Chương 354

“Không phải thế đâu…” Lương Tiểu Ý nghĩ một lúc, quyết định nói ra: “Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ mổ đẻ lúc đứa bé được năm tháng”

Á…

Bác sĩ giật mình, bà làm bác sĩ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy có người chủ động đưa ra ý kiến hoang đường này.

Thẩm Quân Hoa sợ đến mức lên tiếng chửi cô: “Lương Tiểu Ý, cậu bị điên à? Bác sĩ đã nói thai nhì rất tốt, cậu còn định mổ đẻ lúc mới được năm tháng sao?”

Lương Tiểu Ý chau mày không nói, cô…sắp chết rồi. Có thể chống đỡ năm tháng đã là cực hạn rồi.

Savvy không còn nữa, không có sự giúp đỡ của Savvy, cô không thể nào đợi đến khi đầy tháng mới sinh.

So với việc đến cuối cùng phải đối mặt với nguy hiểm khi sảy thai, chỉ bằng mạo hiểm một chút, chuẩn bị sẵn sàng †âm lý, có lẽ sẽ tốt hơn. Cùng lắm thì thời gian sống của cô sẽ giảm đi… Có điều chỉ cần đứa bé sinh ra bình an, ai còn quan tâm đến chuyện cô chỉ còn chút thời gian để sống chứ?

Thẩm Quân Hoa không hiểu nổi Lương Tiểu Ý, bác sĩ cũng không hiểu.

“Tóm lại tôi rất kiên quyết với chuyện này” Lương Tiểu Ý hiếm khi có thái độ cứng rắn như vậy: “Đương nhiên, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm”

Thẩm Minh Viễn ở bên ngoài cửa không dám tin vào tai mình… Lương Tiểu Ý có thai rồi? Hơn nữa cô còn muốn sinh sớm!

Thật không thể tin được!

“Chuyện này và cả chuyện tôi có thai mong bác sĩ hãy giữ bí mật”

Thẩm Minh Viễn sau khi nghe những lời của Lương Tiểu Ý với bác sĩ liền hiểu ngay, nói như thế này nghĩa là Tô Lương Mặc vẫn chưa biết Lương Tiểu Ý có thai.

Phải nói cho Tình Noãn! Bảo cô ta sớm lên dự định!

Thẩm Minh Viễn quay người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Ôn Tình Noãn.

“Thẩm Minh Viễn, tôi đã nói rồi, anh đừng có bám lấy tôi nữa” Đầu dây bên kia Ôn Tình Noãn nói với giọng điệu chán ghét. Thẩm Minh Viễn bỏ lơ sự lạnh lùng và chán ghét của cô ta, vội vàng nói: “Cô Ôn, tôi gọi để báo tin cho cô.”

“Có gì thì mau nói” Ôn Tình Noãn không ưa gì Thẩm Minh Viễn, nếu không phải vì hắn ta vẫn có thể lợi dụng thì cô đã tắt điện thoại ngay rồi.

“Cô Ôn à, cô nghe tôi nói…”

Thẩm Minh Viễn ấp a ấp úng đến khó chịu!

“Nói trọng điểm!”

“Ờ ờ, được” Các cụ đã có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Minh Viễn ở trong tay Ôn Tình Noãn cứ như con châu chấu không nhảy ra ngoài được, “Người phụ nữ đê tiện kia có thai rồi: Đầu dây bên kia im lặng.

Thẩm Minh Viễn hoàn nghỉ lên tiếng: “Cô Ôn, cô nghe thấy không?”

Ôn Tình Noãn đang làm móng tay, nghe thấy vậy cô ta bấm móng tay vào thịt, cô bé nhân viên ngồi bên cạnh vội vàng hét lên: “Cô Ôn, cẩn thận! Sơn móng tay còn chưa khô!”

Cô bé có lòng tốt, theo bản năng giữ tay Ôn Tình Noãn lại.

Bỗng nhiên!

“Bốp!”

Ôn Tình Noãn nắm chặt tay, tức giận đến mức cơ thể run cầm cập. Không có chỗ nào để xả , vừa hay cô bé nhân viên tự tìm đến. Ánh mắt Ôn Tình Noãn hiện lên sự độc ác, cứ thế mà giáng cho cô bé nhân viên một cái bạt tai.

Giận đùng đùng hét vào mặt cô bé nhân viên còn đang ngơ ngác: “Mày là cái thể loại gì? Tay của tao có thể để cái loại phụ nữ thấp kém như mày tùy tiện chạm vào à?”

Cô bé nhân viên không hề biết, người phụ nữ thấp kém mà Ôn Tình Noãn nói không phải cô mà là Lương Tiểu Ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play