Chương 277

Ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khó nhận ra, anh bước đến phòng ngủ tầng hai.

Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy người phụ nữ chết tiệt kia, chẳng có chút hối lỗi sau khi đánh người, ung dung nhàn nhã ngồi trên giường chơi điện thoại.

“Lương Tiểu Ý, cô không có gì muốn nói sao?”

Giọng nói của người đàn ông có chút lạnh lẽo, Lương Tiểu Ý mãi mới ngẩng đầu lên liếc nhìn cơ thể cao lớn của người đàn ông đang đứng ở đuôi giường.

“Anh Tô anh đến để lấy cái tay mà tôi đã đánh cô Ôn sao?”

Ánh mắt cô hiện lên sự khinh thường, giơ bàn tay lúc nãy đánh Ôn Tình Noãn lên: “Đây, cho anh. Chỉ xin anh lúc phế nó đi nhớ cho chút thuốc tê nhé”

Người đàn ông đứng ở đuôi giường chau mày lại.

“Lương Tiểu Ý, cảnh cáo cô, đừng có khiêu khích tôi!”

Lời vừa dứt Lương Tiểu Ý cất điện thoại, không dám hỏi nữa: “Anh Tô, anh có từng nghĩ, sự tự kiêu của anh không những khiến anh nhìn không rõ sự thật lại còn đổ oan cho người vô tôi?” Khuôn mặt bánh bao của cô cực kì bình tĩnh, không nhìn ra có tâm trạng gì, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt đầy lo lắng.

Lương Mặc… tôi chỉ cho anh một cơ hội nữa… chỉ một lần này thôi!

Ánh mắt của Tô Lương Mặc bắt gặp ánh mắt của Lương Tiểu Ý, khuôn mặt không nhìn ra chút tâm trạng, đôi mắt long lanh cực kì trong sáng, hình như đang che giấu đi biết bao cảm xúc, ngay cả khi anh nheo mắt nhìn tỉ mỉ cũng không nhìn ra điều gì.

Tô Lương Mặc chau mày… là anh nghĩ nhiều rồi sao?

“Cô nói đến chuyện gì? Ý cô là chuyện của Tình Noấn là tôi đã đổ oan cô sao?” Bờ môi mỏng mấp máy, người đàn ông nhìn ánh mắt người phụ nữ có chút cảm xúc lạ thường mà đến anh cũng không nhận ra: “Tôi nghĩ cô đã nhận tội rồi. Biết hối hận rồi”

Hối hận? Cô dựa vào đâu mà phải hối hận? Hối hận điều gì chứ? Trái tim Lương Tiểu Ý dần dần lạnh đi. Lặng lẽ thu lại tầm mắt, rơi lên chiếc điện thoại trong tay.

Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, nhìn thì có vẻ là vô tình tắt nguồn chiếc điện thoại trong tay, đặt lên đầu giường.

Đoạn ghi âm trong điện thoại cô muốn nó chìm xuống đáy biển, chôn cất sự thật đằng sau mọi chuyện cùng với cô.

Là cô ngu ngốc mới hết lần này đến lần khác cho anh cơ hội.

Là cô ngu ngốc mới không hiểu, nếu anh tin tưởng cô, cô chẳng cần phải nói gì cả, cũng chẳng cần đưa ra bất kì chứng cứ, anh cũng sẽ tin tưởng cô.

Ngược lại, một người ngay từ đầu đã phủ định bạn, không tin tưởng bạn, nghi ngờ bạn thì bạn có giải thích như thế nào, dùng lí lẽ để tranh cãi như thế nào, cầu xin sự tin tưởng như thế nào, anh cũng vẫn sẽ chỉ tin những gì anh cho là sự thật mà thôi.

Sự hiểu lầm xích mích giữa hai người, không đến từ người khác, mà là cô yêu anh, còn anh không yêu cô mà thôi.

Cái khoảnh khắc cô yêu anh, cô đã thua rồi.

Chỉ như vậy mà thôi, không liên quan đến người khác.

Cô lại ngẩn ngơ, người phụ nữ này gần đây hay ngẩn ngơ thật đấy, trong lòng Tô Lương Mặc có chút cảm giác khó diễn tả.

Cảm giác này anh không thích chút nào.

Đi đến đầu giường, đến lúc chiếc bóng cao to của người đàn ông xuất hiện trên đầu Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý mới hoàn hồn.

Cô giật mình: “Anh muốn làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play