Chương 284

“Sao có thể chứ?” Thím Trương kinh ngạc, thím Trương là một người phụ nữ nhiệt tình, bà đã cùng Lương Tiểu Ý sinh sống một thời gian, mà đoạn thời gian này chưa có sự có mặt của Ôn Tình Noãn.

Thím Trương lo lắng Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc hiểu lầm liền vội vàng nói rõ thay cô: “Cậu Tô, cậu hiểu nhầm cô chủ rồi. Hôm nay là tự cô Ôn yếu ớt kia đến đây, cô ấy vừa mới vào bước vào cửa liền kéo lấy tay của cô chủ, †ỏ vẻ cực kỳ thân thiết. Nếu bọn họ thân thiết như vậy, cô chủ sao có thể bắt nạt cô ấy được chứ?” Thím Trương nhắc tới đây, mặt bà thoáng vẻ hoài nghỉ: “Nhưng mãi một lúc sau không biết cô Ôn nói gì chọc giận cô chủ, cô chủ mới măng cô ấy không biết xấu hổ, đuổi cô ấy đi”

Ánh mắt Tô Lương Mặc thoáng vẻ nghỉ ngờ.

“Thím nói tiếp đi!”

“Ồ, được thưa cậu!” Thím Trương cẩn thận nhớ lại: “Sau đó cô Ôn kia mắng cô chủ là cái gì mà “không cần” … Ừm, đa số là các lời lẽ khó nghe” Trên mặt thím Trương toát lên vẻ kỳ lạ, ánh mắt Tô Lương Mặc càng trở nên sâu thẳm, … Không cần?

Không cần cái gì?

Thím Trương tiếp tục nói: “Kỳ lạ chính là, cô chủ cùng với cô Ôn đã cãi nhau tới mức mặt mày đỏ tía tai, nhưng không biết vì sao khi cô chủ định đi lên lầu, cô Ôn lại ôm chặt lấy cô chủ, lúc trước còn hung dữ mắng mỏ cô chủ, lúc sau lại khóc nóc nói những lời kỳ lạ. Cái gì mà cầu xin cô chủ tha cho cậu, cô chủ muốn cô ấy làm gì cô ấy cũng làm, ở trong buổi họp báo cô chủ muốn cô ấy nói gì cô ấy sẽ nói cái đó,… Nhưng mà những lời này của cô ấy rất kỳ lạ.

Trước đó cô chủ và cô Ôn ngồi trong phòng khách nói chuyện, tôi ở trong phòng bếp nên nghe không được rõ cho lắm. Về sau cô Ôn đột nhiên nói rất to, đến ngay cả một bà già không thính tai như tôi đứng ở trong phòng bếp cũng nghe thấy rõ ràng” Nói tới đây thím Trương cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Thực sự rất kỳ lại”

Thím Trương cười thật thà, nhìn về phía Tô Lương Mặc: “May mà cậu Tô về đúng lúc, nếu không cô chủ cũng không thoát khỏi cô ấy” Bà lại vội vàng giải thích: “Nhưng mà cô chủ không hề bắt nạt cô Ôn, là cô Ôn kia tự mình nhào tới túm chặt lấy cô chủ, cô chủ chưa làm gì cô ấy, cô ấy liền khóc rồi.

Cậu nói cô Ôn này có kỳ lạ không cơ chứ?”

Tuy răng thím Trương nói không rõ ràng, nhưng chỉ những lời này thôi cũng đủ để một người đàn ông thông mình cẩn thận như Tô Lương Mặc tìm ra không ít kế hở.

Cãi nhau tới mặt mũi đỏ tía tai, khi Lương Tiểu Ý định đi lên lầu, Ôn Tình Noãn lại nhào tới, cố ý nói to… Chỉ có một giả thuyết, những lời đó là Ôn Tình Noãn cố ý nói cho anh nghe.

Có lẽ Ôn Tình Noãn đã nhận ra anh trở về.

Tô Lương Mặc vô ý thức nhíu mày lại, “Tóm lại, thím Trương, về sau thím để ý nhiều một chút, đừng để người lạ vào trong nhà. Thím xuống dưới trước đi!”

“Vâng thưa cậu chủ, qua mấy phút nữa cô cậu có thể ăn tối rồi”

Tô Lương Mặc khẽ gật đầu. Đợi sau khi thím Trương đi ra khỏi phòng, Tô Lương Mặc đưa mắt nhìn Lương Tiểu Ý: “Sao cô không giải thích?”

“Ha… Anh sẽ nghe tôi giải thích sao?” Lương Tiểu Ý tự giễu cười nói: “Tôi giải thích không nhiều sao? Tôi không hề nhớ rằng anh đã nghe tôi giải thích” Cô rúc vào trong chăn: “Biết rõ giải thích cũng vô dụng, vậy giải thích làm gì?” Muốn hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô cũng đã không để ý nữa!

Nói là không để ý nhưng Lương Tiểu Ý người luôn luôn chịu tổn thương… Thật sự không để ý sao?

“Hai người bọn cô đã nói gì? Sao lúc sau lại cãi nhau? Còn buổi họp báo lại là chuyện gì?”

“Hừ… Sao tôi phải nói với anh!” Lương Tiểu Ý nghiêng người sang một bên, quay lưng về phía Tô Lương Mặc.

“Xuống lầu ăn cơm thôi!”

“Tôi không đói, không muốn ăn”

Trái tim Tô Lương Mặc buồn bực đến khó chịu… Anh nhìn bóng lưng của Lương Tiểu Ý, cơn giận dữ nghẹn lại nơi cuống họng.

Anh quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play