Chương 313

“Cô muốn đi tìm thăng đó?” Lương Tiểu Ý nghe thấy Tô Lương Mặc nói, “Cô cả đời này đừng hòng sống mà gặp được nói”

Đợi một chút… đợi một chút!

“Anh có ý gì chứ?” Cô lập tức không còn sợ hãi co rúm như trước, thẳng người, chất vấn anh: “Anh Tô, anh có ý gì hả?”

“Ha” Anh bật cười khẽ khàng, đáy mắt lại lạnh lẽo, cực kỳ bình tĩnh.

Lương Tiểu Ý có chút sốt ruột, cô đứng phắt dậy, to giọng hỏi: “Anh Tô, mời anh nói cho tôi biết! Lời của anh có ý gì hả?”

Cái gì mà là cả đời này cô đừng mong sống mà gặp được Savvy? Anh muốn giam cầm cô cả đời này ư? Hay là…

Không! Lương Tiểu Ý không dám nghĩ Cho dù cảm thấy suy nghĩ này của mình hết sức hoang đường, nhưng vì yên lòng, Lương Tiểu Ý vẫn run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Savvy.

Tô Lương Mặc chìm trong bóng tối cũng không hề ngăn cản cô. Nhưng lửa giận nơi đáy mắt lại ngày càng cuộn trào mãnh liệt.

Giận dữ, đố ky là vậy, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh ấy lại là vũ bão cuộn trào!

Bão tố nổi lên trong đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc.

Trái tim của Lương Tiểu Ý dần dần trở nên buốt giá, điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở rằng chủ nhận điện thoại đã tắt.

Lương Tiểu Ý hoảng hốt, cẩn thận nghĩ lại, từ lúc cô quen biết Savvy đến giờ, anh chưa bao giờ tắt máy dù chỉ một lần. Có một trường hợp khẩn cấp vào ban đêm, cô gọi điện cho anh, anh cũng lập tức bắt máy.

Trong ấn tượng của cô, Savvy trước giờ chưa bao giờ chủ động tắt máy!

Cô cứ gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc… Lương Tiểu Ý một lần lại một lần ấn gọi số điện thoại quen thuộc ấy nhưng vẫn một lần một lần nhận được kết quả như cũ.

Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh một cách khẩn cầu, cánh môi mềm mại run rẩy nói: “Anh đã làm gì?”

Nói cho cô! Cô muốn biết đáp án!

Tô Lương Mặc không trả lời ngược lại hỏi: “Không phải cô yêu tôi sao?” Vậy tại sao lại quan tâm người đàn ông khác như vậy!… “Yêu tôi mà lại muốn trốn thoát khỏi tôi? Trốn đến bên cạnh tên đàn ông khác phải không?”

Đôi mắt của Tô Lương Mặc che kín sự tàn nhãn, giọng nói trầm thấp từ tính toát ra sự lạnh lùng buốt giá: “Cho dù là người phụ nữ mà Tô Lương Mặc tôi không cần, cũng không thể để thằng đàn ông khác dòm ngó mơ ước!”

Anh tuy rằng không nói rõ ràng nhưng câu nói này chui vào trong tai của Lương Tiểu Ý lại giống như đã nói rõ hết tất cả.

“Xoạt” một tiếng, cô ngẩng phắt đầu dậy nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sáng tỏ: “Anh đã giết Savvy” Lương Tiểu Ý ngừng thở, đợi chờ đáp án của anh.

“Ha, thằng đó không còn nữa thì cô mới một lòng một dạ ở bên cạnh tôi”

Trái tim giống như bị kim đâm một cái, đau đớn vô cùng…. Savvy, Savvy vẫn luôn bảo vệ cô! Savvy, người vì cô mà nửa đêm chạy tới cửa hàng tiện lợi 24h, mặc kệ bị người khác coi là biến thái mua băng vệ sinh cho cô! Savvy, người cùng cô trực ban suốt đêm! Savvy người sẽ dịu dàng ôm lấy cô, ở bên cạnh cô khi cô đau đớn đến toát mồ hôi! Savvy, người thích chơi xấu ăn vạ ở nhà cô đòi cô nấu cơm cho ăn!

Bây giờ… Tô Lương Mặc lại nói với cô, Savvy mất rồi!

“Không còn nữa? Không còn nữa là ý gì?” Lương Tiểu Ý ngơ ngác nhìn Tô Lương Mặc, cô không nguyện ý chấp nhận chuyện này!

Tô Lương Mặc khẽ nhíu mày lại không nói gì…. Vì tên Savvy kia, vì một thằng đàn ông khác mà người phụ nữ đáng chết này có cần phải bày ra dáng vẻ sống không bằng chết như thế này sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play