc nhìn quanh căn phòng nhỏ, căn phòng nhỏ ngay lập tức thu vào tầm mắt anh.

“Không có ai?” Anh chau mày.

Không đúng… Có tiếng động nhỏ, ở, ở trong tủ quần áo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play