Chương 296

Người phụ nữ kia thế mà lại nở nụ cười vui vẻ như vậy với Hứa Thần Nhất, Tô Lương Mặc nhớ lại nụ cười vừa nấy liền cảm thấy cay mắt, không nên là như thế này mới đúng, Lương Tiếu Ý, cô gặp đàn ông thì có thể cười tươi rói như vậy sao?

Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại lại, đồng thời chặn đứng ánh mắt lạnh lẽo từ cửa sổ chiếc xe đối diện.

Tô Lương Mặc ngồi trên dãy ghế phía sau chiếc xe màu đen, siết chặt nắm đấm của mình, tóc mái màu đen che khuất đôi mắt âm u lạnh lùng của anh.

Giận dữI Một sự giận dữ nói không thành lời!

Cảm xúc trong mắt giống như mưa bão dày đặc, lại âm trầm đám mây nặng nề không thể nào tan biến.

Tài xế ngồi phía trước chỉ cảm thấy lưng mình lạnh toát, da đầu tê dại.

Giọng nói lãnh lẽo truyền đến từ phía sau: “Lái xe” Trong giọng nói ấy không chút che giấu sự giận dữ, mỗi một chữ đều giống như phát ra từ kế răng: “Về, nhà!”

Tài xế không dám hít thở mạnh, áp suất thấp từ dãy ghế phía sau bao trùm cả cỗ xe, tài xế lái xe tay có chút run, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Lương Mặc chiếu vào cũng không dám run rẩy.

Đại boss nổi giận rồi!

Trên cả quãng đường chiếc xe phi nhanh như chớp, lúc Tô Lương Mặc tới nhà, Lương Tiểu Ý căn bản vẫn chưa về đến nơi.

Anh đuổi thím Trương về nhà với lý do rất đơn giản: Cho thím nghỉ phép.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tô Lương Mặc thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay.

Sắc mặt anh cũng dần dần sa sầm lại.

Trời đã xẩm tối, mà cô vẫn chưa về nhà!

22:00, cô vẫn chưa về.

23:00, cô vẫn chưa về.

23:35, khi sự nhãn lại của Tô Lương Mặc gần như hết, cửa lớn vang lên tiếng mở cửa của khóa điện tử, sau một tiếng “tích”, bóng lưng Lương Tiểu Ý xuất hiện nơi lối vào.

“Đi đâu?”

Trong bóng đêm, một giọng nói bỗng chợt vang lên khiến Lương Tiểu Ý sợ đến nỗi cánh tay đang đổi giầy khựng lại giữa không trung. Sau đó nhận ra là Tô Lương Mặc, cô lại chậm dãi thay giày, sau đó đi về phía cầu thang, định vòng qua người anh đi thẳng lên lầu.

“Cô, đã đi đâu?” Trong đêm tối mùa hạ giọng nói lạnh lùng của anh lộ rõ vẻ giận dữ.

Lương Tiểu Ý lắc lắc đầu, anh giận dữ cái gì? Cô đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ?

Cô không thèm để ý tới anh, vừa định đi vòng qua người anh nhưng lại bị lôi mạnh một cái, sợ hãi ngã mạnh lên đùi anh.

Trên đỉnh đầu cô truyền tới giọng chất vấn lạnh lẽo: “Lương Tiểu Ý, cô trả lời tôi mau”

Bùm!

Lửa giận lập tức nổi lên, cô giống như quả pháo bị châm ngòi!

“Tôi không có gì để nói với anh cả! Tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ, chồng, cũ!”

“Chồng cũ” Hai chữ này hoàn toàn chọc Tô Lương Mặc nổi giận, lập tức trở nên mất hết lý trí.

Anh ôm chặt lấy cô rồi bước nhanh đi về lên lầu ba.

“Anh buông tôi ra!” Lương Tiểu Ý giãy giụa, lúc bước lên lầu ba, sắc mặt cô đã trở nên trắng nhợt, “Mau thả tôi xuống!”

Sự giấy giụa của cô hoàn toàn là vô dụng, cho dù cô dùng cả tay cả chân, tay đấm chân đạp, anh cũng rất nhẹ nhàng liền có thể chế trụ cô. Nhìn thấy cảnh cửa quen thuộc kia, đôi môi Lương Tiểu Ý run rẩy nói: “Tôi không muốn… Tôi không muốn!”

Tôi không thuộc về nơi này. Ánh mắt cô thoáng qua vẻ kiên quyết, cánh tay bám chặt lấy bờ vai ô Lương Mặc, “Tôi không muốn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play